Hiếm

Chương 7



Tác phẩm: Hiếm

Tác giả: Ninh Viễn

Edit: Mia

Chương: 7

___

Bùi Tỉnh đi rồi.

Phương Chi - người luôn căng thẳng, nhìn qua Trần Huyễn rồi cũng nhau ủê oải.

Trần Huyễn xin lỗi Phương Chi, Phương Chi xua xua tay, nói:

- Xin lỗi cái gì, không cần đâu. Bùi lão sư làm người khá được, không vì chuyện này mà mang thù đâu. Nhưng mà chị Huyễn, nếu chị không sẵn lòng nói về chuyện của mình, lại không thể nói dối, muốn tìm một nhà đầu tư thật sự rất khó. Suy cho cùng giao dịch bằng tiền, mấy nhà đầu tư rong ruổi thương trường đều là cáo già. Họ cực kỳ khôn khéo, không bao giờ đánh một trận mà không có chuẩn bị. Nên...

- Nếu mà chị nói thật thì em có thể giúp chị.

Trần Huyễn thanh tĩnh.

"Tôi nghĩ tôi muốn thay đổi kế hoạch một chút, không cần một nhà đầu tư lớn nữa. Duy trì studio nho nhỏ có hai người cũng không có gì không tốt."

Phương Chi lòng đau như thắt: "Chị Huyễn, em thấy năng lực của chị chắc chắn không thể bị giới hạn như vậy. Nhân sinh còn dài, nếu chị bị mắc kẹt như vậy thì quá đáng tiếc!"

Nhìn thấy Phương Chi vì mình khổ sở, Trần Huyễn không thấy buồn bã nữa.

- Cảm ơn em đã giúp mấy chuyện của tôi. Buổi tối muốn ăn gì, tôi mời

- Còn ăn hả? Trà chiều với một đống calories em còn chưa tiêu hoá xong, em về công ty giải toả đầu óc đã, ngày khác đi.

Trước khi đi, Phương Chi còn an ủi cô.

- Yên tâm đi chị Huyễn, không có con đường nào dễ đi cả. Chúng ta tìm cách khác là được. Biết đâu một ngày nào đó em giàu lên, em sẽ đầu tư cho chị 8000 vạn

- Được rồi, tôi đợi, Phương tổng.

Cả hai tạm biệt nhau rồi chạy về bận rộn.

Bùi Tỉnh cũng thoát khỏi sự chen chút ở CBD rồi rẽ vào cầu vượt.

(CBD: central business district, là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.)

Dòng xe cộ vô tận trên cầu vượt trải dài giữa trời và đất bên ngoài cửa sổ Bùi Tỉnh.

Những tòa nhà cao tầng dần lùi về sau, được bao phủ bởi một tầng kính lạnh lẽo.

Mặt trời sắp lặn, cửa kính phản chiếu những tia sáng ảm đạm, xám xịt.

Hôm nay, ngày 24 tháng 4.

Buổi sáng lúc thức dậy, vẫn là màu vàng kem mà Bùi Tỉnh thích.

Bắt đầu từ lúc chạng vạng, nó chuyển sang màu tím đen hỗn độn.

Tiếng nhạc rock xuyên qua cửa sổ của ô tô, lọt vào lỗ tay Bùi Tĩnh.

Trong vô thức, Bùi Tỉnh nín thở, Bùi Tỉnh không thích mùi rỉ sét xen lẫn nấm mốc cùng với màu đỏ nâu của nhạc rock.

Thiếu niên ngồi chiếc xe mui trần chắc cũng chỉ ngoài hai mươi, mái tóc đen ngắn bị gió thổi bay như sóng.

Anh ta lái xe rất nhanh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Bùi Tỉnh, mày trái nhếch lên nhịp nhàng.

Bùi Tỉnh có khung xương hoàn mỹ, đường nét trên khuôn mặt như được Chúa chạm khắc, đôi mắt hoa đào luôn hiện ý cười, cô dịu dàng, dễ gần. Khi còn nhỏ, cô được nhiều người đàn ông theo đuổi nhiều hơn phụ nữ.

Thiếu niên lái xe mui trần nghiêng đầu sang trái, ra hiệu cho Bùi Tỉnh cùng ra khỏi đường cao tốc.

Bủi Tỉnh nhẹ mỉm cười, băng tuyết tiêu tan làm kinh tâm động pháp, thật sự muốn mạng của thiếu niên.

Nhịp tim chàng trai đó còn đập nhanh hơn tốc độ của ô tô khi nhìn thấy Bùi Tỉnh đóng cửa sổ, từ từ bẻ lái, đi vào đoạn đường bên phải, nhanh chóng biến mất.

Chàng trai: "..."

Từ vòng tròn của cầu vượt, Bùi Tỉnh đến công ty đưa đồ ăn đêm cho nhân viên.

Các nhân viên thấy sếp lại đến sưởi ấm, lập tức vây quanh.

Cô bé màu xanh bạc hà đứng trước mặt Bùi Tỉnh, âm thanh từ cổ họng đến đỉnh đầu như nước biển tràn vào tai.

Chàng trai trẻ có mùi lưu huỳnh bước nhanh qua hành lang, như thể có anh ta có thể đốt cháy văn phòng vào giây tiếp theo,.

Ngừoi đàn ông trung niên đến gần cô, cơ thể màu đen gần như che khuất tầm nhìn, mùi tanh che trời lắp đất.

Vô số màu sắc bay trong không khí. Mùi hôi hỗn độn, mạnh mẽ, cùng cảm giác dâng tràn như thuỷ triều, điên cuồng đánh vào Bùi Tỉnh, cố gắng phá vỡ suy nghĩ của Bùi Tỉnh.

Mà từ lâu, Bùi Tỉnh cũng đã quen với thế giới đầy màu sắc và kỳ quái này, trong suốt quá trình ánh mắt Bùi Tĩnh vẫn luôn cụp xuống, duy trì nụ cười lịch sự và khoảng cách.

Mười giờ đêm, Bùi Tỉnh không có ý định về nhà mà đi bộ đến hiệu sách 24h trên đường đối diện công ty.

Hiệu sách tên "Đảo nửa đêm", là một tòa nhà bốn tầng rộng lớn hình chữ U, tỏa sáng với ánh đèn xanh trắng vào ban đêm ở thành phố S.

Những cuốn sách mới nhất, cũng như bản hợp tác của tác giả và bài đọc sách được phát trên màn hình LED lớn.

Nó có phong cách rất cyberpunk nhưng lại không bắt mắt, lặng lẽ mà thu hút những người cùng lứa.

(Cyberpunk: Khoa học viễn tưởng tập trung vào công nghệ cao)

Băng qua ngã tư đường, đi ngang qua vô số những người đang về nhà.

Khi Bùi Tỉnh đến tầng bốn, nơi đó rất ít người.

Tuỳ ý mua một quyển sinh "Sinh mệnh rực rỡ", Bùi Tỉnh ngồi xuống một góc của khu vực đọc sách, gọi một ly dirty.

Mới đọc được một trang thì Giang Trăn liên tục gọi điện đến.

Bùi Tỉnh dựa vào sofa màu đất, nhìn tên Giang Trăn hiện trên màn hình di động.

Giang Trăn là bạn gái mà Bùi Tỉnh vừa chia tay, Tổng giám đốc xinh đẹp của Sang Ích, giá trị con người dùng hai bàn tay mới có thể đếm nổi.

Chuyện hai người chia tay đã lan truyền rộng rãi trong giới tài chính.

Bùi Tỉnh ấn trả lời, nghe thấy người kia gọi tên mình, giọng nói run rẩy, mang theo sự nức nở.

"Những gì chị nói không phải thật, đó không phải lý do để chia tay. Bùi Tỉnh, nói tôi nghe, lý do thực sự là gì" Giang Trăn nói.

Sự yên tĩnh bên Giang Trăn càng làm cho bước chân hỗn loạn trở nên rõ ràng hơn.

Có vẻ Giang Trăn không mấy hài lòng với việc chia tay trong hoà bình.

"Cho nên, cô muốn một cái lý do để thông suốt?"

Giọng nói của Bùi Tĩnh êm ái, bình tĩnh, khiến bản thân có vẻ sắt đá, đối lập.

"Lý do chân chính sẽ làm cô khó xử cũng không lý giải được."

Giang Trăn cầm chiếc ly màu đỏ tía trong tay, dùng sức ngồi xuống chiếc ghế sofa B&B, mặt đỏ vì rượu, đôi mắt cũng thanh tỉnh khi nghe những lời bất ngờ này.

"Có ý tứ gì?"

Tiếng cười nhẹ nhàng của Bùi Tỉnh rơi vào micro.

"Tôi có thể nhìn thấy màu sắc của cô."

Từ khi Bùi Tỉnh có ký ức, mỗi ngày trong cuộc đời đều mang những màu sắc khác nhau.

Mỗi người đi qua Bùi Tỉnh đều có một ánh sáng lơ lửa trên người.

Không chỉ con người mà cả những con số.

"1" là xanh lá, "2" là màu trắng, "3" màu vàng, "4" màu đen... Truyện Mỹ Thực

Thế giới này có một lượng thông tin khổng lồ dành cho Bùi Tỉnh.

Các nốt nhạc có màu vàng rực rỡ.

Âm nhạc của Beethoven có mùi sô cô la.

Âm nhạc của Bach lại giống những bông tuyết, chồng chất thành một khoảng không vô tận.

(Johann Sebastian Bach là nhà soạn nhạc và nhạc sĩ người Đức)

Ngữ văn là màu hồng, môn toán thì có màu xám.

Tiếng chim hót là một chuỗi giọt nước lấp lánh trong không khí.

Ba là màu xanh biển, mỗi lần ông cất tiếng, những dây leo trên tường nhà lại dài ra.

Mẹ cũng là xanh lam, nhạt hơn ba, giọng mẹ như trang giấy.

Không phải Bùi Tỉnh tượng tượng trong đầu mà những điều này hiện ra trước mắt, xâm chiếm khứu giác, lan rộng trên da Bùi Tỉnh.

"Mẹ ơi, sao số 3 lại là màu vàng."

Khi lên ba tuổi, Bùi Tỉnh hỏi mẹ như những đứa trẻ bình thường hỏi người lớn "Sao những vì sao lại sáng?"

Cùng năm đó, Bùi Tỉnh được đưa đi bác sĩ và bắt đầu hiểu mình khác với những đứa trẻ khác.

Khi người khác nhìn thấy số 3, nó không nhất thiết phải là màu vàng, màu sắc cua nó phụ thuộc vào cài đặt in ấn.

Bùi Tỉnh là một người dị thường.

"Căn bệnh" mà cô mắc phải gọi là chứng mê sảng.

"Liên giác, Synesthesia là một hiện tượng tâm lý, trong đó một giác quan gây ra sự thay đổi theo một nghĩa khác."

(Cảm giác kèm là khi não của bạn truyền thông tin giác quan qua nhiều giác quan không liên quan, khiến bạn trải nghiệm nhiều giác quan cùng một lúc. Một số ví dụ bao gồm việc nếm thử các từ hoặc liên kết màu sắc với các con số và chữ cái.

Synesthesia is when your brain routes sensory information through multiple unrelated senses, causing you to experience more than one sense simultaneously. Some examples include tasting words or linking colors to numbers and letters.)

Khi lớn lên, Bùi Tỉnh bắt đầu đọc sách tìm hiểu và nhận ra trên thế giới có rất nhiều người giống mình.

Tuy nhiên, những người đó có thể sẽ nhìn số "3" khác đi, nó có thể là màu đỏ.

Âm nhạc của Beethoven có thể không phải sô cô la mà là champagne.

Ngoài việc đôi khi xác nhận sai màu sắc, quá nhạy cảm với mọi thứ xung quanh thì liên giác không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Bùi Tỉnh.

Thay vào đó mang đến một số thuận lợi mà chỉ có bản thân Bùi Tỉnh mới hiểu được.

Mỗi người có một màu sắc riêng, có khả năng giống người khác, cũng sẽ không thay đổi.

Khi lớn lên, Bùi Tỉnh dần biết màu sắc người nào hợp với mình, cũng như là màu của người nào không thể giao du.

Hầu hết những người bạn của Bùi Tỉnh đều là màu hồng.

Người nào mà màu hồng sẽ có khả năng phát triển thành người yêu.

Giang Trăn có màu hồng, giống với màu hồng đào tháng Tư màu Bùi Tỉnh thích.

Hai người nhanh chóng yêu nhau.

Hai ngày trước, Giang Trăn đề xuất việc thành lập một nhóm nghiên cứu các mô hình ngôn ngữ lớn với Bùi Tỉnh, hai người sẽ cùng đầu tư, khi AI phát triển mạnh mẽ hơn họ có thể đi đầu, công khai để thu hoạch tỏi tây.

(Tỏi tây ở đây có nghĩa là kiếm được tiền đầu tiên)

Bùi Tỉnh không quan tâm đến việc thu hoạch tỏi tây, không có hứng thú.

Nhưng Bùi Tỉnh thích cảm giác chơi trò chơi của các nhà tư bản, thích đứng ở đầu ngọn sóng của thời đại, khoái chí mà nhìn ra dòng nước lũ.

Bùi Tỉnh vẫn đang suy xét việc Giang Trăn đề nghị.

Ba ngày trước, Bùi Tĩnh cùng một người bạn đến một nhà hàng để ăn tối, đây không phải nhà hàng Bùi Tỉnh không thường đến.

Thời điểm đi ra thì thấy Giang Trăn.

Giang Trăn bị một người phụ nữ ôm eo, mỉm cười đưa kem cho, nhìn có vẻ khá thân thiết.

Khoé mắt nhìn thấy được Bùi Tỉnh, Giang Trăn vỗ nhẹ vào bả vai người kia, người kia nhanh chóng rời đi, từ đầu tới cuối chỉ để cho Bùi Tỉnh một cái bóng.

Bùi Tỉnh: "Vị vừa rồi là?"

Giang Trăn: "Em họ của tôi.''

- Sao lại đi sớm thế?

- Có việc gấp, lần sau giới thiệu cho mọi người biết nhau.

Tiệc rượu hôm qua, Giang trăn mang theo em họ của mình.

Bùi Tỉnh không nói gì, còn lịch sự nói chuyện với đối phương.

Tiệc kết thúc, Bùi Tỉnh còn đưa Giang Trăn về tận cửa, sau đó Bùi Tỉnh đề nghị chia tay.

Giang Trăn nghe xong thì tỉnh rượu đến chín phần.

- Bùi Tỉnh, đừng nói với tôi là chị không tin người đó là em họ tôi vì cái liên chứng quỷ quái gì đó của chị đúng không?

- Chiều cao giống nhau, kiểu tóc giống nhau, khí chất tổng thể cũng giống. Người bình thường chỉ nhìn phía sau thôi cũng khó phân biệt được. Nhưng trong mắt tôi, hai người khác nhau. Em họ cô có màu vàng tươi, đối tượng ngoại tình của cô rõ ràng là có màu vàng huỳnh quang. Họ không phải cùng một người. Hơn nữa, giọng nói của mỗi người đều khác nhau, nói dối cũng sẽ có những sự khác biệt nhỏ. Giọng nói của cô là một cửa sổ kính, thời điểm cô nói dối, cửa kính sẽ có sương mù, một loại sương mù bẩn thỉu. - Bùi Tỉnh nói.

Giang Trăn trầm mặc vài giây.

Giang Trăn đập mạnh ly rượu xuống bàn trà*

(Chỗ mình gọi là coffee table, là cái bàn nhỏ ở sofa á, mỗi nơi sẽ gọi khác nhau)

"Bùi Tỉnh."

Giang Trăn phun ra từng chữ.

"Chị thật con mẹ nó bệnh hoạn."

bíp bíp.

Bùi Tỉnh đưa điện động ra xa lỗ tai, Giang Trăn cũng cúp máy.

Những lời nói cuối cùng giống như thuỷ tinh, xuyên qua tai Bùi Tỉnh, để lại một nổi đau như dao cắt.

Bùi Tỉnh chạm vào đó, không có máu.

Nhiều năm trôi qua, thỉnh thoảng cô vẫn bị giác quan của mình lừa gạt

Hôm nay nhiều việc xảy ra, Bùi Tỉnh cũng đã mệt.

Chỉ khi bản thân sắp hết pin, Bùi Tỉnh mới muốn trở lại điểm dừng chân.

Nửa đêm, trên đường cũng ít người, ít xe hơn.

Ngẫm lại, hôm nay điều khiến bản thân thoải mái nhất chính là màu sắc của Trần Huyễn.

Một người ngầu đét nhưng lại có màu sắc của kỳ lân trẻ con.

Những gam màu hồng hoà với xanh nhạt tạo thành một màu sắc rực rỡ nhưng lại không gây khó chịu.

Bùi Tỉnh đã sống 31 năm trên đời, gặp nhiều phụ nữ có vẻ ngoài lãnh đạm nhưng sắc thái lại nhu hoà.

Trần Huyễn lại tương phản, cô mang màu sáng sáng lạn, rực rỡ, chân thật hiếm thấy.

Cảm giác yên tâm và ấm áp này khiến Bùi Tỉnh nhớ đến người nọ.

Khi còn là giảng viên đại học, có một cô gái từng mang lại hơi ấm cho bản thân mà Bùi Tỉnh mà chưa từng trải qua, cũng không thể nào gặp lại.

Giống như mặt trời mọc, ấm áp và tươi sáng, trong suốt và tinh khiết.

Giọng nói của người nọ giống như lông vũ thuần khiết.

Nghĩ đến người này, khoé miệng Bùi Tỉnh nhịn không được nhếch lên nhưng lại từ từ hạ xuống.

Chiếc lông vũ nhỏ bay lên từ trong lòng, bay về phía màn đêm tối tăm.

Đó là một tư duy mà bản thân Bùi Tỉnh không thể nào nhìn thấy được.

Lang thang gần hết thành phố, xuyên qua nửa cái thành thị, cùng một con chim tương ngộ.

Con chim giương cánh, thả một chiếc lông vũ giống hệt, chậm rãi rơi xuống.

"Này, trên vai cậu có một chiếc lông vũ."

Thư Tuyền một tay giữ dây xích chó, tay kia gỡ chiếc lông vũ trên người Dịch Tú Niên.

Dịch Tú Niên trợn mắt, cầm lấy chiếc lông vũ xoay vài vòng.

"Có lẽ là con chim xui xẻo rơi từ trên cây xuống. Đi mau, nếu không phân chim sẽ rơi xuống đầu!"

Dịch Tú Niên ôm chó Corgi, tay kia lôi kéo Thư Tuyền, hai người hai chó nhanh chóng đi ra khỏi thân cây.

11h đêm, Dịch Tú Niên ngáp dài một tiếng.

Thư Tuyền nhìn khoé mắt của người trước mặt, biết nàng buồn ngủ.

"Hay cậu về trước đi, lát nữa Thương Sơ đến rồi."

Dịch Tú Niên duỗi mấy ngón tay thon dài từ cổ áo len ra, dụi dụi mắt.

"Không sao đâu. Thổ Tư phải đi tè 2 lần, vẫn còn một lần nữa, để nó chạy qua chạy lại cho giảm mỡ bụng."

Thổ Tư quay đầu lại, không tim không phổi mà lè lưỡi với Thư Tuyền.

Thư Tuyền biết Dịch Tú Niên lo lắng mình trong công viên không có ai.

Công viên này là công viên trung tâm.

Mặc dù ban đêm cũng có nhiều người dẫn chó đi bộ, yêu đương, tản bộ đêm khuya.

Bên trái có phòng bảo vệ, bên phải là Cục Công an, đầu óc tỉnh táo thì sẽ không làm liều ở đây.

Dịch Tú Niên trịnh trọng nói: "Một cô gái đáng yêu, dễ thương như cậu lại dẫn chó đi dạo vào đêm khuya, mình không yên tâm."

Thư Tuyền dịu dàng mỉm cười, nắm tay Dịch Tú Niên, hai cô gái có chiều cao ngang nhau bước đi dưới bầu trời đầy sao.

Họ gặp nhau trong buổi giao lưu Corgi, sau đó phải hiện cùng công ty, chỉ khác phòng ban.

Quen nhau một thời gian, Dịch Tú Niên phát hiện Thư Tuyền thích ăn ở nhà hàng mà bản thân có thẻ thành viên còn là thẻ bạch kim. Lại còn sống cách nhau chỉ một con phố, chẳng bao lâu sau, họ nâng cấp thì bạn bè ăn cơm thành cùng nhau dẫn chó đi dạo.

Dịch Tú Niên rộng rãi, nhiệt tình giống như một chú chim sẻ sôi nổi, đi đến đâu cũng dễ làm quen.

Thư Tuyền lại sâu sắc, nội tâm nhưng cảm thấy rất thoải mái khi ở gần Dịch Tú Niên, họ như bù trừ cho nhau, khá tốt.

Sau này, họ sẽ cùng nhau dẫn chó đi dạo sau khi tan làm, tuỳ tiền trò chuyện phiếm về công ty, cuộc sống, nói về nhà hàng nào mới mở, nhà hàng nào đóng cửa.

Thư Tuyền nói tối nay sẽ đi nhiều thêm hai vòng, hôm nay bạn gái làm thêm hơi muộn, sau đó sẽ ra đón mình.

Đáng lẽ phải đến muộn lúc 10h, kết quả đã qua thời gian hẹn một tiếng mà người vẫn chưa xuất hiện.

Dịch Tú Niên cũng không đi, tiếp tục ở lại bồi Thư Tuyền.

Dưới cây hoa quế có cầu trượt, lúc này không có ai ở đó, tiểu gia hoả của Thư Tuyền thích chơi nhất, nhìn thấy cầu trượt liền thè lưỡi nhảy lên.

Thổ Tư thấy nó xoắn mông chạy thì vội vàng đuổi theo.

Hai chú corgi mũm mĩm, chen nhau lên cầu thang rồi trượt xuống, cùng bay ra ngoài, lăn trên mặt đất mấy vòng.

Khi Dịch Tú Niên cùng Thư Tuyền cười muốn xỉu thì bạn gái của Thư Tuyền - Thương Sơ cầm theo trà sữa đến.

"Cục cưng, dắt chó đi dạo khó lắm, chị mang đồ ăn nhẹ cho em, nào em cũng có một phần."

Thương Sơ mặc bộ quần áo công sở chuyên nghiệp, mái tóc đỏ tía buộc cao trên đầu, đôi mắt sắc bén cùng với mùi nước hoa rất nồng.

Thương Sơ cầm hai cốc trà sữa vải thiều, đưa cho Dịch Tú Niên một ly, nói sẽ đưa về.

"Không cần, mẹ tôi sẽ đến đón tôi, tí nữa bà ấy đến" Dịch Tú Niên vừa nhìn điện thoại vừa nói.

"Được, hôm nào đến nhà chúng tôi ăn cơm đi, Thư Tuyền nhà chúng tôi nấu ăn rất ngon."

Thương Sơ ôm Thư Tuyền đi về phía xe.

"Chúc ngủ ngon, Niên Niên. Đêm nay cảm ơn cậu."

Thư Tuyền được Thương Sơ ôm vào lòng, quay đầu lại nói với Dịch Tú Niên.

"Sao lại khách sáo như vậy! Ngủ ngon."

Dịch Tú Niên nhìn đôi bạn trẻ cùng nhau trở về, xoay chiếc lông vũ trong tay, đối mặt với Thổ Tư, cảm thán:

"Thật tốt...chị cũng muốn được yêu."

Nhấp một ngụm trà sữa vải thiều, Dịch Tú Niên run người.

"Má ơi ngọt vậy. Cậu ấy chắc cũng không uống được một ngụm."

___

Gáng đọc đi mấy bà, truyện này khá nhiều người nhưng mà hay lắm, được cái chậm nhiệt nữa, quá trời đã