Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 57: Đại hội cổ đông



Hình ảnh dừng lại và video kết thúc.

Trong phòng họp lúc này cực kỳ yên tĩnh, cho đến khi Thiệu Hòa Đông mở miệng hỏi: "Cổ phần không thể chuyển nhượng và thế chấp là như thế nào?"

"Đây là một cách bảo vệ." Luật sư Chung giải thích: "Việc cụ ông Thiệu gửi cổ phần vào quỹ tín thác ở nước ngoài giống như bảo đảm cho phần vốn chủ sở hữu này. Ngay cả khi một số thành viên trong Thiệu gia có lý do cá nhân, chẳng hạn như eo hẹp tiền bạc, v.v... cũng không thể bán đi cổ phần trong tay, điều này có thể đảm bảo cổ phần sẽ luôn nằm trong tay Thiệu gia."

"Vậy nếu tôi đã có được cổ phần, nhưng điều kiện thứ hai được kích hoạt." Thiệu Hòa Đông nói xong lạnh lùng liếc nhìn Tống Khải Minh: "Cổ phần trong tay tôi vẫn phải chuyển nhượng ra ngoài sao?"

"Như tôi vừa nói, phần vốn cổ phần này được cất giữ trong quỹ tín thác và sẽ không thực sự rơi vào tay các vị. Các vị chỉ có quyền nhận hoa hồng từ nó và quyền biểu quyết. Cho nên nếu như điều kiện thứ hai được kích hoạt, phần quyền lực này sẽ thuộc về ông Tống Khải Minh, không có cái gọi là chuyển nhượng cổ phần."

Nghe đến đây Lâm Dục Thư không khỏi cảm thán, vì bảo trụ cơ nghiệp nhà mình mà Thiệu Chấn Bang đã rất nhọc lòng.

Những cổ phần này được phân chia cho con cái, nhưng con cái không thể chuyển nhượng cho người khác nên gia sản Thiệu gia không bao giờ có thể rơi vào tay người ngoài.

"Điều khoản cụ thể đều viết trong bản di chúc, lát nữa tôi sẽ gửi đến hộp thư của các vị." Luật sư Chung nói tiếp: "Nhưng mấy điều quan trọng nhất đều có trong video vừa rồi, nếu còn có chỗ nào thắc mắc hoan nghênh các vị đặt câu hỏi cho tôi."

Thành viên Thiệu gia có mặt ở đây đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Dục Thư đang ngồi bên tường.

Dường như bọn họ không muốn hỏi về di chúc mà là muốn biết thái độ của Lâm Dục Thư.

"Đi không?" Tống Khải Minh thấp giọng hỏi.

"Ừ." Lâm Dục Thư nhẹ nhàng gật đầu.

Không cần phải ở lại đây nữa, sẽ chỉ bị người nhà họ Thiệu bao vây chặn đường.

Hai người đứng dậy muốn rời đi, quả nhiên có tiền bối nhịn không được hỏi: "Tiểu Tống, cậu sẽ thu mua xe điện Tấn Tiệp sao?"

Lại có người hỏi: "Tiểu Lâm tổng thì sao? Nhà các cậu hẳn là không muốn bị thu mua nhỉ?"

Hai người đều không trả lời và mọi người bắt đầu nghị luận.

"Dựa vào cái gì mà phải đưa hết cổ phần cho cậu ta? Đây không phải là thiên vị sao."

"Nếu như cậu ta thật sự có thể thu mua Tấn Tiệp, vậy chứng tỏ cũng rất có bản lĩnh."

"Thu mua Tấn Tiệp thì đương nhiên có lợi cho Vĩnh Tinh, nói không chừng giá cổ phiếu có thể một bước lên trời."

"Nhưng người được lợi lớn nhất không phải làTống Khải Minh sao? Chúng ta cũng chỉ chia chút cơm thừa canh cặn."

"......"

Hầm đậu xe tòa nhà Vĩnh Tinh.

Sau khi đóng cửa Civic, thế giới cuối cùng cũng trở nên yên bình.

Lâm Dục Thư hạ lưng ghế xuống, thoát ra khỏi bầu không khí căng thẳng vừa rồi, tiếp tục tiêu hóa nội dung di chúc của Thiệu Chấn Bang.

Điện thoại của Tống Khải Minh bên cạnh vang lên không ngừng, có mẹ hắn gọi tới, cũng có Thiệu Hòa Húc gọi tới, trừ hai cuộc gọi đó tất cả hắn đều cúp máy, cuối cùng dứt khoát tắt máy.

"Em thấy thế nào?" Hắn cất di động, nhìn về phía Lâm Dục Thư hỏi.

Lâm Dục Thư điều chỉnh thẳng lưng ghế, ngẩng đầu lên đón lấy tầm mắt Tống Khải Minh: "Câu này phải là em hỏi anh."

"Ông đang ép anh." Tống Khải Minh thở dài: "Hoặc là thu mua Tấn Tiệp, hoặc là cút về Đức."

Nói xong, hắn lại bổ sung: "Còn uổng công S - Power của anh."

"Ừ, ông ấy cũng đang ép em." Lâm Dục Thư lại ngã xuống ghế, nhìn đăm đăm lên nóc xe: "Hoặc là giúp anh, hoặc là chúng ta chia tay."

Quả nhiên gừng già vẫn cay.

Ngẫm lại, Lâm Dục Thư thậm chí còn hãi trong lòng, bởi vì đá Thiệu Quang Kiệt khỏi chức CEO mà cậu đã đắc tội Thiệu Chấn Bang, nếu ông già còn sức lực không chừng có thể ra tay với xí nghiệp nhà bọn họ.

Dù là như thế ông ấy vẫn trả thù lại được.

Làm cho Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, một bên là lợi ích cá nhân, một bên là tình cảm.

"Anh không thích như vậy." Tống Khải Minh cau mày. "Bị ép làm việc."

"Em cũng không thích." Lâm Dục Thư thoáng ngừng lại nhưng vẫn nói ra ý của mình: "Cho nên em sẽ không giúp anh."

Ánh mắt Tống Khải Minh nhìn về phía trước, đầu óc dường như đang chạy rất nhanh.

Lâm Dục Thư sợ Tống Khải Minh hiểu lầm, lại giải thích: "Tấn Tiệp là công ty niêm yết, không phải của một mình anh trai em, càng không phải của em."

"Anh biết." Tống Khải Minh nói: "Dù sao em cũng đâu muốn Tấn Tiệp đổi họ."

Các doanh nhân trên thế giới có thể tạm chia thành hai loại.

Loại thứ nhất là làm cho xí nghiệp ngày càng lớn mạnh, gia tộc nối tiếp nhau phát triển.

Loại thứ hai là bán xí nghiệp vào thời điểm thích hợp, ôm tiền và rời đi.

Hầu hết mọi người lúc đầu đều muốn trở thành loại doanh nhân đầu tiên, nhưng trong thị trường vốn ngày nay lựa chọn con đường thứ hai là điều thông minh.

Bởi vì tự mình phát triển xí nghiệp phải đối mặt rất nhiều rủi ro, không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương, cuối cùng táng gia bại sản.

Ngược lại nếu xí nghiệp được bán vào đúng thời điểm, người sáng lập có thể nghỉ hưu sớm mà vẫn sống cuộc sống giàu có dựa vào lợi nhuận tài chính.

Ví dụ, S - Power của Tống Khải Minh có phát triển thế nào đi nữa cũng rất khó trở thành tập đoàn xe hơi đại chúng.

Vì vậy việc được Vĩnh Tinh mua lại là chuyện tốt với S - Power.

Về phần Tống Khải Minh không về hưu sớm mà tiếp tục làm việc, đó là lựa chọn cá nhân của hắn.

Nhưng——

Trường hợp của S-Power không áp dụng cho xe điện Tấn Tiệp.

Hiện giờ xe điện Tấn Tiệp đã lớn mạnh, Lâm Dĩ Tắc cũng có tiềm năng trở thành loại doanh nhân thứ nhất, làm sao có thể dễ dàng để Vĩnh Tinh thu mua vậy được?

"Vậy hiện tại kế hoạch của anh là gì?" Lâm Dục Thư hỏi Tống Khải Minh.

"Đau đầu." Tống Khải Minh xoa xoa tóc gáy. "Vừa rồi Thiệu Hòa Húc nói trong điện thoại, nếu anh lựa chọn thu mua Tấn Tiệp thì ông ấy sẽ rút lại thỏa thuận nhất trí hành động."

"Ông ta không muốn anh có được nó." Lâm Dục Thư nói.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu Tống Khải Minh lấy đi tất cả cổ phần, Thiệu Hòa Húc chỉ có thể lấy được một ít bất động sản và quỹ các loại, ông ta đương nhiên không vui.

"Ổng ấy làm như vậy là đang chặn đường lui của anh." Tống Khải Minh nói. "Thu mua là quá trình lâu dài, không ai dám cam đoan thành công. Nếu ông ấy không rút lại hiệp nghị, cho dù thu mua thất bại anh vẫn có thể liều mạng với Thiệu Hòa Đông tranh ai có nhiều cổ phần hơn. Nhưng một khi ông ấy rút lại, dù thua mua có thành công hay không, anh cũng phải chấp nhận số phận."

"Ừ, ông ta đang cảnh báo anh không nên cố gắng một cách mù quáng."

Suy nghĩ của Lâm Dục Thư cũng dần trở nên rõ ràng hơn, con đường thu mua không chỉ gặp khó khăn lớn mà còn đắc tội với rất nhiều người, thậm chí có thể gây ra xích mích tình cảm giữa hai người.

Vì vậy để đảm bảo an toàn, ở giai đoạn này họ nên đấu tranh giành cổ phần thì đúng đắn hơn.

"Ông ấy còn nói." Tống Khải Minh lại nói: "Thiệu Hòa Đông đã quyết định triệu tập đại hội cổ đông, muốn hoàn toàn cải tổ nội bộ công ty."

Lâm Dục Thư không ngạc nhiên về điều này. Chỉ là——

"Trong tay Thiệu Hòa Đông có hơn 50% cổ phần không?" Cậu hỏi.

Vừa rồi lúc tuyên bố di chúc, cậu đã tính toán đại khái chắc chắn là hơn 40%.

"Không chắc." Tống Khải Minh nói. "Cho dù không thì đại hội cổ đông cũng sẽ thông báo trước 15 ngày. Trừ dịp Tết ra, ông ta vẫn còn một tuần để mua lại cổ phiếu trên thị trường thứ cấp."

"Chúng ta cũng có thể..." Giọng nói của Lâm Dục Thư dần nhỏ đi, bởi vì bọn họ không có tiền.

Cậu có một khoản tiền gửi ngân hàng, nhưng dùng để thu mua cổ phần Vĩnh Tinh thì hoàn toàn là muối bỏ biển.

Về phần Tống Khải Minh thì càng không cần phải nói, hắn còn nợ nước ngoài hàng tỷ đô la Mỹ, không thể động vào số cổ phần ít ỏi trong tay.

"Khoan đã." Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Tống Khải Minh hỏi: "Lúc trước rốt cuộc anh đã mua đáy bao nhiêu cổ phần Vĩnh Tinh?"

——

Dường như Lâm Dục Thư có mệnh lao lực, bận rộn cả năm và hiện tại cũng sắp từ chức mà vẫn không thể nghỉ ngơi thoải mái trong dịp Tết Nguyên Đán.

Không phải chúc tết bạn bè ở ngân hàng, thì là mời sếp của công ty đầu tư ăn cơm.

Tuy nói cậu là người có năng lực xã giao, nhưng liên tục nhiều ngày cũng khiến cậu kiệt sức.

Chớp mắt đã đến mùng bảy, hôm nay là ngày cúng thất đầu của Thiệu Chấn Bang.

Sau khi cúng kính đơn giản, Tống Khải Minh đưa cha mẹ ra sân bay, chờ hắn về nhà đã qua giữa trưa, Lâm Dục Thư vẫn còn nằm trên giường không chịu dậy.

"Em không đói bụng sao?" Tống Khải Minh kéo rèm cửa sổ, phòng ngủ tối tăm trong nháy mắt trở nên sáng bừng.

Wowo đặt hai chân trước lên giường, âm thầm thúc giục Lâm Dục Thư mau dậy.

"Ba mẹ anh lên máy bay rồi à?" Lâm Dục Thư từ trong chăn vươn tay ra, vừa xoa đầu chó của Wowo, vừa không nói gì kéo dài thời gian rời giường.

"Đứng dậy, anh mua đồ ăn về rồi, mau rời giường."

"Ưm... Không muốn."

Lâm Dục Thư lại rụt tay vào chăn, xoay người đưa lưng về phía Tống Khải Minh.

"Vậy khỏi ăn cơm trưa." Tống Khải Minh quỳ một chân lên giường, đẩy chăn ra, cúi người hôn môi Lâm Dục Thư.

Chiêu phục vụ rời giường buổi sáng này của hắn lần nào cũng hiệu quả, con sâu lông trốn trong chăn nào đó phát ra kháng nghị như trong dự liệu.

"Anh có còn là người không, Tống Khải Minh?" Lâm Dục bất lực né tránh nụ hôn của hắn: "Em mệt mỏi như vậy là vì ai?"

"Cảm ơn vợ yêu." Tống Khải Minh lui về phía sau, véo má Lâm Dục Thư, trong mắt mang theo yêu chiều không giấu đi được: "Cho em món sườn hấp miến em thích, mau đứng lên rửa mặt."

Được rồi... hấp dẫn của sườn heo hấp miến đúng là rất lớn.

Rửa mặt xong Lâm Dục Thư lười biếng ngồi vào bàn ăn, nhận lấy đôi đũa Tống Khải Minh đưa tới.

"Anh có tìm được cổ đông bằng lòng đứng về phía anh không?" Cậu vừa gặm sườn vừa hỏi.

"Không có." Tống Khải Minh nói: "Anh nghe được, ngoại trừ Thiệu Hòa Húc thì những người thân thích nắm giữ cổ phần đều đứng về phía Thiệu Hòa Đông."

"Chịu thôi." Lâm Dục Thư nhún vai: "Ai bảo ông ngoại anh đặt anh ở phía đối lập với tất cả mọi người, Thiệu Hòa Húc chịu giúp anh đã không tệ rồi."

"Ông ấy chỉ có thể giúp anh." Tống Khải Minh nói: "Nếu không cũng sẽ bị cách chức Phó chủ tịch thôi."

Việc bổ nhiệm và bãi nhiệm thành viên Hội đồng quản trị chỉ cần tỷ lệ bỏ phiếu trên 50% là được.

Vốn dĩ bổ nhiệm và bãi nhiệm CEO cũng như thế nhưng vì sự việc của Thiệu Quang Kiệt nên Thiệu Chấn Bang sửa đổi thành 2/3.

Nhưng mà quy tắc bổ nhiệm và bãi nhiệm của thành viên Hội đồng quản trị cũng như cũ, điều này tạo cơ hội cho Thiệu Hòa Đông ra tay.

Trong tay ông ta nắm giữ hơn 40% cổ phần, bởi vậy chỉ cần lại mua lại một ít cổ phần trên thị trường thứ cấp là có thể hô phong hoán vũ ở tập đoàn Vĩnh Tinh.

"Mấy ngày nay em đã hỏi thăm khắp nơi." Lâm Dục Thư nói: "Cổ phần Thiệu Hòa Đông thay mặt nắm giữ, cộng thêm cổ phần của người thân ông ta, tính ra đại khái khoảng 46% đến 47%."

Ngừng một chút, cậu lại nói: "Của mẹ anh, cộng thêm cổ phần Thiệu Hòa Húc và Phương Thiên, tổng cộng là 45,8%, ít hơn bọn họ.

"Ít không quan trọng." Tống Khải Minh gắp một miếng sườn vào bát Lâm Dục Thư: "Đạt tới 50% mới quan trọng."

"Đúng vậy." Lâm Dục Thư gặm sườn gật đầu.

Lúc này, di động của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên, là Lâm Dĩ Tắc gọi tới.

Cậu kéo khăn giấy lau miệng, ấn nút nghe: "Anh?"

"Còn bận không?" Lâm Dĩ Tắc hỏi: "Nhà anh từ đảo Hải Nam về rồi."

Cả nhà Lâm Dĩ Tắc mùng một đi Hải Nam du lịch, dựa theo kế hoạch đã định thì lúc này Lâm Dục Thư cũng nên từ Đức trở về mới đúng.

"Chơi vui không anh?" Cậu hỏi.

"Cũng được, chuyện bên kia em xử lý thế nào rồi?"

"Bây giờ đang chờ ngày 15 tháng 1 họp cổ đông." Lâm Dục Thư nói: "Cả hai bên đang cố gắng tranh càng nhiều cổ phần."

"Có cần anh gúp không?' Đề nghị của Lâm Dĩ Tắc khiến Lâm Dục Thư bất ngờ: "Bên Tấn Tiệp có một khoản vốn nhàn rỗi, có thể dùng để thu mua cổ phần Vĩnh Tinh."

"Đừng, ngàn vạn lần không được." Lâm Dục Thư nhanh chóng khuyên can: "Anh có biết sau năm mới giá cổ phiếu Vĩnh Tinh sẽ tăng vọt tới mức nào không?"

Giờ đây kể cả các tổ chức đầu tư ở nước ngoài, ai cũng biết Vĩnh Tinh đang đấu đá nội bộ, nếu có đầu óc thì sẽ đổ xô tranh nhau mua cổ phần của Vĩnh Tinh.

Bởi vì dù giá cổ phiếu có tăng cao đến đâu, Thiệu Hòa Đông và Tống Khải Minh cũng sẽ phải trả giá để giành lấy quyền lực.

"Vậy bọn em có đủ tiền sao?" Lâm Dĩ Tắc lại hỏi: "Chắc chắn có thể thắng Thiệu Hòa Đông?"

"Không phải." Lâm Dục Thư cảm thấy kỳ lạ: "Anh nhiệt tình như thế từ khi nào vậy?"

Trận đại chiến cổ phần này rõ ràng là lãng phí tiền bạc, tại sao Lâm Dĩ Tắc còn muốn tham gia góp vui?

Hơn nữa nếu là giúp cậu cũng được đi, nhưng đây là việc nhà của Tống Khải Minh, sao anh cậu lại nhiệt tình?

"Anh chỉ muốn hỗ trợ một chút." Lâm Dĩ Tắc nói mập mờ: "Không cần thì thôi, nếu có khó khăn thì cứ liên lạc."

Lâm Dục Thư khó hiểu nhìn điện thoại đã cúp máy, nghe Tống Khải Minh hỏi: "Anh em nói gì?"

"Anh ấy muốn giúp lấy tiền Tấn Tiệp giúp mình."

"Tốt vậy cơ á?" Tống Khải Minh cũng hơi ngạc nhiên: "Nếu anh vợ nhiệt tình như vậy —— "

Nói tới đây, hắn đổi vẻ mặt nghiêm túc: "Em bảo ảnh bán rẻ Tấn Tiệp cho anh đi."

Lâm Dục Thư không khỏi liếc mắt: "Cút đi."

——

Mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu.

Sáng sớm, điện thoại di động của Lâm Dục Thư nhận được rất nhiều lời ân cần thăm hỏi chúc Tết, nhưng phần lớn vẫn quan tâm đến cuộc họp cổ đông ngày hôm nay.

Xen lẫn trong những lời quan tâm này vẫn có tình bạn thuần túy, ví dụ như nhóm người Chiêm Đình và Lư Tử Bác đều chúc cậu thuận lợi.

Tuy nhiên phần lớn đều là bạn cùng ngành trên thị trường vốn, họ đều muốn thu được tin tức trực tiếp.

Trong khoảng thời gian từ đầu năm đến 15 tháng giêng, Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đã thử lôi kéo thân thích và những tổ chức đầu tư nắm giữ cổ phần nhưng đều thất bại.

Vì lập trường nên thân thích không ai sẵn lòng giúp đỡ Tống Khải Minh.

Về phần những tổ chức nắm cổ phần, họ sẵn lòng bán cổ phiếu với giá cao cho Thiệu Hòa Đông hơn là ủng hộ Tống Khải Minh.

Bởi vậy một tuần trôi qua, tỷ lệ nắm giữ cổ phần trong tay Thiệu Hòa Đông không ngừng tăng lên, mà bên Tống Khải Minh vẫn không có gì thay đổi.

Trên tầng văn phòng điều hành của cao ốc Vĩnh Tinh, trong phòng họp cỡ trung.

Lần trước Lâm Dục Thư tới phòng họp này là lúc bãi nhiệmThiệu Quang Kiệt.

Mà lần này triệu tập đại hội cổ đông, Thiệu Hòa Đông không để cậu thay mặt chủ trì nữa, trực tiếp coi cậu là người vô hình.

"Cuộc họp cổ đông hằng năm lần thứ nhất của 20×× hiện đã chính thức được bắt đầu và tất cả mọi người có mặt tại cuộc họp này..."

Sau khi Thư ký chủ tịch đọc xong mấy câu khách sáo, Thiệu Hòa Đông không nhanh không chậm nói tiếp: "Như mọi người đều biết, nội dung của cuộc họp lần này là loại bỏ một số thành viên Hội đồng quản trị. Những thành viên này đã có quyết định sai lầm trong cuộc họp lần trước, điều này cản trở sự phát triển lâu dài của công ty. Bọn họ theo thứ tự là: Thiệu Hòa Húc, Phương Lan,..."

Cái gọi là quyết định sai lầm, đơn giản là bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt mà thôi.

Thiệu Hòa Đông lên kế hoạch loại bỏ hết những người chống lại ông ta, mà lúc này sắc mặt của Thiệu Hòa Húc cùng Phương Lan đều rất khó coi.

"Bây giờ chúng ta biểu quyết đề xuất này." Thiệu Hòa Đông nói xong giơ tay phải lên: "Các cổ đông đồng ý loại bỏ những người nói trên, xin giơ tay."

Ở hai bên bàn hội nghị hình bầu dục, một số người đã giơ tay.

Lâm Dục Thư thấy được các thành viên hội đồng quản trị bên ngoài từng ủng hộ bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt, xem ra trong khoảng thời gian này Thiệu Hòa Đông đã bỏ không ít công sức.

Nhưng kế tiếp đúng như Lâm Dục Thư dự đoán, Thiệu Hòa Đông nói thêm: "Xét thấy tỷ lệ nắm giữ cổ phần của người đồng ý không đủ 50%, đề nghị này tạm thời không được thông qua."

Quả nhiên.

Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh nhìn nhau, vẫn rất bình tĩnh.

"'Tạm thời' không thông qua là ý gì?" Thiệu Hòa Húc bất mãn nói: "Không thông qua chính là không thông qua, anh còn muốn kéo dài tới lần sau sao?"

"Có gì không thể?" Thiệu Hòa Đông điềm tĩnh nói: "Lần này thời gian chuẩn bị quá ngắn, chúng tôi chưa mua lại đủ cổ phần, nhưng lần sau thì chưa chắc."

"Anh... " Lời mắng chửi của Thiệu Hòa Húc đã đến bên miệng, nhưng lúc này Tống Khải Minh lên tiếng cắt đứt hai người.

Hắn nói với Thiệu Hòa Đông: "Đừng nghĩ đến nữa, bác không thể nào lấy được 50% cổ phần đâu."

"Mày xem thường ai?" Thấy Tống Khải Minh lên tiếng, Thiệu Quang Kiệt cũng mở miệng theo: "Lần này bởi vì có một phần tài chính còn đang trên đường, nếu thêm chút thời gian thì nơi này còn đến lượt mày lên tiếng?"

Lâm Dục Thư cười khẽ khiến Thiệu Quang Kiệt phải nhìn sang với ánh mắt không mấy tốt lành.

Phương Lan - một người ngoài dường như cũng thấy buồn cười, nói: "Chắc các vị phải lo lắng không yên mới vội vã triệu tập đại hội cổ đông nhỉ?"

Thiệu Hòa Đông chắc chắn cũng muốn xào bài sớm để ngăn Tống Khải Minh thu mua được Tấn Tiệp, nhưng không cẩn thận tính sai thời gian giải ngân.

Nhưng cho dù tính toán không sai, như Tống Khải Minh nói, ông ta cũng không thể lấy được quá 50% vốn cổ phần.

"Nếu đề nghị vừa rồi không được thông qua." Tống Khải Minh nói: "Vậy cháu đưa ra đề nghị lần nữa."

Thiệu Hòa Đông ý thức được có chỗ không đúng, nhíu mày: "Đề nghị gì?"

"Bãi nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị Thiệu Hòa Đông."

Tống Khải Minh vừa nói ra, nhất thời tạo nên một trận xôn xao.

"Cháu muốn loại bỏ bác?" Thiệu Hòa Đông ra vẻ cảm thấy hoang đường: "Vậy ai tới làm chủ tịch? Thiệu Hòa Húc? Ông này hiểu biết về xe hơi sao?"

"Không, cháu." Tống Khải Minh lời ít ý nhiều.

Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, Thiệu Quang Kiệt ôm bụng cười phá lên.

Mấy cổ đông khác có lẽ cũng cảm thấy buồn cười, giống như vừa nghe được câu chuyện hài hước nào đó, châm chọc cười hai tiếng cũng không để trong lòng.

"Mày lấy đâu ra tự tin phế bỏ ba tao?" Thiệu Quang Kiệt buồn cười nói: "Chút cổ phần trong tay mày, chúng tao tính toán rõ ràng, nhiều lắm cũng chỉ 46%?"

"Không cần anh tính toán, tôi sẽ nói thẳng với anh." Tống Khải Minh lấy ra bản thỏa thuận đã sớm chuẩn bị từ sớm đưa cho Thư ký chủ tịch: "Cổ phần của mẹ tôi, cộng thêm cổ phần của bác hai và bất động sản Phương Thiên, tổng cộng là 45,8%."

"Sau đó? "Thiệu Quang Kiệt hỏi.

Tống Khải Minh lại đưa một tờ giấy khác cho Thư ký chủ tịch, nói: "Đây là chứng nhận cổ phần của tôi, vào tháng 10 năm ngoái, tôi đã mua 4,75% cổ phần của Vĩnh Tinh".

Con số này vừa ra, nhóm người bên phía Thiệu Hòa Đông lập tức biến sắc.

Nếu vượt quá 5% thì phải giơ bảng thông báo, Tống Khải Minh vì che giấu thân phận cổ đông của mình đã mua vừa vặn thấp hơn 5% cổ phần, còn giấu diếm thành công với Thiệu Chấn Bang.

Nếu Thiệu Chấn Bang biết cháu ngoại mình từ trước khi về nước đã bắt đầu bày trận, thậm chí còn vay mấy tỷ đô la Mỹ để phòng ngừa chu đáo. Lúc đó di chúc của ông sẽ càng thiên vị Thiệu Hòa Đông chứ không phải như bây giờ.

Nhưng ông đã không còn cơ hội sửa đổi di chúc nữa.

Trước khi đi, ông để lại cho cháu ngoại mình một bài toán khó mà không hề biết rằng cháu trai mình đã chuẩn bị từ năm ngoái.

Mặc dù khi tính ra những con số này, Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng họ vẫn dùng nhiều cách tranh thủ mua lại cổ phần để đề phòng, nhưng họ không thể giành được nhiều hơn.

"Thiệu đổng, cái này..."

Thư ký chủ tịch cũng không biết làm sao, Thiệu Quang Kiệt trực tiếp tiến lên đoạt lấy giấy chứng nhận sở hữu cổ phần: "Sao có thể?!"

"Thấy rõ chưa?" Tống Khải Minh nhàn nhã đứng dậy, kéo vạt áo của mình.

Thiệu Hòa Đông ngồi ở ghế chủ tọa bàn hội nghị bỗng nhiên cảm thấy khó thở, ông ôm ngực mình, nói với Tống Khải Minh: "Đề nghị tạm thời này của cháu không hợp quy tắc..."

"Tạm thời hay không có quan trọng không? Dù sao trong tay cháu có hơn 50% cổ phần, cuộc họp lần sau cũng vậy."

"Tống Khải Minh!" Thiệu Quang Kiệt vò giấy chứng nhận thành một cục, ném thẳng về phía Tống Khải Minh nhưng hắn chỉ nghiêng đầu tránh đi.

"Mày chơi tao coi như xong, mày còn muốn chơi ba tao?! Con mẹ mày đừng quá đáng!"

"Tiểu Kiệt, chú ý thái độ." Thiệu Hòa Húc vốn dĩ đang xem drama nhưng thấy tình hình đang dần mất khống chế, lúc này mới lên tiếng: "Quân sự thắng bại là chuyện thường tình, đừng làm ra chuyện mất mặt. Ba cháu còn muốn chơi bác, cháu xem bác có nói gì không?"

Thực tế vừa rồi Thiệu Hòa Húc suýt chút đã chửi đổng lên, chỉ là bị Tống Khải Minh cắt ngang.

Nhưng dù sao ông ta cũng là trưởng bối, Thiệu Quang Kiệt không dám nói gì với ông, chỉ có thể bình tĩnh lại ngồi xuống ghể.

Cùng lúc đó, Tống Khải Minh đi tới bên cạnh Thiệu Hòa Đông.

"Bác cả." Hắn lễ độ nói: "Hiện tại chủ tịch tập đoàn Vĩnh Tinh, là cháu."