Hiểu Miên Ly Ngạn

Chương 6: Không thể



Edit: Thanh Thanh



Bọn họ ly hôn. Mẹ dẫn anh trai rời đi.

Hiểu Miên rất khó chịu. Ngày đó cô khóc lóc kêu la anh ấy đừng đi.

Anh trai nói một câu với cô: “Trần Hiểu Miên, em nên trưởng thành.”

Hiểu Miên vẫn luôn cảm thấy mình rất chín chắn.

Khi đó, cô không hiểu vì sao anh trai lại kiên định lựa chọn đi theo mẹ, may mà sau đó cô hiểu ra rồi.

Anh trai trưởng thành quá sớm, gánh vác một ít trách nhiệm không nên gánh vác quá sớm.

Sau đó, đoạn thời gian đó, lúc tan học Lê Ngạn luôn tới tìm cô. Bất tri bất giác, dường như cảm xúc khổ sở bị một loại cảm tình khác lấp đầy. Bỗng nhiên có một ngày cô phát hiện mình không áp lực khó chịu như trước nữa. Loại cảm giác này giống như là người chìm vào trong nước, lại có thể lấy được dưỡng khí lần nữa.

Lê Ngạn cảm thấy Hiểu Miên là thuốc độc. Anh vốn nghĩ rằng thích là có thể chậm rãi nhạt dần nhưng cuối cùng lại không hiểu được, đặc tính của thuốc độc chính là: nhiễm rồi thì không cai được.

Tâm trạng của Hiểu Miên tốt hơn rất nhiều, nhưng cô luôn thích phát ngốc.

Ngày đó Lê Ngạn gõ nhẹ lên đầu cô.

Hiểu Miên bất mãn ngẩng đầu.

Anh khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Nghiêm túc chút…”

Lê Ngạn tự cho là rất quyến rũ, nhưng đợi mãi cũng không nhìn thấy mặt Hiểu Miên đỏ lên, mà cô chỉ trợn trắng mắt với anh.

Thật ra Hiểu Miên biết lòng cô đang bùm bùm nhảy loạn…

Lê Ngạn quay đầu nhìn Hiểu Miên, cũng không biết vì sao lại bỗng nhiên thăm dò mà nắm tay cô. Anh rõ ràng cảm thấy toàn thân cô hơi run lên, mà cô căng thẳng bèn nắm chặt tay anh, sau khi nhận ra thì hoảng loạn buông lỏng ra.

Lê Ngạn còn chưa phản ứng lại thì độ ấm trên tay đã biến mất.

Lê Ngạn cười khẽ: “Có thể không?”

Hiểu Miên đỏ mặt, cúi đầu nhìn bài tập, dùng chút lý trí hiếm hoi còn sót lại nói: “Không thể.”

Lê Ngạn không nói gì, giống như đoán được là kết quả này.

Hiểu Miên không động bút, như là đang đợi anh tiếp tục.

Thế nhưng chờ rồi lại chờ, chỉ chờ đến anh nói một câu: “À. Làm bài đi.”

Cô không phải một người có dũng khí.

Thật ra Lê Ngạn cũng thế.

Sau đó, có người nói với Hiểu Miên, phàm là một trong hai người họ tùy ý chủ động chút, thì kết quả sau đó cũng sẽ không phải là kết quả kia. Nhưng mấy cái này đều là chuyện sau này.

Hiểu Miên không nói rõ được cảm giác với Lê Ngạn. Cô còn chưa hiểu được, hoặc là nói, là cô không dám hiểu. Bây giờ cô như là một đứa bé ngâm ở trong bình mật, cô không nỡ vứt bỏ chút ngọt ngào khó có được kia.

Bố cô luôn tăng ca, đi công tác, giống như ông rất bận. Hiểu Miên ở nhà một mình có hơi sợ. Buổi tối cô gọi điện thoại nói cho Lê Ngạn nghe, Lê Ngạn nói anh ở cửa. Hiểu Miên mặc quần áo vào rồi hứng thú hừng hực đi tìm anh. Cô lén ra ngoài, cô nhìn thấy Lê Ngạn chờ ở đó, chân lập tức bắt đầu không chịu khống chế mà chạy tới.

Lê Ngạn cười xoa đầu cô: “Chậm một chút.”

Anh móc đồ từ trong túi ra đưa cho Hiểu Miên: “Về sau không sợ ở nhà một mình nữa. Cái này cho cậu.”

“Cái gì thế?”

“Điện thoại dành cho người già.” Thật ra anh vốn định mua điện thoại khác tốt hơn.

“Để làm gì thế?”

“Ấn phím này, tớ đã cài đặt rồi. Cậu nhấn một cái là tớ có thể nhận được điện thoại. Buổi tối lúc đi ngủ nhớ mang theo nó.”

Lê Ngạn còn đang dặn dò thì thấy Hiểu Miên cười hì hì. Hiểu Miên cười rộ lên thật sự rất đẹp, cô nên cười nhiều hơn, nhưng chỉ được phép cười cho anh xem.

Sau hôm đó, đêm nào Hiểu Miên đều sẽ cầm điện thoại dành cho người già đi ngủ. Mỗi sáng sớm tỉnh lại cô đều phát hiện lòng bàn tay mình ra đầy mồ hôi.

Cô không sợ ở nhà một mình nữa, thậm chí hơi mừng thầm. Bởi vì mỗi khi vào lúc này, cô sẽ có đầy đủ lý do lấy điện thoại Lê Ngạn đưa cho cô ra, sau đó cẩn thận từng chút một mà nắm lấy nó, đặt ở trong lòng.