Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 25: Anh Muốn Chiếm Hữu Người Con Gái Này



Tịch Duy An đưa Chung Linh về phòng của anh, sắc mặt anh càng trở nên u tối liên tục dò xét xung quanh cơ thể của cô.

“Cháu nói thật đi, ông ta không làm gì cháu chứ?”

Chung Linh lắc đầu, dáng vẻ có phần mệt mỏi.

“Không có…” Dù sao cô cũng sẽ rời khỏi anh, cô cũng chẳng cần thiết phải nói với anh ra những chuyện vừa xảy ra khi nãy.

Nhưng Tịch Duy An vẫn còn đa nghi,anh lập tức ra lệnh.

“Cởi đồ ra… Tôi muốn kiểm tra”.

Tịch Duy An biết mình quả thật đã điên rồi.Từ khi anh gặp cô, chẳng thể nào hiểu tại sao anh không thể kiềm lại cảm xúc của mình.Trong lòng luôn có ý nghĩ muốn chiếm hữu người con gái này, muốn cô phải thuộc về an.

Câu nói của anh khiến Chung Linh sững người.Nét mặt kinh hãi giận dữ nhìn anh.

“Không…Chú bị thần kinh sao, tại sao tôi phải cho chú kiểm tra chứ?” Chẳng biết là là kiểm tra hay lại kiếm cớ lợi dụng đụng chạm thân thể của cô nữa.

Hôm trước anh đã chạm vào những nơi nhạy cảm nhất của cô, bây giờ chỉ cần nghĩ lại cô cảm thấy rất xấu hổ…hổ thẹn với những lời mà bố cô đã dạy.

Thái độ của cô khiến anh tức điên,anh ép cô nằm xuống giường,tay anh giữ lấy hai tay cô,ánh mắt hung hăng nhìn cô.

“Sao hả…? Bộ sợ tôi nhìn thấy hết trên người của cô có gì sao…? " Ngay sau đó, đôi mắt của anh trở nên gian tà liền cúi đầu xuống mân mê vành tai của cô,phả ra một câu hết sức nóng bỏng” Tôi rất muốn xem cơ thể cô có thật sự xinh đẹp không thôi!"

Nét mặt Chung Linh khi nghe anh nói xong thoáng chốc đầy giá lạnh, nụ cười mỉa mai bất chợt cong lên.

Từ ngày Chung Linh biết lý do anh kết hôn với cô.Những tình cảm chân tình mà cô đã dành cho vị ân nhân này cũng đã dần biến mất, mà càng lúc càng cô căm ghét người đàn ông này hơn.Cô chỉ mong thời gian hãy trôi qua thật nhanh để cô có thể thoát khỏi người đàn ông này càng sớm càng tốt.

Một lúc sau, sắc mặt Chung Linh chợt thay đổi liền giận dữ vùng vẫy dưới thân anh,ánh mắt hiện lên sự chán ghét.

“Chú buông tôi ra… Buông ra mau… Có chịu buông ra không?”

“Không buông thì sao… Cô làm gì tôi” Sắc mặt Tịch Duy An hiện lên sự lạnh lẽo chưa từng có.

“Ưhmmm…”

Một nụ hôn giá buốt ngay sau đó đổ ập xuống, Tịch Duy An dùng kỹ thuật điêu luyện của mình làm cho Chung Linh chưa đầy năm giây đã đắm chìm vào nụ hôn của anh.

Lúc này bỗng nhiên cô cảm nhận dường như tên đàn ông này đang dùng bàn tay của anh mở nút quần jean của cô.

Chung Linh giựt mình liền mở mắt ra, rồi sau đó khoá kéo quần của cô, nó cũng đang được anh từ từ kéo xuống.Dưới ánh nhìn của cô từng ngón tay ma lực của anh đang từ từ chui vào bên trong quần lót mang theo một hơi ấm.

"Ưhm…"Một cảm giác khoái cảm xông thẳng vào tận não của cô.

Đây là loại cảm giác mà đêm hôm đó đã làm cho cô một chút nữa đã không thể thoát ra.Tên đàn ông chết tiệt này lại dùng hành động xấu xa của đêm hôm đó hành hạ thân thể cô sao?

Chung Linh cằn chặt môi nhìn anh.

Nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, không hiểu sao lúc này Tịch Duy An càng muốn ức hiếp cô gái này hơn, bàn tay anh xo nhẹ nơi mềm mại mẫn cảm nhất trên cơ thể cô, nghiến răng hỏi một câu.

“Nói cho tôi nghe… Người đàn ông cô thích là người nào, còn nữa cô từng qua lại với ai… Lần đầu tiên của cô là của ai…?”

Anh không hiểu tại sao mình lại tức giận, tại sao anh lại để bụng cô từng lên giường với người đàn ông khác.Tại sao khi thấy bố có gì đó xấu xa với cô,anh lại không kiềm chế chính mình được?

Tại sao lúc này anh lại cảm thấy rất ghét người con gái này…? Anh ghét cô, thậm chí trong đầu còn muốn trừng phạt cô.

“Tịch Duy An…Ưhmmm …Đừng mà…”

Một dự cảm khiến cô sợ người đàn ông này, hôm nay anh rất khác so với lúc trước.Anh không còn ôn nhu, dường như anh đã trở lại một con người mà lần đầu cô nhìn thấy tại suối nước nóng.

Anh thô bạo,khinh thường cô.

Tịch Duy An di chuyển môi xuống cổ cô,ngay tai vị trí anh liền há miệng ra cắn nhẹ, âm thanh khàn khàn.

“Em không giận tôi lên giường với người phụ nữ khác,em không để ý tôi đưa ai về nhà…Nhưng tôi thì khác… Tôi để ý, tôi không vui khi em lên giường với người đàn ông khác…”

Mặc dù hô hấp của Chung Linh càng trở nên tồi tệ khi phía dưới bị anh liên tục chọc ghẹo.Nhưng cô vẫn còn lý trí nghe hết câu nói của anh.

Anh nói như vậy là sao?

Cô từng lên giường với ai chứ?

Anh là lần đầu tiên được chạm vào cơ thể của cô, tại sao anh lại nói những lời như vậy?

Bầu không khí trong phòng lúc này càng trở nên ngập tràn dục vọng hiện lên trong ánh mắt của người đàn ông, Tịch Duy An có lẽ đã mang trong đầu một ý định tăm tối với Chung Linh.

Ngay sau khi anh định tiến thêm một bước, thì bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa.Sau đó là giọng nói của Tịch Thư Nguyệt truyền vào.

“Anh Duy An! Bà nội gọi anh xuống,mọi người đang chờ”.

Bên trong Chung Linh lại tiếp tục vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng Tịch Duy An vẫn giữ chặt,anh lớn tiếng trả lời với bên ngoài.

“Anh và chị xuống ngay đây.” Nói rồi,anh lại cúi đầu xuống hôn lên da thịt mềm mại của cô,nơi nào lộ da thịt ra ngoài anh đều không bỏ qua.Những dấu hôn càng lúc xuất hiện khắp mọi nơi trên cơ thể của cô

Tịch Thư Nguyệt nghe anh nhắc đến người vợ của mình, thì nét mặt trở nên khó chịu, cô hừ lạnh một tiếng.

“Là dâu trưởng của nhà họ Tịch thì đừng có lề mề như thế!”

Tịch Duy An nghe vậy phá lên cười lớn.

“Anh đang giúp chị dâu của em mặc đồ,em đợi một chút đi”

Nghe vậy Tịch Thư Nguyệt chỉ còn cách quay người đi xuống với dáng vẻ có chút ủy khuất.Cô không biết tại sao anh trai của cô lại say mê một đứa con gái vừa quê mùa mà chẳng biết làm gì cả.

Bàn tay của anh lúc này đã hơi tham lam, từ từ tiến vào nơi tư mật của cô nhẹ nhàng âu yếm.

Chung Linh đè nén khoái cảm cùng với sự bực tức trong lòng,hai tay vô thức níu lấy áo anh,nhìn anh khẽ nhếch môi nói. 𝑇𝒓𝑢yệ𝑛‎ chí𝑛h‎ ở‎ ﹛‎ 𝑇‎ 𝖱‎ Ù‎ M‎ 𝑇‎ 𝖱‎ U‎ 𝐘‎ Ệ‎ N.VN‎ ‎ ﹜

"Em gái của chú đi rồi,đừng diễn kịch nữa…

“Diễn kịch sao…? Chẳng em thích cảm giác này đến vậy sao, nhìn xem phía dưới của em dường như đã không còn chịu nổi nữa thì phải” Tịch Duy An chợt nghiến răng,trong lòng thật sự ích kỷ muốn chiếm hữu người con gái này ngay lập tức.

Anh không thể chịu nổi nữa rồi…Chung Linh quả thật rất xinh đẹp,anh không muốn tổn thương cô, nhưng cũng chẳng muốn mình phải thiệt thòi khi để cô rời khỏi anh dễ dàng như vậy.

“Đồ khốn…Chú buông tôi ra… Nếu không đừng trách tôi độc ác” Đôi mắt Chung Linh rưng rưng, cô chỉ hận tại sao hôm nay anh lại đối xử cô như vậy.

Anh là vì lý do gì?

Người giận anh, đáng lẽ là cô mới đúng.Anh tổn thương cô, lừa dối cô, thậm chí không ngại trước mặt cô mà âu yếm người con gái khác.

Anh đã không tôn trọng cô, nhưng bây giờ anh lại làm như cô có lỗi với anh.

Câu nói của Chung Linh khiến Tịch Duy An kiềm nén dục vọng trong lòng mình, một giây sau anh đưa tay bóp lấy.miệng của cô.

“Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, nếu như cô còn giữ thái độ này với tôi…Không chừng tôi sẽ không kiềm chế mà lên giường với cô thêm một lần nữa…”

“Lên giường sao…?” Chung Linh cười khẩy “Chú nghĩ…Chú có cửa được lên giường với tôi sao?”

Có lẽ Tịch Duy An quá giận mà đã quên để ý lời nói của cô vào lúc này

Tịch Duy An nhìn cô,ánh mắt tràn đầy giá lạnh.

“Cô giỏi lắm…!”

Lúc này Tịch Duy An rời khỏi người Chung Linh.Ngay sau đó anh liền quăng cho cô một chiếc váy dạ hội màu đen.

“Thay vào…Đừng ăn mặc không giống ai mà xuống dưới.Cô đừng quên thân phận của cô là vợ của Tịch Duy An”.

Chung Linh cầm lấy chiếc váy chỉ nhoẻn miệng cười, đi vào bên trong.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, lúc này Chung Linh mới chợt nhận ra trái tim cô đã không tài nào ngừng nỗi một nhịp, nó cứ đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nhìn vào trong gương, gương mặt cô bây giờ không ngừng đỏ ửng ra đến tận mang tai.

Lại một lần nữa anh chạm thân thể của cô…Cô phải làm sao đây?

Không được…! Cô phải giữ bình tĩnh, không được để người đàn ông này lợi dụng thêm lần nào nữa.

Tên đàn ông xấu xa đó, cô không nên để tâm.Anh ta chỉ là đang lợi dụng cô, nếu không cũng chẳng hành động như vậy.

Bên ngoài Tịch Duy An cũng chẳng khá là cô,anh bực bội…Nhưng cũng chẳng dám làm gì cô.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện với quản gia Phúc ngày hôm trước khiến anh đứng ngồi không yên.Nhất định ngày hôm nay cho dù có giận cô đến mấy,anh cũng phải ra dáng một người chồng ở bên cạnh cô.

Anh hiểu bố của anh.

Có chuyện gì mà ông ta không dám làm đâu chứ?