Hỉ

Chương 1



Bọn nha hoàn người hầu mang theo từng thùng nước sạch, thấm ướt giẻ lau, quét dọn lại một lần trong ngoài phòng, màn che lụa trắng ban đầu cũng đổi thành màn lụa đỏ thắm.

Giấy Tuyên Thành màu đỏ được nắm trong tay, chiếc kéo bạc ở trên xẹt qua vài vệt nông sâu, dư lại một chữ “Hỉ”.

Hoa cỏ lá cành được cắt tỉa tỉ mỉ, tưới chút nước, có vẻ càng thêm tươi tốt lên.

Tần lão gia đứng ở cửa đại sảnh, chắp tay sau lưng nhìn hạ nhân trong phủ bận lên bận xuống, không nói một lời, chòm râu thật dài rũ trên vạt áo đã có chút bạc.

Tần phu nhân đứng ở một bên, tóc đen như thác vấn thành búi bóng loáng, chỉ đơn giản cắm một chiếc trâm phỉ thúy ngọc lục, phía trên đính kèm ngọc châu lắc lư rủ xuống, trường bào màu vàng nhạt nhẹ nhàng lướt trên sàn, vỗ về ngực không ngừng thở dài, bất quá chưa tới bốn mươi tuổi trên mặt cũng đã bò đầy những nếp nhăn hằn sâu.

Tần An từ ngoài cửa tiến vào, chắp tay hành lễ với Tần lão gia, đôi mắt rũ xuống.

“Mày thật sự muốn làm như vậy?”

Tần lão gia lớn tiếng hỏi, tiếng nói lại có một chút run rẩy, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, giữa mày cũng nổi lên một chữ “xuyên”.

“Con đã sớm nói rất rõ ràng.”

Tần An nhìn viên gạch xanh trên mặt đất, mặt không chút thay đổi trả lời.

“Mày! Mày là cái thứ đại nghịch bất đạo! Làm ra chuyện trái ngược luân thường như vậy, để ta làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông Tần gia đây?”

Tần An vẫn chỉ cúi đầu, trong mắt không hề gợn sóng.

“Cho dù là như vậy, gia phả Tần gia ta cũng sẽ không có tên của nó, trong từ đường càng không có nửa khối bài vị của nó!”

Tần lão gia vung tay áo mang theo một trận gió, trường bào khẽ lay động, nếp nhăn khóe mắt đang run rẩy.

“Không sao cả, coi như con ở rể, đều giống nhau.”

“Mày!”

Tần lão gia giơ tay lên, pháp lệnh văn rít gào, ngực kịch liệt phập phồng, làn da khô quắt phát nhăn dán ở trên tay, mạch máu xanh tím vô lực phồng lên, ở trước mặt đứa con trai vóc người cường tráng ông lại không thể phản bác.

“Được rồi, đều đã như vậy rồi, chẳng lẽ ông muốn ép chết con trai sao?”

Tần phu nhân túm tay áo Tần lão gia, lau đi nước mắt, tiếng nói đã mang theo bao nức nở.