Hết Mực Cưng Chiều

Chương 31



Buổi họp báo chẳng lâu sau đã diễn ra, Mạc Chính Hoan ung dung ngồi ở chủ tọa, nhìn một đám phóng viên đứng kín sảnh lớn. Từ Quy Đức vội đến chân run bần bật. Họa Ca đứng một bên cũng vui vẻ không kém. Trong lòng bọn họ mỗi người đều có một kế hoạch riêng…

Rất nhanh bản hợp đồng được mang lên, Mạc Chính Hoan vẫn tự tại lật từng trang, nét chữ rồng bay phượng múa ký lên trang giấy. Từ Quy Đức hết sức hài lòng, mừng rỡ bắt tay với hắn, vali đầy ắp đô la tiền được chuyển vào tay gã. Sau khi trả lời chút câu hỏi từ phóng viên, hắn cũng chẳng lưu lại dùng cơm mà nhanh chóng rời khỏi. Thư ký Hà cầm theo hợp đồng đi theo phía sau hắn.

Xe Rolls-Royce đắt tiền nhanh chóng rời khỏi hội trường, đám phóng viên vẫn một mức chạy theo bị vệ tiêu cản lại. Trên xe, Lý Thanh Hà vẫn không ngừng đọc đi đọc lại hợp đồng trên tay.

“Mạc Tổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Mạc Chính Hoan cầm điện thoại di động nhắn vài chữ với bảo bối ở nhà.

"Cứ theo dự án đó mà làm, chúng ta sẽ phát triển một “thuyền hoa” đúng nghĩa "

“Vâng!”

___________________________

Nhất Bảo chán chường nằm ở nhà, đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn mà hắn gửi.

[Tối nay sẽ về nhà sớm với em, Bảo Bảo chờ chồng về ăn cơm nhé!]

Cậu xoa xoa cái lưng nhức mỏi của mình, lưu manh! Cuối cùng vẫn là nhắn lại một chữ “vâng” cho hắn. Cậu cầm chiếc điện thoại đời mời trên tay, điện thoại là do hắn tự tay mua về tặng cậu. Từ hình nền điện thoại đến mật khẩu đều liên quan đến hắn. Nồng nặc mùi chiếm hữu của nam nhân.

Tin tức hắn mở họp báo mua lại dự án Thuyền Hoa đã lên trang nhất. Nhất Bảo ấn vào, nhìn Mạc Chính Hoan khí chất ngồi trong ảnh. Nam nhân này là của cậu đó! Tự hào!

Lướt qua vài tấm, bỗng cậu lại thấy một gương mặt rất quen thuộc… không phải tên Họa Ca kia… là một lão trung niên có tuổi, chỉ là cậu không thể nhớ nổi… gã rốt cuộc là ai?

Câu hỏi về gã đàn ông đó cứ liên tục quanh quẩn trong đầu của cậu. Gã ta vừa quen thuộc lại vừa xa lạ…

"Từ Quy Đức? "

Nhất Bảo nằm lì trên sofa, lật đi lật lại tin tức về người tên Từ Quy Đức này. Gã ta năm nay 64 tuổi, là một thương nhân cũng có tài. Từng có một xưởng nghiên cứu lớn do gã nắm quyền, chuyên sản xuất các loại thuốc giữ tỉnh táo cho các nạn nhân bị bệnh tâm lý. Không biết vì nguyên do gì xưởng nghiên cứu đã bị phát nổ từ 16 năm trước. Rất nhiều nạn nhân đã bị chôn vùi nơi đó, đều không xác nhận được danh tính… một thời gian sau đã đi vào quên lãng…

“Cậu Bảo? Cậu có muốn dùng cơm trưa không?”

Tần Lão nhìn thiếu niên đang mê mẩn xem gì đó trên sofa… đã hai tiếng rồi, cậu vẫn giữ nguyên tư thế nằm úp sấp, lưng chắc chắn đã mỏi nhừ đi. Nhất Bảo rốt cuộc cũng nhìn đến thời gian, duỗi cái lưng của mình nghe rắc vài tiếng.

“Dạ vâng ạ! Con ra ngay đây!”

Bữa cơm nay cậu ăn cũng không có vị ngon, lồng ngực luôn bất an thấp thỏm. Hàng nghìn câu hỏi về người xuất hiện trong ảnh kia. Rốt cuộc cậu đã gặp ông ta ở đâu rồi… tại sao bản thân khi nhìn ông ta lại lo lắng bất an như vậy…

Sau bữa ăn không mấy vui vẻ, Nhất Bảo trở về phòng. Đồng hồ đã điểm 1h hơn, cậu nằm nhoài trên giường lớn, chìm vào đống chăn bông dày còn lưu lại mùi hương của nam nhân kia. Suy nghĩ nhiều khiến cậu dần mệt mỏi, hai mí mắt dần dính vào nhau. Chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi…

Trong mê man, cậu nhìn thấy một khung cảnh xa lạ, trước mặt là một đôi nam nữ thật trẻ trung, bọn họ nhìn cậu trìu mến. Đoạn ký ức này thật xa lạ, họ là ai? Cậu thấy bọn họ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, gọi cậu là bảo bối của họ. Giọt nước mắt của họ rơi trên mặt cậu, họ khóc? Tại sao họ lại khóc?. Cậu muốn đưa tay giúp họ lau đi khóe mắt ướt đẫm, nhưng cơ thể cậu như bị đình trệ, không thể nhấc nổi ngón tay. Họ đặt cậu vào một khoang bảo vệ an toàn, viên thuốc đắng ngắt bọn họ đưa vào miệng cậu là gì? Lồng an toàn nhanh chóng đóng lại… mọi thứ cậu nhìn thấy trước khi ngất đi chính là một đám người mang vũ khí xông vào, tiếng xả súng nhức óc vang lên…

Mọi thứ như chìm vào biển đêm, cậu cảm nhận trên mặt mình có vào giọt nước nhỏ xuống. Trời mưa rồi… nhìn phía trên đồi kia là lửa lớn nuốt trọn khu nghiên cứu. Một đoàn xe cứu hộ đang gắng sức dập tắt lửa lớn. Không một ai chú ý tới cậu đang nằm ở nắp cống thoát nước bên này cả. Một ni cô lớn tuổi lúc đi qua đã hốt hoảng vấp phải lồng bảo vệ, ni cô nhìn cậu thật lâu, nhẹ nhàng bế cậu trên tay vỗ về. Nói rằng cậu thật đáng thương, ni cô đưa cậu về trại trẻ, chăm sóc cho cậu, đặt tên cho cậu là Nhất Bảo. Nhất là duy nhất, Bảo là bảo bối. Cậu chính là bảo bối duy nhất. Ni cô mong rằng sau này cậu sẽ được người ta yêu thương, nâng niu và chăm sóc như một bảo bối quý giá…