Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 60: Nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt



Sau khi chườm nóng, cơn đau thắt lưng đã giảm bớt không ít, vết thương sau khi trải qua xử lý, trông cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

Triển Dương đã liên lạc xong với Cung Lẫm, đi vào phòng chứa tìm xe lăn, mà lúc này Vũ Tu rốt cuộc cũng trở lại tầng trên, sắc mặt có chút trắng bệch, môi mím chặt thành một đường thẳng, dáng vẻ trông như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Diệp Ngữ Thần có chút bất an: "Em làm sao vậy?"

Anh chỉ nói với Vũ Tu rằng anh có bệnh thắt lưng, còn chưa nói tình trạng cụ thể, nhìn qua thì rõ ràng Vũ Tu đã đi xuống điều tra qua, hơn nữa dáng vẻ trông còn rất không tốt.

"Sao anh cái gì cũng không nói với em?" Vũ Tu cúi đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Ngữ Thần.

"Bệnh này không nghiêm trọng lắm." Diệp Ngữ Thần trong lòng cảm thấy có chút hoảng sợ, muốn từ trên giường đứng dậy, nhưng lại bị Vũ Tu giữ lấy bả vai của anh.

"Hôm đó, anh bị ngã cầu thang, sao anh không nói cho em biết?" Vũ Tu hỏi.

Diệp Ngữ Thần hơi ngẩn ra: "Em biết rồi."

"Anh còn muốn giấu em đến khi nào?" Giọng Vũ Tu có tự trách, cũng có phẫn uất, "Anh nằm trên giường bệnh, em còn ép anh tuyệt giao với bạn bè, anh khiến em giống như một tên khốn vậy."

Chuyện này đối với Vũ Tu mà nói có lẽ là một cú sốc, nhưng đối với Diệp Ngữ Thần thì mọi chuyện đã qua rồi.

Vũ Tu ép anh tuyệt giao, cũng không phải nguyên nhân thật sự khiến hai người chia tay, mặc dù Diệp Ngữ Thần đúng là trong lúc xúc động đã đề cập đến chuyện chia tay trong điện thoại, nhưng sau đó anh lại gửi tin nhắn chính thức chia tay qua WeChat, cũng là trải qua suy nghĩ kỹ càng, cho nên hiện tại nhắc đến chuyện kia, cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.

"Mọi chuyện đã qua rồi." Diệp Ngữ Thần nói.

"Anh giận em lắm phải không?" Vũ Tu dường như vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện năm đó, ước gì có thể quay ngược thời gian làm lại từ đầu: "Cuối cùng, em cũng hiểu tại sao anh lại nói ở bên em rất mệt mỏi."

"Vũ Tu," Diệp Ngữ Thần khẽ nhíu mày, "Anh chưa từng trách em."

Có lẽ Diệp Ngữ Thần đã đoán được là Diệp Bính Khôn nói cho Vũ Tu những chuyện này, hơn nữa thân là anh trai anh, Diệp Bính Khôn nhất định sẽ nói thay anh.

Nhưng thành thật mà nói, Diệp Ngữ Thần không muốn tình cảm của Vũ Tu đối với anh biến thành áy náy, như vậy không khác gì thương hại.

"Nhưng em trách em." Vũ Tu nhíu mày nhìn thoáng qua túi vật lý trị liệu trên thắt lưng Diệp Ngữ Thần, "Anh đã như vậy rồi, sao vẫn còn đáp ứng yêu cầu của em?"

Nói tới đây, Diệp Ngữ Thần cũng có chút không nói nên lời: "Anh bảo em tiết chế, em có nghe lời anh sao?"

"Bà xã, em xin lỗi, em sai rồi."

Vũ Tu rũ vai, trông khổ sở không chịu nổi, như cún con làm sai chuyện, chọc cho Diệp Ngữ Thần muốn sờ đầu hắn.

Nhưng lúc này Triển Dương đẩy xe lăn từ ngoài cửa đi vào, hỏi: "Thầy Diệp, bây giờ chúng ta xuất phát được chưa?"

Vũ Tu quay đầu lại nhìn Triển Dương, hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Đến bệnh viện tư nhân ở thành phố Châu Cảng." Diệp Ngữ Thần nói, "Kiểm tra thân thể một chút."

Vũ Tu hoảng hốt hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Anh trước đừng quan tâm có vấn đề gì hay không." Triển Dương nói, "Thầy Diệp bây giờ không thể tự mình xoay người, nếu anh không bế anh ấy thì để tôi."

Cuối cùng, người bế Diệp Ngữ Thần lên xe lăn đương nhiên vẫn là Vũ Tu, hơn nữa ngay cả công việc đẩy xe lăn hắn cũng không để Triển Dương làm.

Chỉ là sau khi bế Diệp Ngữ Thần lên xe đưa đón, Vũ Tu không biết cách gấp xe lăn như thế nào, nên đành phải nhờ Triển Dương tới hỗ trợ.

"Biểu cảm trên mặt em là như nào?" Diệp Ngữ Thần nhìn Vũ Tu im lặng, buồn cười hỏi.

Không biết gấp xe lăn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Vũ Tu lại làm ra vẻ như đang nói mình vô dụng.

"Em sẽ học tập chăm chỉ." Vũ Tu nói.

"Loại chuyện này nhìn một lần là biết." Diệp Ngữ Thần nói.

"Ý em là chăm sóc anh." Vũ Tu ngồi xuống bên cạnh Diệp Ngữ Thần, luồn ngón tay vào kẽ ngón tay của anh, nắm chặt tay anh, "Sau này, em sẽ chăm sóc anh thật tốt."

Chỉ mong là như vậy. Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.

Không có gì trên thế giới này đòi hỏi sự kiên nhẫn hơn là chăm sóc bệnh nhân.

Du thuyền đón khách đến đảo nhỏ một chuyến, trên du thuyền không có khách khác.

Mặc dù như vậy, nhưng suy xét đến sự nổi tiếng của Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần vẫn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đã lâu không dùng đến, bởi vì anh không muốn bị chụp ảnh và đăng lên mạng khi đến bến tàu bên kia, sau đó lại bị lôi ra thảo luận tại sao người yêu của Vũ Tu lại ngồi xe lăn.

Nhưng sự thật chứng minh là Diệp Ngữ Thần nghĩ nhiều.

Diệp Bính Khôn đã cân nhắc những vấn đề này, bố trí rất nhiều bảo vệ ở bến tàu bên kia, mỗi khi người qua đường lấy điện thoại ra, sẽ chú ý xem có phải đang chụp ảnh hay không.

Mà Vũ Tu cũng biết Diệp Ngữ Thần không muốn lộ diện trước mặt công chúng, vừa xuống du thuyền, liền nhanh chóng đưa anh lên xe Diệp Bính Khôn, dù bảo vệ có nhìn anh nhiều hơn, hắn đều sẽ đưa ánh mắt cảnh cáo qua.

Xe thương vụ màu đen thuận lợi lái về phía bệnh viện, Vũ Tu ngồi ở ghế lái phụ, còn Diệp Ngữ Thần và Diệp Bính Khôn ngồi ở phía sau.

"Em không sao chứ?" Diệp Bính Khôn nhíu mày nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi, "Vết thương trên tay em là sao vậy?"

Diệp Ngữ Thần liếc mắt nhìn về phía trước một cái, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Vũ Tu qua gương chiếu hậu.

Anh còn chưa kịp mở miệng, Vũ Tu đã quay đầu lại, nói: "Tôi..."

"Em không sao." Diệp Ngữ Thần đúng lúc ngắt lời Vũ Tu, "Không cẩn thận bị ngã."

Bất kể nguyên nhân là gì, Diệp Bính Khôn hiển nhiên không thích nhìn thấy Diệp Ngữ Thần bị thương.

Diệp Bính Khôn dời tầm mắt về phía trước, giọng điệu không tốt nói: "Cậu sao thế? Tôi vừa bảo các cậu nói chuyện tử tế, quay đầu liền có người thông báo cho tôi bệnh đau thắt lưng của Thần Thần tái phát."

"Xin lỗi." Vũ Tu thấp giọng nói, "Là tôi không tốt."

"Cậu còn biết." Diệp Bính Khôn bất mãn nói, "Tôi đã dặn cậu kiên nhẫn một chút phải không?"

"Được rồi, anh." Diệp Ngữ Thần nhíu mày nói, "Em ấy cũng không biết em bị bệnh, anh cứ nói em ấy làm gì?"

"Em." Diệp Bính Khôn nghẹn một lát, "Anh là anh trai em hay cậu ta là anh trai em?"

Diệp Ngữ Thần nhìn Diệp Bính Khôn nói: "Em ấy là gì của em, anh còn không biết sao?"

Diệp Bính Khôn: "..."

"Được thôi, em trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi." Diệp Bính Khôn cảm khái một câu, lại nói với Vũ Tu, "Cậu phải đối tốt với Thần Thần."

"Tôi biết." Vũ Tu nói, "Tôi sẽ đối tốt với anh ấy."

Xe chạy thẳng vào bãi đậu xe của bệnh viện tư nhân nhà họ Cung, lúc này đã có nhân viên y tế chuyên nghiệp đứng đợi sẵn.

Kế tiếp là kiểm tra làm vật lý trị liệu, xung quanh Diệp Ngữ Thần luôn có người lui tới, mãi đến khi buổi vật lý trị liệu kết thúc, Diệp Bính Khôn đi đến văn phòng của viện trưởng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Ngữ Thần và Vũ Tu, lúc này xung quanh mới yên tĩnh trở lại.

"Trước kia, lúc anh bị đau thắt lưng cũng như vậy sao?" Vũ Tu ngồi ở bên giường bệnh, đắp chăn cho Diệp Ngữ Thần, "Phải kiểm tra nhiều như vậy."

"Đều là kiểm tra định kỳ." Diệp Ngữ Thần không thấy lạnh, nhấc chăn lên một chút, "Không có gì đáng lo."

Vẻ mặt Vũ Tu vẫn nặng nề như cũ, đã trôi qua gần nửa ngày, hình như hắn vẫn chưa trở lại bình thường.

Diệp Ngữ Thần có chút bất đắc dĩ, nói: "Anh cũng không phải sắp chết, em có thể đừng như vậy không?"

Vũ Tu mím môi, lại cảm thấy khó chịu: "Em không nên nói anh cả người âm u nặng nề."

"Được rồi." Diệp Ngữ Thần đau đầu nói, "Nếu anh nói cho em biết tám năm trước anh chính là ở trong phòng bệnh này nói chia tay với em, có phải em còn muốn xuyên về không?"

"...Cái gì?" Vũ Tu nhìn xung quanh, "Khi đó, anh chính là ở đây sao?"

Có lẽ diễn viên trời sinh đã có khả năng nhập tâm tốt hơn người khác, dường như Vũ Tu đã bắt đầu cảm nhận được những gì mà năm đó Diệp Ngữ Thần đã trải qua.

Nhưng Diệp Ngữ Thần không muốn nhớ lại những chuyện này nữa, anh cũng không muốn bầu không khí giữa hai người trở nên nặng nề như vậy, liền vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với Vũ Tu: "Lên đây."

Vũ Tu do dự không nhúc nhích: "Em không muốn chen chúc với anh."

Diệp Ngữ Thần nói: "Anh muốn em ôm anh."

Vũ Tu lập tức ngoan ngoãn leo lên giường.

Diệp Ngữ Thần đổi tư thế thoải mái dựa vào ngực Vũ Tu, nói: "Em biết tại sao anh không muốn để em biết không?"

"Anh sợ em ghét bỏ anh." Giọng điệu Vũ Tu rất chắc chắn, cũng bởi vậy mà có thêm vài phần tức giận, "Sao anh lại nghĩ em như vậy?"

Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút dở khóc dở cười, nói: "Anh không có."

"Vậy thì tại sao?" Vũ Tu nhíu mày hỏi.

"Anh cảm thấy," Diệp Ngữ Thần hạ tầm mắt xuống, nhìn lồng ngực Vũ Tu nói, "Anh không thể theo kịp bước tiến của em."

Loại tự ti này từ trước đến nay đều không dính dáng gì đến Diệp Ngữ Thần, cho nên không phải anh cảm thấy mình không xứng với Vũ Tu, mà là có một loại cảm giác bất lực mãnh liệt.

Giống người đàn ông bình thường lại tự tin, không cảm thấy mình có chỗ nào không tốt, nhưng nếu đối tượng ưu tú hơn mình rất nhiều, sẽ cảm thấy khó chịu.

Tình huống của Diệp Ngữ Thần không hoàn toàn như vậy, nhưng ít nhiều cũng có thể dùng loại tâm lý này để giải thích.

Lòng kiêu hãnh của anh không cho phép anh tụt lại quá xa so với Vũ Tu, nhưng anh không có cách nào đuổi kịp, cho nên từ đầu đến cuối đều là anh tự mình gây khó dễ cho mình.

Chỉ là theo tuổi tác lớn lên, anh dần buông bỏ nhiều thứ, cũng không còn so đo xem Vũ Tu có ưu tú hơn anh không, bắt đầu không còn kỳ vọng vào bất cứ chuyện gì.

Cho nên, cho dù bây giờ Vũ Tu ở bên cạnh anh, anh cũng không chắc chắn hai người có thể đi đến cuối cùng hay không.

"Sau này, em không đóng phim nữa." Vũ Tu nói, "Anh không cần phải đuổi theo bước tiến của em."

Diệp Ngữ Thần cười: "Hiện tại, anh cũng không muốn đuổi theo em."

"Vậy mà anh còn giấu em." Vũ Tu nhíu mày, quả nhiên vẫn còn hơi oán giận Diệp Ngữ Thần, "Thắt lưng của anh đã như vậy rồi, là muốn chờ em làm anh tàn phế, để cho chính em tự phát hiện ra sao?"

"Anh sắp nói cho em biết rồi." Diệp Ngữ Thần nói, "Là ai chạy ra ngoài không thèm quay đầu lại?"

Vũ Tu tự biết đuối lý, khí thế trong nháy mắt yếu đi: "Sau này, em sẽ không tùy hứng như vậy."

"Hơn nữa anh không muốn nói cho em biết, cũng là bởi vì sợ em giống như bây giờ." Diệp Ngữ Thần lại nói.

"Như nào?" Vũ Tu hỏi.

"Quá để ý đến bệnh tình của anh." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh không muốn ở trong mắt em, anh chỉ là một bệnh nhân."

Diệp Ngữ Thần hy vọng làm một người bình thường, sau khi nhận ra điều này, Vũ Tu giống như hiểu anh hơn.

Hắn đè nén nỗi đau lòng trong lòng mình, nói: "Được."

Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Diệp Bính Khôn từ bên ngoài đi vào.

Nhìn hai người ôm nhau trên giường, Diệp Bính Khôn tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Có kết quả kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt."

Vũ Tu đang định xuống giường, nhưng Diệp Bính Khôn ngăn hắn lại: "Được rồi, cậu không cần xuống đâu, ở cùng Thần Thần đi."

Vũ Tu vốn là lười đi xuống, Diệp Bính Khôn đã nói như vậy, hắn lại ôm Diệp Ngữ Thần vào trong lòng.

"Chỉ là anh nghe chuyên gia vật lý trị liệu của em nói." Diệp Bính Khôn lại nhìn Diệp Ngữ Thần nói, "Bệnh đau thắt lưng của em tái phát là bởi vì các em không tiết chế chút nào phải không?"

"Khụ khụ." Diệp Ngữ Thần mất tự nhiên hắng giọng, "Cậu ấy nói như vậy sao?"

Diệp Ngữ Thần vốn còn muốn phủ nhận một chút, ai ngờ Vũ Tu lại thành thật đáp: "Sau này chúng em sẽ tiết chế."

Diệp Ngữ Thần: "..."

"Nếu cậu lại làm cho em trai tôi vào bệnh viện." Diệp Bính Khôn nói với Vũ Tu, "Tôi quyết không bỏ qua cho cậu."

Nói xong những lời này, Diệp Bính Khôn liền rời đi.

Sự xấu hổ dần dần qua đi, Diệp Ngữ Thần dùng cùi chỏ đẩy Vũ Tu, nói: "Em đi xuống cho anh."

Nhưng mà Vũ Tu ngoảnh mặt làm ngơ, ôm chặt eo Diệp Ngữ Thần, trán vùi vào hõm cổ anh, có xu hướng càng ngày càng dính người.

"Vũ Tu," Diệp Ngữ Thần giãy giụa một lúc rồi cau mày, "Em muốn dính lấy anh như vậy sao?"

"Ừ, muốn dính lấy anh." Vũ Tu nói, "Em muốn cả đời này đều sẽ không rời khỏi anh."