Hiếm

Chương 3



Tác phẩm: Hiếm

Tác giả: Ninh Viễn

Edit: Mia

Chương 3:

__________

- Thả ra.

Trần Huyễn giật mạnh thắt lưng nhưng nó không đứt. Tuy nhiên bức tường hoa phía sau bị kéo nên rung chuyển dữ dội.

Hoa hồng Monet đầu hè, màu cam vàng cùng màu hồng giao nhau ở giữa càng bắt mắt hơn.

Giống như một bảng màu bị lật đổ, hình dáng, màu sắc đó không ngừng lắc lư với sự lôi kéo thô bạo của Trần Huyễn.

Những cánh hoa rơi thành từng lớp dưới chân cô, giống như những viên kẹo vương vãi trên sàn nhà.

Thắt lưng bị kéo thành một góc bén nhọn, rách toạc ra.

Trần Huyễn cúi đầu, dùng ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ngu.

Cảm giác bị người khác trói buộc khiến cô tức giận.

Bạch Cảnh Ngu phớt lờ mấy lời của cô, vẫn ung dung ngồi đó, nhìn thẳng vào "con mèo lớn" trước mặt, kẻ có thể lao ra khỏi lòng bất cứ lúc nào và cắt đứt cổ nàng.

Nhiều năm không gặp, Trần Huyễn hình như thay đổi chút ít.

Những năm tháng vắng mặt Bạch Cảnh Ngu âm thầm chất chồng lên Trần Huyễn.

Cô có vẻ thuần thục hơn, cũng nặng nề tâm sự.

____

Mùa hè bốn năm trước.

Lúc ấy Bạch Cảnh Ngu tốt nghiệp Thạc sĩ, chính thức trở thành nhà phân tích nội bộ hàng đầu của công ty chứng khoán nhà nước.

Vào thời điểm cô ấy mới nhậm chức, thì làm việc với nhóm đưa ra hướng dẫn về việc niêm yết IPO.

(Initial public offering (Phát hành công khai lần đầu): Chào bán lần đầu ra công chúng hoặc ra mắt cổ phiếu là đợt chào bán cổ phiếu ra công chúng trong đó cổ phiếu của một công ty được bán cho các nhà đầu tư tổ chức và thường là cho các nhà đầu tư bán lẻ. IPO thường được bảo lãnh bởi một hoặc nhiều ngân hàng đầu tư, những ngân hàng này cũng sắp xếp để cổ phiếu được niêm yết trên một hoặc nhiều sàn giao dịch chứng khoán.

An initial public offering or stock launch is a public offering in which shares of a company are sold to institutional investors and usually also to retail investors. An IPO is typically underwritten by one or more investment banks, who also arrange for the shares to be listed on one or more stock exchanges)

Cơ sở làm việc đó nằm ở một nơi hẻo lánh trong một quận nhỏ.

Không biết sao mà cô lại ở đó cả một tháng.

Nhiều lần chạy dọc theo con đường nằm trong núi nên cũng không có gì lạ khi chỗ này vắng vẻ đến thế.

Nàng từng nghĩ, nếu mà xe bị hỏng giữa đường thì chắc kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất cũng không hay.

Ấy thế mà lại gặp chuyện xui xẻo này.

Cứ phải để cho nàng gặp mới chịu.

Trưa tháng 8, chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo mà đậu bên đường.

Bạch Cảnh Ngu cầm ô đứng dưới mặt trời chói chang, làn da nóng bừng, lớp trang điểm thì cũng sắp chảy hết.

Đứng hơn nửa giờ, chỉ có Trần Huyễn đi ra.

Trần Huyễn nhìn biển báo từ xa, khéo léo tránh chiếc xe của Bạch Cảnh Ngu trên con đường nhỏ hẹp, rồi lùi lại.

- Cô gọi cứu hộ chưa?

Trần Huyễn hạ cửa sổ, mái tóc đen dài được vén gọn qua chiếc kính râm, để lộ ra khuôn mặt mộc mạc mà ỷ vào tuổi xuân xinh đẹp nên không chút kiêng dè.

Bạch Cảnh Ngu nhìn vào người phụ nữ xa lạ trước mặt.

- Gọi rồi.

- Sao không tìm chỗ mát đứng.

- Có sâu.

Trần Huyễn sống trên đời 23 năm, lần đầu tiên gặp được người chỉ nói mấy chữ đã khiến bản thân cảm thấy mình là một người phụ nữ lắm chuyện.

- Khi nào thì cứu hộ đến.

- Không biết.

- Không biết?

- Xe cứu hộ đến giúp tôi cũng bị hỏng dọc đường, đang chờ cứu hộ.

Trần Huyễn nhịn không nổi, nở nụ cười mất hết công đức.

- Không chỉ lắm chuyện mà còn xui xẻo.

Bị một người lạ tóm tắt chính xác cuộc đời mình bằng mấy câu, Bạch Cảnh Ngu nắm chặt chiếc ô trong tay.

Đang suy nghĩ nên chọc vào đâu trên cái đầu xinh đẹp này thì Trần Huyễn mở cửa xe.

- Lên đi.

Trần Huyễn mỉm cười, tháo chiếc kính xuống, mái tóc đen mượt được xõa xuống, che đi hai bên má, làm nổi bật chiếc cằm xinh đẹp với độ cong hoàn hảo.

- Phía trước có một chỗ sửa, tôi quen ông chủ ở đó, nếu ông ấy chịu đến giúp thì sẽ nhanh hơn nhiều. Đến đi, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi một lát.

Bạch Cảnh Ngu nhất thời đứng như trời trồng.

- Sợ tôi lừa cô sao?

Trần Huyễn lấy bằng lái xe trong xe ra, ngón tay thon dài linh hoạt mở, đưa ra trước mặt Bạch Cảnh Ngu.

- Chụp một cái ảnh đi rồi gửi cho người thân hoặc bạn bè của cô.

Bạch Cảnh Ngu không ngờ, ngay cả chứng minh thư cũng có người chụp đẹp đến thế.

Bạch Cảnh Ngu không chụp ảnh mà thu ô lại.

Mang theo cái nóng của mùi hè cùng với mùi nước hoa thoang thoảng, nàng bước vào chiếc xe tràn ngập mùi điều hoà nhàm chán.

Trần Huyễn không biết người đó dùng nước hoa gì.

Chỉ mơ hồ nghe thấy đó là sự thanh tao của hoa thuỷ tiên cùng với sự trẻ trung của mùa xuân, rất độc đáo.

Vẻ đẹp cao quý cùng với sự lạnh lùng, giữ khoảng cách với người khác rất phù hợp với loại nước hoa này.

Mùi hương xua tan cơn nóng và sự buồn ngủ của mùi hè, làm tinh thần sảng khoái.

Phơi người dưới cái nắng 40 độ lâu như vậy mà người trước mặt vẫn nhẹ nhàng, khoan khoái cũng không đổ một giọt mồ hôi.

Trần Huyễn vừa ghen tị, vừa thở dài trong lòng.

Thực chất là thể chất của thiên kim đại tiểu thư.

Bạch Cảnh Ngu ngồi vào trong xe, mùi hương cùng những chi tiết tinh xảo từ đầu đến chân của Trần Huyễn khiến cho chiếc Volkswagen của Trần Huyễn tăng giá gấp đôi.

Khi đến với tiệm sửa xe hơi bẩn thỉu, Trần Huyễn có chút ái ngại khi để nàng vào.

Bạch Cảnh Ngu là người vào trước.

Trong lúc Trần Huyễn nói vị trí xe của Bạch Cảnh Ngu, anh ta cũng mở tủ lạnh lấy hai chai coca được làm bằng thuỷ tinh ra.

Không cần dụng cụ hỗ trợ, anh ta đặt các cạnh răng cửa trên nắp chai lại rồi giật một phát, hai nắp chai bật ra, bay vào góc.

Trần Huyễn tự uống một ít, lúc đưa chai còn lại với Bạch Cảnh Ngu thì vẫn còn nói chuyện với người sửa xe.

- Ừ, nó ngay góc đường, lái xe vào gần đó là có thể nhìn thấy.

Bạch Cảnh Ngu cũng uống, ga và hơi lạnh xông thẳng lên mũi lúc nàng mới uống.

Cảm giác mát lạnh xâm nhập vào cơ thể, xua đi cái nóng khiến nàng choáng váng.

Xuyên qua lớp thuỷ tinh trên chai, nàng nhìn thấy Trần Huyễn đang dựa vào tủ lạnh, mỉm cười với mình.

Đôi mắt như đang ăn một que kem ngọt ngào.

Người thợ gọi học trò của mình lái xe đi sửa.

Trần Huyễn nhìn bộ quần áo đầy dầu nhớt của hai thầy trò, đặt chai lên bàn rồi bảo là đi cùng họ.

- Cô có thể ở đây một mình một lúc được không.

Trước khi đi, Trần Huyễn hỏi Bạch Cảnh Ngu như đang hỏi em bé.

Trần Huyễn đi theo hai thầy trò đi cửa xe cho Bạch Cảnh Ngu, khi mở cửa xe thì thực sự đúng những gì bản thân nghĩ.

Đây là chỗ chưa có người đàn ông nào đến.

Trần Huyễn lên xe trước, cố ý lấy khăn giấy khử trùng để lau tay.

Khi lái chiếc xe đã sửa xong về giao lại cho Bạch Cảnh Ngu, thì Bạch Cảnh Ngu đưa một tấm danh thiếp cho Trần Huyễn.

- Cảm ơn cô Trần, hẹn gặp lại nếu có cơ hội.

Địa chỉ trên giấy phép lái xe của Trần Huyễn là thành phố S. Cùng với giọng nói của cô, Bạch Cảnh Ngu biết rằng họ sống cùng một thành phố.

Sẽ gặp lại.

Sau đó họ gặp lại nhau ở thành phố S.

Tình yêu đến với cuộc sống của Bạch Cảnh Ngu bằng sức mạnh to lớn rồi cũng rời đi bằng một cách khó hiểu ngay sau khi nàng sắp gục ngã.

Đêm mưa đó, Trần Huyễn biến mất như bốc hơi.

Cuộc gặp gỡ vào mùa hè, mối tình lãng mạn và điều phi lý đó giống như không có hồi kết.

Nàng đã tìm Trần Huyễn trong ba năm.

Ban đêm ngủ không được, Bạch Cảnh Ngu lái xe trên đường cao tóc, nhìn ai cũng giống Trần Huyễn.

Nàng, người luôn bình tĩnh, điềm đạm, cảm thấy mình như sắp phát điên.

Đáng tiếc, giao điểm của họ ngắn, nhưng đam mê lại mãnh liệt.

Bạch Cảnh Ngu luôn cảm thấy giữa hai người họ như là sương khói, như sương cũng như điện.

Nàng gần như không biết gì về Trần Huyễn ngoại trừ cơ thể.

Có phải người phụ nữ duy nhất khiến mình rung động đã chết ở một xó nào đó trên thế giới mà cả đời nàng cũng sẽ không tìm được?

Thậm chí bản thân nàng cũng không thể xác minh chuyện này.

Những vì sao là một mê cung khổng lồ và bình minh lạnh lẽo đã chứng kiến những giọt nước mắt của nàng.

Nhưng đêm nay, Trần Huyễn lại đột ngột bước vào cuộc đời nàng.

Người trong mộng biến mất đã lâu lại quay trở về như nay.

Không có bất cứ tổn thương gì, thậm chỉ có vẻ còn tốt hơn.

Sự bình tĩnh của Trần Huyễn khiến cho việc đau lòng cũng như hoảng loạn của Bạch Cảnh Ngu cực kỳ buồn cười.

Thắt lưng bị Trần Huyễn kéo ra, phát lên âm thanh chói tay.

Bạch Cảnh Ngu thoát khỏi suy nghĩ, hỏi:

- Lúc đó cô có bao nhiêu bạn gái?

Trần Huyễn không ngờ cô sẽ hỏi điều này.

- Không có ai cả!

Bị coi là một tên cặn bã đi đùa giỡn với tình cảm, Trần Huyễn vô cùng tức giận, không còn để ý chiếc thắt lưng mắc cỡ nào, kéo chiếc khóa toạc ra.

Bị trói một lúc lâu rốt cuộc cũng có thể đứng dậy.

Trần Huyễn thẳng người, bước đến trước mặt Bạch Cảnh Ngu, khom lưng, chống tay lên hai tay vịn của ghế.

Cánh tay kia giống như cái lòng, thắt lưng giống như dây xích phản đòn, kéo căng dưới ngực Bạch Cảnh Ngu, trực tiếp khoá chặt nàng vào ghế.

- Cái này có thể bẫy được ai?

Trần Huyễn nắm chặt hai đầu sợi dây thắt lưng.

Bạch Cảnh Ngu không có ý định thoát ra, thậm chí còn nở nụ cười.

- Hoá ra tôi cũng không phải bạn gái của cô.

Trần Huyễn có vẻ giật mình.

Trước khi đi, cô cũng chưa xác định mối quan hệ của mình với Bạch Cảnh Ngu.

Nhắc mới nhớ, lúc đó Bạch Cảnh Ngu ngầm thừa nhận mối quan hệ sao?

Trong lúc Trần Huyễn phân tâm, Bạch Cảnh Ngu thẳng lưng, không hề sợ người phụ nữ bị bị chọc giận, vươn ra chiếc cổ thiên nga, chóp mũi gần như chạm vào Trần Huyễn.

Khoảng cách này có thể hôn.

- Vậy có phải là vì cô không thích tôi?

Giọng điệu của Bạch Cảnh Ngu không có cảm xúc rõ ràng.

Có lẽ khoảng cách quá gần, Trần Huyễn thấy mắt Bạch Cảnh Ngu có nỗi buồn nhè nhẹ.

Trần Huyễn lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người nàng.

Sự tươi mát của hoa thuỷ tiên ở tầng giữa là độc nhất nhưng bây giờ đã dần vào hương cuối, vị đắng của dạ hương nổi lên, tỏa ra làn sương mê hoặc, quấn lấy Trần Huyễn.

Đã nhiều năm nhưng Bạch Cảnh Ngu vẫn dùng nó - the revengers ladies.

||||| Truyện đề cử: Em Là Ngoại Lệ Của Anh |||||

Sau ba năm, Bạch Cảnh Ngu lại trưởng thành, quyến rũ hơn phù hợp với loại nước hoa này hơn so với lúc 25 tuổi.

Lúc này, nàng lại một lần nữa nắm quyền chủ động, cùng với sự công kích hung hãn mà hoà với the revengers ladies đưa ra chỉ thị không thể cưỡng lại.

- ...Không

Trần Huyễn theo bản năng trả lời sự thật.

Sau khi nhận được câu trả lời, nàng nhận ra ánh mắt của Trần Huyễn vì mình mà mê mang.

Bạch Cảnh Ngu hài lòng tựa vào lưng ghế.

Đôi chân thon dài, duyên dáng, lướt qua trước gối của Trần Huyễn rồi chồng lên nhau.

Khi hai chân đung đưa, ánh sáng, bóng tối và hương hoa giống như bị khuấy động khiến Trần Huyễn đột nhiên tỉnh dậy.

- Đây không phải là vấn đề của tôi hay người khác, Trần Huyễn, vậy là vấn đề của cô.

Bạch Cảnh Ngu keo kiệt thu lại sự quyến rũ của mình, quay lại với vẻ lạnh lùng.

Cơn mưa phùn cũng ngừng hẳn.

Mùi đất cùng mây đen đưa nhau biến mất.

Vầng trăng khuyết treo trong đêm vắng, như có ai ngẫu nhiên vẽ một đường cong nhạt nhoà trong ao mực.

- Là vấn đề của tôi.

Trần Huyễn đứng dậy, buông Bạch Cảnh Ngu ra.

Bạch Cảnh Ngu nhìn thấy một vết đỏ rõ ràng trên tay cô.

- Thực sự là vấn đề của tôi.

Trần Huyễn cúi đầu, lặp lại lần nữa.

Không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.

- Trần Huyễn.

Bạch Cảnh Ngu hỏi:

- Tại sao ngay từ đầu lại đột nhiên bỏ đi? Là không muốn nói hay không thể nói?

Mái tóc dài của Trần Huyễn bị gió thổi bay, làm cô như trở thành cái bóng lập lòe trước ánh sáng.

Nhìn vừa thực vừa ảo, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, Trần Huyễn nói:

- Tôi sẽ đền bù, cô muốn bất cứ thứ gì cũng được.

Đôi mắt bất an của Bạch Cảnh Ngu trở về trạng thái bình tĩnh.

- Cô uống rượu à?

- Không, tôi vẫn phải lái xe.

- Đưa tôi ra sân bay.