Hết Yêu

Chương 5



Nói rồi, mặt cậu ấy đỏ ửng lên vì ngại và tôi cũng thế. Cả hai đứng đấy, trên bục giảng, trong "rừng" hoa hướng dương xinh đẹp này và tôi đang ôm một bó hoa hướng dương to đối diện tôi. Cả hai lúng túng chẳng biết nói gì.. Ngại ngùng hết sức tưởng tượng a.

Hải cứ đứng đấy một lúc lâu, cậu ấy nhìn tôi như muốn tìm được đáp án gì đó từ tôi.

Bị nhìn gần như xuyên thấu thế này quả thật tôi không biết phải nói gì đây nữa. Tôi chỉ biết.. Im lặng mà thôi. Tôi thấy mình thật hèn nhát. ngôn tình ngược

Người mình thích thầm bấy lâu nay, cậu ấy - tính ngưỡng của đời tôi nói thích tôi nói thích tôi. Cảm giác này thật khó tả.

Tôi tự hỏi, có phải bây giờ tôi nói: Hải, tôi cũng thích cậu! Là chúng tôi có thể đến với nhau không? Có phải cậu ấy sẽ trở thành người yêu của tôi ngay không? Nhưng tại sao vậy? Tại sao tôi cứ ấp úng mãi không thôi, mãi không nói nên lời vậy?

"Hải, tôi.. Tôi!"

"Cậu.. Cậu.. Tôi cũng!"

Tôi mãi không thể nói ra được lời trong lòng, tôi đúng là.. Đồ. Vô. Dụng!

Hải nhìn tôi một lúc lâu vẫn chưa nhận được lời đáp ánh mắt cậu ấy lỗ rõ vẻ buồn bã.

Hải nói:

"Tôi hiểu rồi, cậu không cần phải nói nữa đâu."

Nói rồi Hải cũng không để tôi nói thêm một lời nào lẳng lặng bước ra khỏi cửa. Bóng lưng ấy, có lẽ tôi mãi mãi cũng không quên được. Một bóng lưng cô đơn, một trái tim chân thành (*) chẳng được hồi đáp.

Sau khi cậu ấy rời đi các bạn trong lớp cũng lần lượt ra về. Nghĩ cũng hay, lớp tôi bình thường khá sôi nổi, gặp những chuyện như thế này bình thường là đã hú hét lên rồi mà hôm nay có vẻ họ im lặng lạ thường a.

Giờ đây, trong phong chỉ còn tôi đứng đấy và thầy Bích đang ngồi bên dưới.

Thầy Bích ngồi đấy nhìn tôi lắc đầu cười nói:

"Thằng này kỳ ghê ha, nói thích người ta rồi mà không hỏi người ta có chịu làm bạn gái mình không a."

"Không hỏi người ta thì người ta biết trả lời làm sao đây."

"Phải không Tinh?"

Tôi nghe thầy Bích nói chuyện chứ, nhưng giờ đây tôi chẳng còn tâm trạng mà tiếp chuyện với thầy nữa. Tôi cứ đứng đấy, ôm bó hoa trong tay mà cũng chẳng biết phải làm gì.

Thầy Bích ngồi đó với tôi được một lúc rồi lấy cớ văn phòng có việc nên rời đi.

Tôi một mình trong căn phòng học, trở về chỗ ngồi của mình và đặt bó hoa lên bàn. Tôi cứ ngắm nhìn bó hoa ấy đắm đuối và nghĩ mãi về những câu nói của Hải.

Tôi tự hỏi, Hải có thật sự thích tôi như những gì cậu ấy nói không? Cậu ấy thật sự thích tôi ư?

Tôi sợ lắm, sợ đây chỉ là một giấc mơ hay thậm chí chỉ là trò đùa vui ác ý của mọi người. Nếu thật là như thế thì.. Thật là đáng sợ a.

Đã là ba giờ chiều rồi, tôi đã ngồi đây - một mình hơn một tiếng đồng hồ. Lúc này thầy Bích có đi vào lớp, thấy tôi vẫn ngồi đây thầy có vẻ như khá ngạc nhiên, hỏi tôi một số điều rồi lại vội vàng bước đi.

"Hộc hộc.."

Tôi nghe có tiếng bước chân đang chạy vội về hướng này, cùng với đó là tiếng thở gấp nghe đâu là rất vội vã.

"Rầm."

Tiếng người ta va vào cửa. Tôi nghe thấy thì vội chạy ra xem có chuyện gì, chưa kịp bước ra đến cửa thì tôi đã thấy Hải đứng trước cửa lớp mồ hôi nhể nhạy và đang đi vào đây.

"Hải, cậu.. Cậu chưa về à?"

Hải không nói gì mà lao vào ôm chầm lấy tôi. Tôi khá ngạc nhiên và có ý muốn đẩy cậu ấy ra. Cậu ấy càng ôm tôi chặt hơn, nói:

"Xin cậu đấy! Đừng nói gì hết, cho tôi ôm cậu thêm một lúc có được không?"

Tôi nghe cậu ấy nói thế thì cũng im lặng để cậu ấy ôm, tay tôi.. cũng vô thức mà ôm lấy cậu ấy lúc nào không biết.

Được một lúc, sau khi bình tĩnh lại thì chúng tôi mới có cơ hội nói chuyện nghiêm túc với nhau.

Tôi nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy, giờ đây tôi biết mình bình tĩnh đến mức nào, tôi tin mình có thể đối mặt với mọi việc.

"Hải nè.."

"Chuyện gì?"

"Cậu.. Thích tôi thật sao?"

Hải im lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi nói:

"Ừ, thích nhiều lắm!"

Tôi ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao?"

Tôi biết rõ bản thân mình quá mà, tôi chẳng có gì nổi bật ở trong lớp, đôi lúc còn chẳng ai chú ý đến tôi nữa kia kìa, thế thì chẳng có ý do gì để Hải chú ý đến tôi để rồi thích tôi cả.

Hải cười rồi đáp:

"Thích một người còn cần có lý do à?"

"Nếu cậu thật sự cần một lý do thì.. Ờm.. Tớ cũng không biết nữa."

"Chỉ biết là, không biết từ lúc nào cậu cứ xuất hiện trong ánh mắt của tôi, cứ như tôi đi đến đâu thì sẽ gặp cậu ở đấy vậy. Trùng hợp thật ha."

Tôi nghe đến đây thì nghĩ thầm trong bụng: Thật ra là chẳng có trùng hợp gì đâu a, là do tôi thích cậu quá nên cứ hễ có thời gian rảnh là tôi lại đi theo cậu để được nhìn thấy cậu nhiều hơn thôi. Thật ra, tôi đã lén đi theo nhưng không ngờ cậu lại phát hiện ra a. Chuyện này, tôi mãi mãi sẽ không để cậu biết đâu Hải a. Nếu không cậu sẽ nghĩ tôi là kẻ biến thái chuyên đi rình rập người khác mất thôi.

Tôi im lặng để Hải nói tiếp:

"Thật ra, lúc đầu tôi cũng chẳng chú ý đến cậu mấy nhưng cứ thấy cậu hoài nên tò mò quan sát rồi đâm ra thích cậu lúc nào không hay."

"Cậu ấy, hướng nội ghê thật, học chung hai năm mà cậu nói chuyện với tớ chắc chưa được mười lần."

"Làm tớ muốn bắt chuyện với cậu cũng chẳng được."

Tôi nghe cậu ấy mà bật cười, không nghĩ Hải lại nghĩ mình như thế.

Không để tôi cắt ngang, Hải nói tiếp:

"Tinh nè, tôi thề, tôi thật sự rất thích cậu! Cậu cho tôi một cơ hội được không?"

Tôi gật đầu. Tôi tin, Hải thật sự thích tôi. Tôi tin vào trực giác của mình và cũng là vì tôi muốn cho bản thân mình một cơ hội.

Hết chương 5