Hết Mực Cưng Chiều

Chương 2



Mạc Chính Hoan cảm thấy toàn thân nóng ran. Trong đầu hắn tua đi tua lại phân đoạn thiếu niên dần dần ngạt khí mà chết đi trong lòng hắn, mồ hôi trên chán chảy thành từng giọt, mi tâm hắn nhíu chặt. Từ trong đuôi mắt chảy xuống một giọt lệ nhanh chóng thấm xuống gối mềm..

Hắn cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng đó, toàn thân hắn bật ngồi dậy, tiếng thở dốc liên tục cùng lồng ngực phập phồng như cho biết hắn đã sợ đến mức nào. Mắt hắn mở to, đồng tử co lại, từng giọt mồ hôi vẫn chảy trên trán.

Đến khi thật sự bình tĩnh lại hắn mới nhận ra bất thường. Sờ xuống chiếc giường nệm cao cấp, nhìn căn phòng rộng lớn xa hoa trước mặt, hắn không khỏi rùng mình một trận. Đây là căn phòng của hắn khi vẫn còn ở Mạc Gia, khi hắn vẫn còn là Đại Thiếu cao ngạo.

Hắn nhìn xung quanh lại nhìn xuống đôi bàn tay trống rỗng của mình. Đâu rồi?! Bảo bối của hắn đâu rồi?! Rõ ràng hắn đã ôm cậu chặt như vậy!!

Không kịp suy nghĩ liền bật thẳng xuống giường. Cả cơ thể hắn như chấn động, nhìn đôi chân lành lặn đứng trên mặt đất. Lại nhìn đến quyển lịch đặt trên tủ đầu giường.

Ngày 25 tháng 3 năm 2050?!

Rõ ràng lúc hắn chết đi đã là năm 2055 rồi!! Sao giờ lại là năm 2050?!

Hắn ngồi phịch xuống giường, đôi bàn tay liên tục vò lên đầu mình. Hắn trở lại năm năm về trước rồi.. ông trời có mắt cho hắn một cơ hội sửa sai. Hắn cầm cuốn lịch xem kĩ một chút, lại cầm điện thoại xem lại lần nữa, tát vào mặt mình đến đỏ rần để xác nhận bản thân không nằm mơ..

"Ha...hahahaha!!"

Hắn như phát điên mà cười lên, lại không ngăn nổi giọt lệ tràn ra khỏi mắt. Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ. Phải rồi.. bảo bối của hắn. Ông trời thương sót cho hắn một cơ hội, đời này hắn phải đối cậu tốt hơn nghìn lần, hắn muốn giành tất cả những gì tốt nhất cho cậu, cùng cậu đầu bạc răng long..

Bước vào phòng tắm xa hoa, nhìn bản thân mình trong gương sửa soạn một trận. Thay một kiện đồ vừa mắt. Hít thở sâu đến mấy lần mới bước khỏi phòng. Theo lối đi quen thuộc xuống phía dưới phòng khách.

Nhìn đám người hầu cúi đầu kính cẩn, không khỏi có chút không quen. Nhớ lại năm đó hắn sa cơ thất thế, từng kẻ ôm mình bỏ chạy chỉ cảm thấy nực cười.

"Đại Thiếu, cơm sáng đã sẵn sàng! Chỉ chờ ngài đến "

Tần Quản Gia cung kính cúi người với nam nhân trước mặt. Hắn nhìn lão với đôi mắt hết sức thương cảm, năm đó lão cũng vì hắn mà bỏ mạng tại Mạc Gia.

Nhìn một vòng quanh biệt thư cũng không nhìn thấy người trong lòng. Hắn có chút lo lắng..

"Bảo Bảo đâu?"

Lão quản gia khó hiểu nhìn nam nhân trước mặt, sau đó lại cúi người cung kính đáp.

"Cô Lê Vân sáng nay đã ra ngoài rồi ạ!"

"Tôi không hỏi cô ta!! Ý rôi là Nhất Bảo đâu?!"

Nghe đến cái tên vừa rồi hắn chỉ muốn nôn ói một trận. Lê Vân chính là tiểu tình nhân mà trước đó hắn bao nuôi, hắn đối với cô ta cũng không tệ bạc, không ngờ lại bị đâm một nhát đến là đau..

"Nhất Bảo?"

Quản gia ánh mắt đánh đảo liên hồi cuối cùng nhớ ra gì đó, Trong Mạc Gia này chỉ có một người tên Nhất Bảo. Đó là một cậu hầu cũng đã làm được 2 năm ở đây.Không biết bì sao hắn lại hỏi đến nhưng ông vẫn đáp.

"Cậu ấy hôm nay không khỏe, tôi đã cho cậu ấy dưỡng sức tại phòng hạ nhân, nếu thiếu gia muốn tôi sẽ.."

Không đợi ông nói hết câu, bả vai đã bị hắn nắm đến muốn gãy rời. Hắn như con thú dữ gào thét..

"Cái gì?!!! Em ấy làm sao??!!"

Không đợi ông trả lời, Mạc Chính Hoan xông thẳng khỏi nhà chính chạy về nơi đặt chỗ nghỉ của hạ nhân. Mạc Gia biệt thự rộng lớn, chạy cũng thấy mỏi chân.

Đám người hầu chưa đến ca đang nghỉ ngơi tại nơi tại vườn sau, thấy đại thiếu gia chạy đến, đầu tóc rối tung liền hoảng sợ đứng dậy.

Hắn theo trí nhớ chạy đến phòng của Nhất Bảo. Cánh cửa nhỏ nhanh chóng được mở ra. Thân hình nhỏ nhắn của cậu nằm trên chiếc giường đơn đã cũ, cậu chỉ mặc phong phanh đồ ngủ mỏng, toàn thân chảy một lớp mồ hôi dính nhễ nhại. Mi mày nhíu chặt, có lẽ cảm thấy khó chịu..

Mạc Chính Hoan ôm lấy bảo bối trong lòng, cảm nhận thân nhiệt nóng như lửa liền lo đến toàn thân run rẩy.

Quấn lấy thiếu niên vào lớp chăn mỏng, hắn một tay bế cậu một tay nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân mau chóng đến. Sải bước chân dài nhanh chóng về lại nhà chính. Trước con mắt hoảng sợ của mọi người ôm cậu lên phòng mình.

______________________________________________