Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 32: Không Phải Là Con, Thì Ai ?



Mặt trời đã lên rất cao.Ánh nắng chiếu vào một căn phòng rộng lớn, mùi hương nam tính thoang thoảng vẫn còn ngập tràn.Trên chiếc giường là một cơ thể gợi cảm của một người phụ nữ, trên nét mặt vẫn còn ngập tràn dấu tích triền miên của đêm hôm qua.

Dưới lớp chăn mỏng là một cơ thể đã bị dày vò, thậm chí nơi đâu đều có dấu hôn mà ai đó để lại.

Sau một đêm kích tình, người phụ nữ trên giường bắt đầu tỉnh dậy.Nhưng chưa đầy hai giây, cô đã cảm nhận được thân thể của mình có một chút thay đổi.

Là một người từng trải qua cảm giác này.Cô biết chuyện gì đang xảy ra.

Còn chưa bàng hoàng tỉnh giấc thì cô cảm nhận được hạ thân của cô đang chảy ra một dòng nước rất nóng, tỏa ra mùi của hóc môn nam tính.

Cô nhanh chóng đưa tay xuống kiểm tra, thì mới nhận ra đêm hôm qua khi làm chuyện ấy cô không hề sử dụng biện pháp an toàn.

“Aaaaaaa…”

Ngay sau đó là một tiếng hét đầy chói tay được vang lên khắp cả Dinh Thự nhà họ Tịch.Mặc dù toà lâu đài có lớn đến mấy, nhưng cũng đã kinh động đến vài người ở đây.

Cùng lúc đó, Tịch Bách Nghiêm và Tịch Bách Nghị đang ở rất gần với căn phòng đó.Khi hai người họ nghe tiếng hét của một người con gái vang lên,họ thầm nghĩ kế hoạch đã thật sự thành công.

Hai người bèn một trước một sau bắt đầu diễn vở kịch mà tối hôm qua hai người đã suy nghĩ hết tất cả câu thoại.

Cũng là căn phòng khác, nhưng căn phòng này lại tối hơn.Dù trời đã sáng nhưng bên trong vẫn còn một màu rất ám dục.

Trên chiếc giường nhỏ bé,cơ thể bé nhỏ của một người con gái vẫn còn đang say giấc.Thì bỗng nhiên cô cảm giác hạ thân của mình như bị ai đó dùng một vật thể nào đó rất cứng đâm vào, khiến cô từng trong giấc mộng bừng chợt tỉnh dậy.

Mở mắt ra đập vào mắt cô chính là hình ảnh to lớn của người đàn ông lại dày vò thân thể của cô một lần nữa.

“Aaa…Duy…Ưhmmm”

Còn chưa kịp nói hết, thì môi của cô đã bị người phía trên cắn chặt.

“Linh… Đêm qua vẫn chưa bao giờ đủ… Anh vừa thức dậy, nhìn em anh lại không thể nhịn được”.

Tịch Duy An giống như một con sư tử.Vừa mở mắt ra đã vồ vập tấn công cô thêm một lần nữa.Anh như lên cơn nghiện cô, mặc cho cô cứ ngủ còn anh vẫn thản nhiên ôm chặt lấy cô triền miên.

Nét mặt Chung Linh như đã cam chịu, quả thật người đàn ông này tinh lực mạnh mẽ.Đêm hôm qua anh đã muốn lấy mạng cô, vậy mà sáng ra vẫn chưa chịu buông tha.

Bàn tay Tịch Duy An vẫn để ở trên ngực cô,hạ thân thì vẫn liên tục tăng tốc độ.Chỉ nghĩ đến cô đã thật sự thuộc về anh, thì trong lòng anh không có niềm vui sướng nào có thể sánh bằng được.

Anh thích cô, cũng rất say mê cơ thể của cô.Mỗi lần vào sâu,anh đều cảm nhận sự thăng hoa trong lòng mà chưa bao giờ anh có cảm giác này với một cô gái nào khác ngoại trừ cô.

Chung Linh đang định đưa tay ôm lấy eo anh, thì Tịch Duy An đã kèm chặt hai tay cô để trên đầu.Anh cuồng dã chiếm hữu thân thể cô, cả hai đều mang khuôn mặt thỏa mãn, cuối cùng cô cũng bị anh thuyết phục hùa với anh làm những chuyện mà vợ chồng nên làm.

Đến khi tiếng hét bên ngoài cùng với bước chân dồn dập, thì cuối cùng Tịch Duy An mới chịu buông tha cơ thể của cô.Hơi thở khàn đặc của anh phả vào tai của cô một câu.

“Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra,em đã thuộc về anh,mọi chuyện hãy để anh giải quyết”

Rồi sau đó, Tịch Duy An bước xuống giường mặc lại quần áo của mình.Nhưng chiếc áo sơ mi thì anh lại không cài nút,anh để trần bước đi ra khỏi phòng để một mình Chung Linh mang theo một cơ thể yếu ớt nằm trơ trọi ở trên giường.

Cô từ từ ngồi dậy, nhưng cả cơ thể cô đau đớn giống như nữa thân dưới đã lìa xa khỏi người cô.Khắp căn phòng đều có mùi hương kích tình của anh và cô,nơi đâu cũng đều có dấu tích của cả hai để lại.

Hạ thân đau rát, cô chưa từng nghĩ nó lại đau đến như vậy.Chiếc đầm dạ hội của cô đã bị anh vứt xuống đất vẫn nằm nguyên phía dưới.Ánh mắt cô lúc này lại rơi vào những mảnh giấy vệ sinh, trên đó còn màu đỏ.Cô nhận ngay đó là những giọt máu lần đầu tiên của cô.

Đêm hôm qua chính anh là người đưa cô vào đây, cũng chính anh là người chủ động lên giường với cô mà không cần bất kỳ kế hoạch của người nào.

Người đàn ông này đối với cô vừa thương vừa ghét.Cô biết anh có rất nhiều tật xấu,anh có thể có nhiều người phụ nữ bao quanh.Cô chỉ là một trong số đó để giúp anh thỏa mãn nhất thời.Cô không chắc anh sẽ yêu cô.

Nhưng khi đêm hôm qua, cô chẳng biết tại sao mình lại có chút say mê anh.Thích được anh ôm vào lòng, thích được nằm bên cạnh anh ngủ cho đến sáng.

Đến khi sáng thức dậy thấy anh lại chiếm hữu cơ thể cô, một lần nữa cô đắm chìm theo anh,cùng anh triền miên.Cô cảm giác như mình bây giờ đã thật sự thuộc về anh.

Cảm giác yêu một người, muốn ở bên cạnh người đó là như vậy sao?

Còn anh…Anh có muốn ở cạnh bên cô không?

Bây giờ anh đi đâu vậy? Tại sao không cùng cô ra ngoài?

Hay là anh sợ ai đó biết anh và cô đêm qua đã lên giường với nhau, sợ người đó hiểu lầm sao?

*****

Cả nhà họ Tịch cũng gần như nghe được âm thanh la hét của một người phụ nữ vang lên.Tất cả mọi người ai nấy đều tập trung truy tìm ra âm thanh đó ở đâu.

Tịch Bách Nghiêm không biết từ đâu liền khẳng định âm thanh đó được phát ra từ căn phòng của Tịch Duy An, ông liền nhanh trí bước đến.

Nhưng vừa đi đến cửa ông lại chợt nghĩ, nếu đi vào lúc này không biết có bị mọi người phát hiện không.Cho nên ông đợi một lúc khi thấy bóng dáng của vợ mình xuất hiện, ông liền kéo bà lại ngay.

“Duy Ngọc! Tôi nghĩ âm thanh đó phát ra từ căn phòng của Duy An”

“Thật sao?” Triệu Duy Ngọc hai mắt kinh ngạc.Trong đầu bà chỉ suy nghĩ có khi nào Duy An lại ức hiếp Chung Linh nữa rồi không

Triệu Duy Ngọc liền lập tức mở thẳng cửa, sải bước chân đi vào.Vậy mà chỉ chưa đầy một giây, giọng điệu của bà vừa kinh hãi hét lên.

“Thẩm Tư Niệm! Tại sao cô lại ở đây?”

Tịch Bách Nghiêm nghe xong biết ngay kế hoạch của mình đã thành công,liền tỏ vẻ ngạc nhiên đi vào bên ngay lập tức.

Bà nội cùng với mọi người cũng chẳng dám rề rà cũng ngay sau đó xuất hiện.

Hình ảnh trước mặt khiến gương mặt bà nội trở nên tái mét.

“Có chuyện gì vậy… Thẩm Tư Niệm, tại sao cô ở trong phòng của Duy An… Còn nữa tại sao…?”

Những lời bà không thể nói nên lời, chính là giờ đây dáng vẻ của Thẩm Tư Niệm đang ngồi co ro trên giường lại còn không mặc đồ đã làm cho mọi người hiểu được chuyện gì đã xảy ra

Thẩm Tư Niệm ngước mắt lên nhìn mọi người, trong đầu cô quả thật bây giờ như một mớ hỗn độn.Cô không biết đã xảy ra chuyện gì vào tối hôm qua.

Nhưng nhìn vào mọi thứ xung quanh và đặc biệt trên người cô đều là dấu hôn mà ai đó, thì cô cũng phải hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Trong đầu cô bất chợt hồi tưởng lại, cô nhớ mình hôm qua có một chút không khỏe, nên cô đã cáo từ trước và tìm một căn phòng nào đó để nghỉ ngơi.Nhưng khi cô đến cầu thang, cả người cô chợt loạng choạng ngã vào vòng tay của ai đó.

Khi đó mùi hương và giọng nói vang bên tai cô rất giống của Tịch Duy An.Nhưng cô thật sự không biết phải là anh không?

Người đàn ông đó đã đè lên người cô, động tác khá thô bạo.Cảm giác đó rất kỳ lạ…Cô chưa từng trải qua cảm giác đó, chưa một ai làm cho cô cảm thấy thỏa mãn như người đàn ông đó.

Nhưng anh ta có phải là Tịch Duy An không?

“Có chuyện gì mà náo nhiệt ở phòng của tôi thế?”

Lúc này âm thanh đầy phấn khởi của Tịch Duy An vang lên.Anh ung dung bước vào, vừa nhìn thấy Thẩm Tư Niệm với cơ thể không một mảnh vải, khóe môi anh chợt nhếch lên.

Tịch Bách Nghiêm rất nhanh lên giọng tỏ vẻ oán trách con trai.

“Duy An! Còn đã có vợ, còn làm ra những chuyện như thế này…Bố phải ăn nói sao với gia đình nhà họ Thẩm đây”.

Nét mặt Triệu Duy Ngọc đã không một chút bình tĩnh, bà bước đến trước mặt Tịch Duy An,bờ môi run rẩy khẽ hỏi.

“Chung Linh đâu…? Con bé đâu rồi?” Trong lòng bà không quan tâm việc Tịch Duy An đã lên giường với Thẩm Tư Niệm, mà bà sợ rằng đứa con dâu của bà khi thấy cảnh này sẽ không thể nào chịu nổi.Sợ con bé sẽ bỏ đi.

Nói thật thì bà rất thích Chung Linh, cách nói chuyện của cô cũng rất hợp với bà.

Bà nội giật thót tim, bà chợt quay đầu nhìn xung quanh căn phòng.Nhưng dường như Chung Linh hoàn toàn không có ở đây.

Ánh mắt của Tịch Duy An trở nên lạnh lẽo,anh không trả lời mà từng bước đi đến chiếc cửa sổ bên ngoài.Nhưng khi ra đến đó, đôi mày anh chợt nhíu lại rất chặt,trong lòng đặt ra rất nhiều nghi vấn.

Thẩm Tư Niệm bất thình lình ngước mắt lên Tịch Duy An, cô cất lên tiếng khóc nức nở.

“Duy An…! Có phải đêm hôm qua…em và anh…”

“Không phải…”

Khi cô còn chưa nói hết, Tịch Duy An đã ngang nhiên lập tức cắt ngang lời cô.Nét mặt trở nên vô tình chợt quay lại nhìn Tịch Bách Nghiêm, nhưng lại nói với Thẩm Tư Niệm.

“Người ở cùng với cô… Không phải là tôi”.

“Duy An…!” Giọng điệu Tịch Bách Nghiêm liền nổi nóng.

Ông nhanh chóng bước tới trước mặt anh, chỉ tay vào ngực anh, nghiến răng nói.

“Còn nói không ở với Tư Niệm… Vậy trên người con là dấu vết gì…? Đừng nói đêm qua con say đến nỗi không biết mình lên giường với ai”.

Mọi người nghe Tịch Bách Nghiêm nói xong cũng đã để ý.Vì Tịch Duy An mặc áo nhưng không cài nút, nên trên ngực của đều xuất hiện rất nhiều vết cào xước như vừa mới xảy ra trận chiến.

Tịch Duy An đưa mắt nhìn xuống cơ thể của mình.Anh không nghĩ bàn tay nhỏ xíu của cô gái đó vì hưng phấn đêm qua mà đã gây ra rất nhiều thương tích trên người anh như vậy.

Tịch Duy An không kinh ngạc lời vu khống của ông.Vì anh biết kế hoạch ông lập ra, cho dù anh có như thế nào, ông cũng sẽ ép anh nhận hết tất cả.

Mục đích của ông là khiến Chung Linh rời xa anh.Cũng vì mục đích này, mà anh đã không suy nghĩ, gấp gáp lên giường cùng với Chung Linh ngay hôm qua.Vì anh sợ lỡ như có chuyện gì mà khiến cô muốn rời xa anh, thì anh sẽ lấy cớ này ra để anh có thể chịu trách nhiệm với cô.

Khi biết được Chung Linh nằm ở căn phòng nào,anh đã cùng với Lục Diệp Bằng bày trò tráo đổi.Thẩm Tư Niệm được đưa vào phòng anh,cũng một tay Lục Diệp Bằng đưa vào.Còn anh thì lại ôm lấy Chung Linh di chuyển đến nơi bí mật của anh.Cả hai hành động rất nhanh.

So với Lục Diệp Bằng và Hoắc Thiếu Tiên thì anh bây giờ chỉ còn tin vào Lục Diệp Bằng thôi.Nhưng sau khi đưa Thẩm Tư Niệm vào phòng,Lục Diệp Bằng cũng đã rời khỏi đây.

Anh nghĩ hiện giờ Lục Diệp Bằng đã không thể giúp được anh nữa.

Ngay sau đó Tịch Duy An thu ánh mắt lại,anh nhẹ nhàng nở một nụ cười, cất lên một câu hỏi đầy đa nghi.

“Tại sao bố biết con và Thẩm Tư Niệm… Hôm qua bố rình con sao?”

Câu nó của anh khiến nét mặt Tịch Bách Nghiêm có chút chột dạ,ánh mắt cũng ba phần dè chừng mọi người.Nhưng chỉ chưa đầy một giây, ông đã nhanh chóng đáp trả lại bằng sự lươn lẹo của mình.

“Ở đây là phòng của con… Vậy con hãy cho ta một câu trả lời đi…Theo con là ai…”

“A…”

Đúng lúc này, một tiếng hét của một ai đó bất chợt vang lên làm kinh động với tất cả mọi người.

Không ai hiểu được chuyện gì đã xảy ra.Nhưng chỉ có Tịch Bách Nghiêm.Ông vừa nghe xong thì lập tức xông thẳng ra ngoài, vì tiếng hét này nói với ông còn quan trọng hơn việc Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm lên giường với nhau.