Hiểu Lầm Định Mệnh

Chương 62: Gặp ông bà



Cô mua thêm rất nhiều đồ, tất cả đều là thực phẩm có lợi cho sức khoẻ, chẳng mấy chốc xe đẩy hàng của họ đã đầy ấp, mọi người xung quanh nhìn họ, rồi lại nhìn vào xe đẩy, âm thầm đánh giá, không ngờ hai người với body chuẩn như thế này mà lại có thể ăn được nhiều đến vậy.

Đi thêm một đoạn thì Uyển Chi nhìn thấy có một người phụ nữ đang mang thai làm rơi đồ, vì bụng bầu khá to nên cô ấy khó khăn trong việc nhặt đồ lên.

Uyển Chi vội vàng đi đến giúp cô ấy nhặt từng trái cam bỏ vào trong túi, phụ nữ có thai đi lại đã khó khăn chứ đừng nói đến việc nhặt đồ, là một người mẹ đương nhiên Uyển Chi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác đó.

Hoắc Trương cũng đi đến phụ giúp một tay, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Uyển Chi, anh đoán được cô đang nghĩ gì, nhìn người phụ nữ xa lạ kia, bụng bầu vượt mặt, làm gì cũng khó khăn, đột nhiên anh lại cảm thấy xót cho Uyển Chi, không biết lúc mang thai Tiểu Đồng cô đã trải qua những thứ này như thế nào

Đương nhiên anh biết với gia sản của Tạ giá, họ sẽ không để con gái họ chịu khổ nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có những thứ không phải cứ có tiền là sẽ giải quyết được.

" Cảm ơn hai người."

Người phụ nữ kia nhận túi cam từ tay Uyển Chi, miệng không ngừng nói cảm ơn.

" Không có gì, phụ nữ mang thai không nên cúi xuống nhiều."

Uyển Chi mỉm cười nhìn người phụ nữ kia, chiếc bụng này chắc cũng phải bảy đến tám tháng rồi, lúc cô mang thai Tiểu Đồng, ở thời gian này, cô rất khó khăn trong việc đi lại, cả người đều đau nhức, không tránh khỏi những lần tủi thân khóc một mình.

" Vợ chồng hai người chắc là cũng có con rồi nhỉ, hai người làm tôi ngưỡng mộ thật đấy, hiếm có người chồng nào có thể đi siêu thị cùng vợ vào giờ này đâu."

Qua cách nói chuyện của Uyển Chi, có thể dễ dàng đoán được cô gái trước mặt đã có con, nhìn họ thật hạnh phúc. Những người đàn ông thường không thích đi siêu thị với vợ, đặc biệt là sau một ngày làm việc mệt mỏi, vậy mà nhìn Hoắc Trương kìa, anh chủ động đẩy xe giúp cô, kiên nhẫn đợi cô lựa đồ, thật đáng ngưỡng mộ.

Uyển Chi nghe đến đây thì gương mặt méo xệch, cô muốn lên tiếng giải thích nhưng mà đã chậm một bước.

" Cảm ơn cô đã khen."

Một kẻ như Hoắc Trương sao có thể bỏ qua cơ hội này được, anh nhanh chóng tiếp lời đối phương, bàn tay thoải mái đặt tại eo của Uyển Chi, khiến cô không kìm được mà lườm anh một cái.

Mẹ bầu đối diện nhìn thái độ trái ngược của họ như vậy cũng bật cười.

" Cũng muộn rồi, tạm biệt hai người."

Cô ấy rời đi, Uyển Chi nhạn chóng hất tay anh xuống, không quên tặng thêm một cái lườm cảnh cáo.

Sau khi tính tiền xong, họ cùng nhau đi đón Tiểu Đồng, con bé chơi đến quên cả trời đất, cả người nhễ nhại mồ hôi, Hoắc Trương chẳng những không chê mà còn ôm con bé vào lòng, ân cần hỏi:

" Tiểu Đồng chơi có vui không?"

Bé con nhanh nhảu gật đầu, miệng nói không ngừng, đến Uyển Chi còn đau đầu, vậy mà nhìn Hoắc Trương kìa, im lặng lắng nghe thỉnh thoảng còn chêm vào vài câu khen ngợi, họ cứ như là hai người bạn đang chia sẻ cho nhau vậy.

Hôm nay là một ngày khá đẹp trời, Hoắc Trương sẽ đưa Tiểu Đồng đến thăm ông bà nội, đây là lần đầu tiên họ được gặp con bé vì mấy tuần qua công việc của Hoắc Trương khá bận rộn, có thời gian thì chỉ muốn ở bên hai mẹ con nên đến giờ ba mẹ anh chỉ thấy Tiểu Đồng qua điện thoại.

Xe anh dừng lại trước biệt thự của Hoắc gia, ngay từ sáng sớm Hoắc phu nhân đã sai người làm trong nhà chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng, mọi món ăn Tiểu Đồng thích đều được bày biện trên bàn một cách đẹp mắt.

Ông Hoắc chủ động ôm cháu gái ra khỏi xe, Bà Hoắc luôn tích cực đi bên cạnh, ngắm nhìn cháu bé.

Tiểu Đồng ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh, rồi nhìn đến hai người trước mặt, tất cả đều lạ lẫm với cô bé.

Bé con nhìn về phía anh như đang ra tín hiệu cầu cứu, có thể giải thích cho con bé nghe chuyện gì đang xảy ra được không?

Hoắc Trương như hiểu ý con bé, anh đi đến ôm lấy Tiểu Đồng từ tay ba mình sau đó bắt đầu giới thiệu:

" Đây là ba mẹ chú, nơi này là nhà của chú, hôm nay mẹ con bận nên muốn chú trông con một lát, Tiểu Đồng ngoan, đừng sợ."

Sau khi nghe anh nói xong Tiểu Đồng cũng đỡ đi phần nào căng thẳng, bé con mỉm cười nhìn hai ông bà trước mặt.

" Còn chào ông bà."

" Ngoan Tiểu Đồng thật ngoan."

Bà Hoắc xoa xoa lấy đầu Tiểu Đồng, đúng là cháu gái bà, nhìn sao cũng thấy vừa mắt hết.

Thế là ngày hôm ấy Tiểu Đồng ở Hoắc Gia được đối xử không khác gì một cô công chúa, con bé và Hoắc Phu Nhân đồng điệu đến lạ thường, họ cứ như thế mà ngồi chơi với nhau hàng giờ không biết chán.