[HI TRỪNG] Mẫu Thân

Chương 15



Địa phủ một trận kêu rên gào thét qua đi, mây mù phía chân trời cũng theo đó mà tản ra.

Giang Trừng sớm đã đoán được hắn sẽ phải trải qua một ngày ngoài ý muốn thế này, nên đã cùng Lam Hi Thần thương lượng đối sách ổn thỏa, chuyện ở địa phủ có thể nói là tương kế tựu kế, lấy cái chết của hắn đổi lấy việc Ngu Tử Diên có thể vào vòng luân hồi.

Thần hồn hắn nhập thể thì Ngu Tử Diên đang bận rộn khắp mơi xử lý đống hỗn loạn nàng gây nên, lúc nhận ra thì sinh tử rõ ràng, vẫn chẳng thể gặp mặt được một lần.

Nàng có chút tiếc nuối, thế nhưng đảo mắt nhìn Lam Hi Thần mới phát hiện thằng bé này, so với Giang Trừng ở địa phủ tròn một ngày, còn nghiêm trọng hơn.

Ngu Tử Diên cẩn thận xem xét, luôn có cảm giác như Lam Hi Thần đã già đi mười tuổi, xương cốt toát lên vẻ mỏi mệt. Y cúi thấp đầu, tay ôm lấy ngón tay lạnh lẽo của Giang Trừng, giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ nóng lòng, hệt như ngọc quý bị sứt mẻ.

Y ngồi đó không nhúc nhích, phảng phất như thể từ khi Giang Trừng gặp chuyện, thời gian của Lam Hi Thần như đọng lại, mãi đến lúc Giang Trừng trở về, Lam Hi Thần mới có chút khí tức người sống.

"Về rồi?"

"Ta đã trở về."

Giang Trừng mở mắt nhìn y, lắc cổ tay, lấp kín lòng bàn tay trống rỗng của Lam Hi Thần. Hắn cười đắc ý, "Ta cướp được hai mươi năm từ Sinh Tử bộ, cùng ngươi bạch đầu giai lão." Càng cười, tầm mắt lại càng mơ hồ.

Lam Hi Thần nhìn thấy hắn khổ sở, nhất thời bỏ quên tâm tình của chính bản thân, "Ừm, Vãn Ngâm rất lợi hại."

Giang Trừng lắc đầu một cái, "Trạch Vu Quân, ta rất sợ."

Sợ ta không về được, sợ phải bỏ lại ngươi.

Hắn dừng một chút, giấu nửa mặt đầy nước mắt bên gáy Lam Hi Thần, Tam Độc thánh thủ sau khi uy chấn tứ hải đại náo địa phủ một hồi, vô cùng cần một tổ ấm để bay về.

Hắn nhỏ giọng yêu cầu: "Lam Hi Thần, ngươi hôn ta đi."

Bỗng có thứ gì ấm áp đáp xuống gáy, dọa cho Giang Trừng run lên, hắn hoảng rồi: "Ngươi đừng khóc."

Lam Hi Thần lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Ta còn đang suy nghĩ... Nếu như ngươi không trở lại, ta cũng sẽ xuống địa phủ, hủy hết tuổi thọ, ngươi đi đầu thai, ta cũng đi đầu thai, ngươi xuống tầng mười tám địa ngục, ta ở tầng mười chin chờ ngươi. Chúng ta đã hứa rồi, ngươi đi đâu, ta theo đó."

Giang Trừng nghe ra âm thanh của y không đúng, gấp gáp muốn ngẩng đầu: "Nháo cái gì!"

"Không đủ."

Hắn đang sốt ruột, nhất thời nghe không rõ: "Cái gì?"

"Ta cảm thấy không đủ."

Lam Hi Thần không cho hắn động đậy, ôm chặt sống lưng hắn, ôm siết vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm cũng không đủ, dù có phải xuống địa ngục ta cũng sẽ tìm được em, đời đời kiếp kiếp của Giang Vãn Ngâm, ta sẽ không buông tay dù chỉ một khắc."

"Hả?"

Ngu Tử Diên lau mặt, trở tay lau nước mặt. Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng bóc đẹp đẽ của họ Lam này bày ra vẻ chơi xấu, lông mày dựng lên, tức giận tàn nhẫn đạp một cước vào áo choàng trắng đến phát sáng của y, lạnh lùng mắng, ngươi nghĩ hay lắm.