Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 53: Cách giải quyết



Vào buổi tối ngày Chủ nhật hôm sau, trong phòng VIP của nhà hàng Trung Quốc.

Trên bàn tròn có thể chứa hơn mười người chỉ có ba bộ bát đũa, khiến căn phòng riêng rộng lớn có vẻ không cần thiết.

Tống Khải Minh cảm thấy lạ, trong khi lật xem thực đơn, hắn hỏi Lâm Dục Thư: "Chị dâu với cháu gái không đến sao?"

"Không đến." Lâm Dục Thư uống nước trà, chậm rãi nói: "Anh trai em nghĩ là công việc xã giao."

Tối hôm qua Lâm Dục Thư hẹn Lâm Dĩ Tắc ăn cơm, ý định ban đầu của cậu là muốn giới thiệu Tống Khải Minh cho anh trai mình làm quen, tùy tiện ăn bữa cơm rau dưa là được.

Kết quả anh trai vừa nghe Tổng giám đốc Tống mới nhậm chức của tập đoàn Vĩnh Tinh muốn hẹn ăn cơm, anh liền đặt phòng VIP này.

"Vậy là anh ấy còn chưa biết chuyện của chúng ta." Tống Khải Minh gập thực đơn lại, đưa cho nhân viên phục vụ.

"Đại khái vậy." Lâm Dục Thư nói. "Nhưng anh ấy biết anh là CEO mới."

Vừa dứt lời, Lâm Dĩ Tắc từ ngoài cửa đi vào, khác với hai người mặc đồ thoải mái, anh mặc bộ vest ba mảnh, cổ áo còn buộc khăn lụa, Lâm Dục Thư biết chỉ khi có dịp trang trọng đặc biệt anh mình mới ăn mặc như vậy.

"Ngại quá, tôi đến muộn." Lâm Dĩ Tắc đưa tay phải ra, đi thẳng về phía Tống Khải Minh. "Chào Tổng giám đốc Tống."

Thực tế là chưa đến giờ hẹn, chỉ là Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đến sớm hơn nên Lâm Dĩ Tắc mới nói câu xã giao này.

Thật là quá khách sáo.

Lâm Dục Thư muốn Lâm Dĩ Tắc đừng câu nệ như vậy, nhưng Tống Khải Minh lại đứng dậy, bắt lấy tay phải Lâm Dĩ Tắc chào hỏi: "Chào anh cả."

Trên mặt Lâm Dĩ Tắc hiện lên sự bối rối, khó hiểu nhìn Lâm Dục Thư: "Anh cả?"

Anh gọi Tống Khải Minh là " Tổng giám đốc Tống ", Tống Khải Minh lại gọi anh là "Anh cả", cuộc đối thoại này nghe thế nào cũng thấy kỳ quặc.

"Là Tổng giám đốc Lâm." Lâm Dục Thư quay mặt về phía Lâm Dĩ Tắc nhưng ánh mắt lại nhìn Tống Khải Minh, nhắc nhở hắn đổi cách gọi khác.

Thật ra gọi là anh cả cũng không sai, chỉ là Lâm Dĩ Tắc vừa đến đã đặt nền móng cho bữa cơm này, Lâm Dục Thư đành phối hợp theo.

"Tổng giám đốc Lâm." Tống Khải Minh ngoan ngoãn sửa lại xưng hô, kết quả sắc mặt Lâm Dĩ Tắc càng thêm khó hiểu.

Ngẫm lại cũng đúng, cấp bậc công việc của Tống Khải Minh cao hơn Lâm Dục Thư, làm sao Lâm Dục Thư lại dạy hắn cách làm việc.

"Tiểu Thư, em đứng lên." Lâm Dĩ Tắc nhíu mày. "Sếp Tống là cấp trên của em, sao em lại để sếp ngồi bên cạnh?"

Được rồi, bây giờ Lâm Dục Thư đã xác nhận, anh trai cậu thật sự không biết chuyện của cậu và Tống Khải Minh.

Tống Khải Minh di chuyển đến giữa, ngồi cạnh Lâm Dĩ Tắc, còn Lâm Dục Thư chuyển sang ngồi bên kia Tống Khải Minh.

Món ăn được chọn nhanh chóng lấp đầy một nửa bàn ăn, Lâm Dĩ Tắc không ngừng giới thiệu những món đặc trưng của nhà hàng này, như thể ngại Tống Khải Minh cho rằng nơi này không tốt.

Ngược lại Tống Khải Minh trở nên dè dặt hơn, có lẽ hắn không quen với việc Lâm Dĩ Tắc hạ mình như thế.

Bầu không khí của bữa cơm này rất kỳ lạ, không tới mấy phút sau, Lâm Dục Thư không nhịn được nữa, nói: "Anh, hôm nay chúng ta đến đây không phải bàn chuyện công việc đâu, anh cứ coi cậu ấy là bạn của em đi."

"Đúng vậy." Tống Khải Minh gật đầu. "Em và Lâm Tiểu Thư là bạn."

Vừa nói ra xưng hô này, Lâm Dĩ Tắc thoáng cái đã thả lỏng lưng, ngạc nhiên hỏi: "Hai người trở thành bạn từ bao giờ?"

"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Lâm Dục Thư nhấp một ngụm nước trà. "Không phải thỉnh thoảng em sẽ đến sân đua xe của Lư Tử Bác chơi sao? Cậu ấy cũng thường đến."

"Thì ra là thế." Lâm Dĩ Tắc thả lỏng, kéo khăn lụa trên cổ áo xuống, động tác gắp thức ăn cũng phóng khoáng hơn: "Vậy là giấc mơ của em trở thành sự thật rồi à?"

Thôi xong.

Lâm Dục Thư vội vàng cầm lấy bình chiết rượu bên cạnh, đổ đầy rượu trắng vào ly Tống Khải Minh: "Đừng để ly trống."

Nhưng Tống Khải Minh không để ý đến Lâm Dục Thư, nhìn Lâm Dĩ Tắc hỏi: "Giấc mơ gì?"

"Nó —— "

"Khụ khụ!"

Lâm Dục Thư vội vàng lớn tiếng hắng giọng, nhưng vẫn không thể ngăn cản Lâm Dĩ Tắc: "Nó ngưỡng mộ cậu từ rất lâu, cậu là thần tượng của nó đấy, cậu không biết sao?"

"Thần tượng?" Tống Khải Minh rốt cuộc dời tầm mắt về phía Lâm Dục Thư, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không: "Em không biết, cậu ấy chưa từng nói với em."

"Trong phòng ngủ của nó dán nhiều poster của đoàn xe của các cậu, nó còn tải cái gì đó, Ing gì đó."

Lâm Dục Thư không khỏi ôm trán.

"Instagram." Tống Khải Minh cười tiếp lời, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Em còn lén theo dõi anh?"

"Còn không phải sao." Lâm Dĩ Tắc nói. "Ngay cả quần áo cũng theo cậu..."

Lâm Dục Thư cau mày buông đũa xuống, rõ ràng là cậu nói đừng nhắc tới công việc, bây giờ lại kéo đề tài về công việc: "Anh biết Tống Khải Minh là CEO mới của xe Vĩnh Tinh, anh không hỏi cậu ấy kế hoạch phát triển sau này của Vĩnh Tinh à?"

"Chậc." Lâm Dĩ Tắc thật sự bị Lâm Dục Thư thao túng, lại trở về xưng hô lúc nãy: "Vậy Tổng giám đốc Tống có chịu chia sẻ không?"

"Trước mắt trọng tâm vẫn là S – Power." Tống Khải Minh thu lại nụ cười, đáp: "Ngoài ra sẽ còn xây dựng một đường đua đẳng cấp quốc tế."

"Cái này tôi có nghe nói." Lâm Dĩ Tắc gật đầu. "Hình như là vì tranh hạng mục này, cậu đẩy Thiệu tổng xuống."

"Vâng, nhờ có Tiểu Thư." Tống Khải Minh nói xong gắp một miếng sườn heo vào bát Lâm Dục Thư.

Vẻ mặt Lâm Dĩ Tắc lại trở nên hoang mang, Lâm Dục Thư vội vàng hỏi: "À, anh, anh còn nghe nói chuyện gì khác không?"

"Đúng là anh có nghe một ít tin đồn." Lâm Dĩ Tắc buông đũa xuống khiến cho Lâm Dục Thư phút chốc căng thẳng: "Có người nói em đắc tội với ông cụ Thiệu gia phải không?"

Thì ra là chuyện này.

Lâm Dục Thư gặm sườn, hỏi: "Anh nghe ai nói?"

"Trong công ty có người đoán thế." Lâm Dĩ Tắc nói:" Nhưng không biết em thế nào rồi."

"Em bị giáng chức." Lâm Dục Thư nói hời hợt: "Tiền lương quay về cấp quản lý, lại trở về làm CEO dự bị của Văn phòng gia đình."

"Thế là có ý gì?" Lâm Dĩ Tắc nhíu mày: "Về nhà đi, đúng lúc năm nay công ty định mời CEO bên ngoài, chức vị này cho em, không có ai dám ý kiến."

CEO của xe điện Tấn Tiệp?

Hình như cũng rất tốt.

Lâm Dục Thư vừa gặm sườn vừa nghĩ..

"Khoan đã." Tống Khải Minh bị kẹp ở giữa đột nhiên mở miệng: "Chỉ là tạm thời giáng chức, em sẽ nhanh chóng khôi phục chức vị CEO Văn phòng gia đình của cậu ấy."

"Nhưng bây giờ tình huống của nó đã trở nên lúng túng rồi nhỉ." Lâm Dĩ Tắc vẫn luôn khách sáo với thái độ của Tống Khải Minh, bây giờ đột nhiên trở nên quyết liệt hơn: "Lúc trước hai vị chủ tịch hội đồng quản trị nhà cậu chỉ âm thầm đấu đá, hiện tại chia làm hai phe ra mặt, bây giờ cậu để cho Tiểu Thư nhà chúng tôi kẹp ở giữa sao?"

"Cậu ấy không bị kẹp ở giữa." Tống Khải Minh không hề nhượng bộ: "Cậu ấy là người của em."

"Vậy nó nhất định sẽ bị các phe còn lại nhắm vào."

"Em sẽ bảo vệ cậu ấy, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng rất có năng lực, sao anh không nghĩ cậu ấy sẽ nhắm vào người ta?"

Lại nữa rồi.

Tống Khải Minh dường như chưa bao giờ biết đến đức tính truyền thống kính già yêu trẻ của Trung Hoa, mất hứng một cái sẽ đốp chát với người lớn.

"Cậu ấy là em trai tôi, đến Vĩnh Tinh chỉ để rèn luyện năng lực, về làm việc cho công ty gia đình không phải là chuyện hiển nhiên sao?" Tuy rằng Lâm Dĩ Tắc vẫn duy trì tốc độ nói không nhanh không chậm, nhưng Lâm Dục Thư biết anh trai cậu cũng không vui.

"Cậu ấy cũng là cục —— "

"Làm việc ở đâu là chuyện của em." Lâm Dục Thư vội vàng ngắt lời Tống Khải Minh, sau đó nói với Lâm Dĩ Tắc: "Cho em suy nghĩ đã, trước Tết sẽ trả lời anh."

"Được." Lâm Dĩ Tắc nói. "Em nghĩ kỹ đi, ở nhà mình không cần nhìn sắc mặt người khác."

"Ở bên cạnh em cũng không cần nhìn sắc mặt người khác." Tống Khải Minh nói tới đây đành phải bổ sung thêm: "Ngoại trừ ông ngoại em."

"Vậy không phải vẫn là nhìn sắc mặt người khác sao?"

"Cậu ấy cũng không thường xuyên gặp ông ngoại em."

Hai người lại sắp cãi nhau, đúng lúc điện thoại của Lâm Dục Thư rung lên, là Đỗ Vũ Phi gọi tới.

Cậu đứng dậy, vỗ vai Tống Khải Minh, ngầm nhắc nhở hắn không được nói lung tung: "Đây là anh trai em."

"Em đi nghe điện thoại." Nói xong rồi rời khỏi gian phòng.

Lâm Dục Thư không hề ngạc nhiên khi Đỗ Vũ Phi sẽ tìm tới mình.

Là bên liên quan đến lợi ích, Đỗ Vũ Phi nhất định biết rất rõ chuyện gì đã xảy ra trong cuộc họp hội đồng quản trị, nếu anh ta không tìm đến, Lâm Dục Thư mới thấy ngạc nhiên.

"Đàn anh." Lâm Dục Thư nhận điện thoại.

"Tiếc thật đấy, chúng ta không thể hợp tác." Đỗ Vũ Phi thoải mái nói.

"Sau này còn có cơ hội. "Lâm Dục Thư nói.

"Trước tiên vẫn chúc mừng Tống tổng."

Chúc mừng Tống Khải Minh có thể liên lạc trực tiếp với hắn, Lâm Dục Thư biết mục đích cuộc gọi này không chỉ là nói chuyện phiếm đơn giản như vậy, nhưng cậu vẫn phối hợp: "Em sẽ chuyển lời giúp anh."

"Ừ, có cơ hội chúng ta hẹn nhau đi ăn." Đỗ Vũ Phi nói tới đây dừng một chút, lại nói tiếp: "Sau đó..."

"Sau đó?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Anh nghe được một ít tin đồn đãi, đương nhiên không có chứng cớ, chắc chắn là tin đồn bậy..."

Lâm Dục Thư biết ngay, Đỗ Vũ Phi nhất định sẽ thăm dò cậu, dẫu sao anh ta cũng là một trong số ít người biết tính hướng của Lâm Dục Thư.

Nhưng anh ta cũng nhắc nhở Lâm Dục Thư rằng chuyện này mặc dù đã lan truyền nhưng không ai có bằng chứng gì và chỉ có thể coi đó là tin đồn.

Đoán chừng chính vì vậy mà không ai dám nói lung tung trước mặt Lâm Dĩ Tắc.

"Em và Tống Khải Minh..." Đỗ Vũ Phi tiếp tục nói: "Ở bên nhau sao?"

Lâm Dục Thư theo bản năng muốn nói "Không có", nhưng không hiểu sao cậu lại nghĩ tới chiếc khẩu trang trong công viên trò chơi.

—— Còn muốn tiếp tục đeo nữa không?

Nếu như bây giờ cậu thừa nhận, khả năng cao sẽ truyền đến tai Lâm Dĩ Tắc.

Dù sao giao tình giữa cậu và Đỗ Vũ Phi cũng chỉ thường thường, cậu không trông cậy anh ta sẽ giữ bí mật giúp mình.

Mặt khác, cứ cho Đỗ Vũ Phi là một người kín miệng, nhưng chắc chắn anh ta sẽ nghĩ nếu Lâm Dục Thư thoải mái thừa nhận chuyện này với anh ta, vậy chứng tỏ đây không phải là bí mật gì quan trọng.

Những ý nghĩ này chỉ dừng lại trong đầu Lâm Dục Thư một khoảnh khắc rất ngắn.

"Đúng vậy." Cậu nghe thấy chính mình nói.

"Thì ra là thế." Đỗ Vũ Phi thở ra một hơi, lại khôi phục giọng điệu thoải mái, cười nói: "Em làm cho anh hơi hối hận."

"Hối hận?" Lâm Dục Thư khó hiểu.

"Lúc đi học." Đỗ Vũ Phi nhắc nhở: "Không phải em từng thổ lộ với anh sao? Hối hận vì không đón nhận."

Lâm Dục Thư xấu hổ: "Là chuyện quá khứ rồi."

"Ừ, lúc đó anh còn non trẻ, không hiểu chuyện." Đỗ Vũ Phi nói. "Dù anh có đón nhận hay không cũng không nên nói những lời đó với em."

Đây coi như là lời xin lỗi muộn màng nhỉ?

Thành thật mà nói, Lâm Dục Thư không có cảm giác gì nhiều, nhưng sự xấu hổ đã giảm đi rất nhiều.

"Ai mà không có tuổi trẻ chứ?" Cậu nói.

Cậu khi ấy cũng giống như vậy, quá tự tin, chính là một con ngựa non háu đá.

Nếu cậu và Tống Khải Minh yêu nhau từ hồi đó, chỉ sợ cậu đã dắt Tống Khải Minh đến trước mặt giới thiệu cho anh trai mình.

Nhưng nói như vậy, chính những gì trải qua đã tạo nên tính cách hiện tại của cậu, nếu như quay lại thời đi học, Tống Khải Minh chưa chắc sẽ thích cậu.

"Em không để tâm là tốt rồi." Đỗ Vũ Phi nói. "Anh chúc phúc hai người, nếu sau này có cơ hội vẫn hy vọng chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn."

Cúp điện thoại, Lâm Dục Thư trở lại phòng VIP.

Rượu trắng trong bình chiết rượu đã thấy đáy, cậu đương nhiên thấy kỳ quái: "Hai người uống mạnh dữ vậy?"

"Tiểu Thư." Ánh mắt Lâm Dĩ Tắc đã hơi mơ màng: "Chuyện công việc, em tự suy nghĩ đi, cho dù em lựa chọn thế nào, anh đều tôn trọng em."

Lâm Dục Thư nhấp một ngụm nước trà, nhìn Tống Khải Minh cũng đang ngà ngà say, hỏi: "Sao anh ấy lại đổi ý?"

"Bởi vì anh ấy là một người anh tốt." Tống Khải Minh nói với vẻ nghiêm túc.

"Nào, Tiểu Tống, hôm nay chúng ta không say không về!"

"Nhất định!"

Nhìn hai anh em vui vẻ, Lâm Dục Thư cũng lười tham dự vào, cậu dứt khoát ngồi gặm sườn, tự hỏi chuyện của cậu và Tống Khải Minh khi nào sẽ truyền đến tai anh trai.

Đỗ Vũ Phi hẳn sẽ không cố ý tung chuyện này, nhưng biết đâu trong lúc tiệc tùng vô tình nhắc tới.

Càng gần đến Tết càng nhiều buổi tụ họp, có lẽ chỉ trong vài ngày tất cả mọi người trong giới sẽ biết.

Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là cố gắng nhịn thêm vài ngày nữa là đến Tết Nguyên đán.

Ít nhất trong mấy ngày lễ, sắc mặt anh trai sẽ không quá khó coi...

Lâm Dục Thư không uống rượu, trên đường về là cậu lái xe.

Tống Khải Minh vốn đã say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng sau khi Lâm Dục Thư lái xe ra khỏi bãi đỗ, hắn đã tỉnh táo lại.

"Anh trai em uống giỏi thật đấy." Hắn mở một chai nước khoáng, mặt vẫn còn đỏ ửng vì say rượu.

"Anh giả say?" Lâm Dục Thư nhíu mày nhưng không bất ngờ lắm.

Bình thường cậu và Tống Khải Minh thường xuyên uống rượu, cậu biết tửu lượng của đối phương rất tốt. Cậu còn tưởng anh mình mạnh đến mức có thể chuốc say Tống Khải Minh, kết quả là bị lừa.

"Không giả bộ không được." Tống Khải Minh nói. "Không thì biết uống tới khi nào."

"Chắc là anh trai em đang vui." Lâm Dục Thư nhìn đường phía trước, nói: "Nhìn ảnh không giống giả bộ."

"Vậy là tốt rồi." Tống Khải Minh đặt chai nước rỗng vào trong khay, điều chỉnh tư thế ngồi. "Anh chợp mắt một lát, bé cưng về đến nhà gọi anh."

"Được."

Trên con đường tấp nập lại bắt đầu kẹt xe, đúng là rất thích hợp để chợp mắt.

Lâm Dục Thư tắt đi luồng không khí trong và ngoài xe, ngăn cản toàn bộ khí thải xung quanh lọt vào trong xe. Cậu cũng cố gắng giảm tần suất phanh xe xuống mức tối đa, không lâu sau, nhịp thở của Tống Khải Minh đã đều đều, hẳn là ngủ thiếp đi.

Lâm Dục Thư nhàm chán nghĩ, cậu có thể chấm 90 điểm cho màn ra mắt hôm nay của Tống Khải Minh.

Ngoại trừ đoạn đầu đốp chát với anh trai mình, mọi thứ còn lại đều rất tốt, sau này nếu công khai chắc sẽ dễ dàng hơn một chút...

Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Dục Thư lái xe đến gần khu dân cư.

Cậu còn chưa gọi Tống Khải Minh, hắn đã tự mình tỉnh lại, chắc là đã nghỉ ngơi đủ: "Sắp tới rồi à?"

"Ừ." Lâm Dục Thư lên tiếng, nghĩ đến tranh chấp vừa rồi giữa hai người, liền hỏi: "Anh trai em muốn em về nhà làm việc, anh thấy thế nào?"

"Anh ấy nói tôn trọng lựa chọn của em." Tống Khải Minh xoa gáy một cách lười biếng.

"Nói dễ nghe vậy thôi, ảnh muốn em về nhà."

"Không." Tống Khải Minh dừng động tác, nhìn Lâm Dục Thư nói: "Anh ấy thật sự tôn trọng em."

Lâm Dục Thư kỳ quái: "Anh chắc chắn vậy à?"

"Ừ, anh ấy muốn em trở về, anh không muốn em trở về nên đã đưa ra phương án giải quyết cho anh ấy."

"Gì đấy?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Anh nói." Tống Khải Minh dừng một chút: "Em kết hôn với anh, hai nhà trở thành một nhà, vấn đề này sẽ được giải quyết."

Đầu óc Lâm Dục Thư quay cuồng một vòng mới kịp phản ứng, cậu đạp mạnh thắng xe: "Tống Khải Minh!!!"