Lam Hi Thần về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đi tới Tĩnh thất, Lam Vong Cơ dùng dược xong vẫn đang ngủ. Y đi tới bên giường sờ trán hắn, nhiệt độ bình thường, Lam Vong Cơ trọng thương một hồi dưỡng đến một năm có thừa, miễn cưỡng kéo được một mạng trở về, dần dần chuyển biến tốt.
Lam Hi Thần như thường ngày đi tới bên án thư, một bên đọc sách một bên ở cùng đệ đệ. Vào thời điểm ánh tà dương chiếu đến trong sân, Lam Vong Cơ tỉnh lại.
"Huynh trưởng."
"Vong Cơ," Lam Hi Thần đi qua đỡ y dậy cầm cái nệm tựa ở sau lưng y, "Đệ mấy ngày nay tốt lên càng lúc càng nhanh rồi."
Lam Vong Cơ hạ mắt xuống, "Đa tạ huynh trưởng."
Lam Hi Thần giống như ngày còn nhỏ dùng trán của mình chống lên trán y nói: "Nhanh chút tốt lên đi, giúp huynh trưởng một tay."
Lam Vong Cơ khe khẽ gật đầu: "Ừm". Nhìn thấy trên bàn đặt sách cổ cùng bùa chú, hỏi: "Huynh trưởng vẫn đang giải nội dung phù chú trên lô đỉnh kia?"
Lam Hi Thần gật đầu, "Năm đó ngẫu nhiên thu được lô đỉnh, phù chú phía trên chưa từng thấy qua, lúc đó ta với đệ cùng nhau giải cũng không giải được, sau đó vẫn giữ trong Tàng thư các, ngược lại cũng không xảy ra chuyện lạ gì. Ta lúc rảnh rỗi lật sách cổ mới phát hiện một chút manh mối, dường như là một chú thuật phong ấn rất cổ xưa, nếu như là thật, vậy liền có chút nguy hiểm, cũng không biết là phong ấn thứ gì ở bên trong. Ta đã đem nó khoá lại cẩn thận, gia cố một tầng phong ấn, chỉ đem phù chú chép lại."
Lam Hi Thần lại nhìn lại lá bùa, "Ta hiện tại phát hiện, nét vẽ trên đó xu thế có chút giống với hoa văn trên chuông bạc của Giang Tông chủ, không biết có quan hệ gì không?"
Lam Vong Cơ cau mày nói: "Giang Vãn Ngâm?"
Lam Hi Thần nghe ra y không vui, thở dài nói: "Vong Cơ, ta biết đệ đối hắn trong lòng mang khúc mắc, thế nhưng..." Y đột nhiên nhớ đến một Giang Trừng ở trong ngực y bi thương khóc lớn, trong lòng bỗng nhiên đau nhói giống như bị túm chặt.
Lam Hi Thần nhìn y đỏ hồng hai mắt, đây là điểm duy nhất y không thể lý giải được đệ đệ, y hỏi: "Vong Cơ, đệ đối Nguỵ công tử...Vì sao nặng tình như thế?"
Trong mắt Lam Vong Cơ nổi lên một tia nhu tình, nói: "Huynh trưởng, trong mắt ta, chúng sinh vạn vật, chỉ có Nguỵ Anh bất đồng, chỉ có Nguỵ Anh, khiến cho vạn vật trên thế gian có được màu sắc." Đơn giản mấy chữ, nói hết thâm tình.
Lam Hi Thần thấy hắn nhìn trái nhìn phải nói sang chuyện khác, cũng không muốn trả lời, bất đắc dĩ lùi lại một bước. Là y vượt quy củ, nên may mắn không bị hắn một roi đánh ra ngoài mà cao hứng sao.
Giang Trừng thấy y lui lại thở phào nhẹ nhõm, dùng tay xoa vành tai cho nó giảm nhiệt, lại thấy Lam Hi Thần cười khổ, mi mắt nửa khép lại, vai hơi cúi xuống, cả người một dáng vẻ vô cùng suy sụp.
Giang Trừng có chút kinh ngạc, Lam Hi Thần nếu như cho rằng hắn chán ghét y sẽ suy sụp như vậy sao? A, hoá ra y lại càng là không hiểu mình như vậy.
Giang Trừng nhắm mắt lại, một đường này đi tới, trong nhân sinh của hắn mỗi một bước ngoặt quan trọng đều có Lam Hi Thần, Lam Hi Thần thấy qua hắn niên thiếu khinh cuồng, thấy qua hắn bi thống, thấy qua hắn kiên cường, cũng thấy qua hắn yếu đuối. Tất cả những gì hắn không muốn nói với người ngoài...đều từng bày ra trước mắt y, Giang Trừng lúc này mới phát hiện, lại có thể trùng hợp đến vậy, người này lại là Lam Hi Thần, cõi đời này sẽ không có người thứ hai nhìn thấy nhiều như vậy từ trên người hắn.
Nhưng hiện tại Lam Hi Thần vậy mà đối hắn sinh ra nghi vấn như vậy, lại tự mình có phán đoán, cảm thấy mất mát. Những đốm lửa trong lòng Giang Trừng 'đùng' một tiếng bừng cháy lên, thôi thúc hắn mở miệng khe khẽ nói.