Hình Chiến

Chương 37: Lễ vật



Hình Chiến tuân theo mệnh lệnh Tư Yến, chỉ gặp một số ít mệnh quan triều đình, mà chủ yếu là lén lút.

Nhiệm vụ lần này khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với đệ tử cùng môn phái, nhưng cho dù là cùng thế hệ hay hậu bối, thái độ đối với nàng đều rất cung kính. Nghĩ đến những đồng môn đã trải qua vô số lần hung hiểm vẫn còn có thể đứng trước mắt nàng, một người lạnh lùng như Hình Chiến cũng có chút xúc động.

Vì những quan viên mà nàng đến thăm hỏi đều là tâm phúc của Tư Yến, vậy nên họ cũng lấy lễ đối đãi với nàng, còn bảo hộ vệ của mình đến xin ý kiến của nàng. Nàng nhân cơ hội này hỏi thăm tin tức, thuận tiện dặn dò đồng môn phải cẩn thận hơn.

Từ khi rời khỏi Tư Yến đã hơn ba tuần, thông qua miệng triều thần nàng biết được tình hình của hắn, cũng biết chuyện hắn xin Hồng Anh từ Thái Tử. Nói cũng kỳ quái, ở Đông Cung ba ngày, nàng chỉ cảm thấy sống một ngày dài bằng một năm, nhưng sau khi xác định tình cảm với Tư Yến, dù đã lâu không gặp nhưng nàng cũng không thấy lo lắng.

Trong khoảng thời gian này, Hình Chiến có lúc thì tá túc trong phủ các quan viên, có lúc thì lấy trời làm chăn, đất làm chiếu, gối gió ngủ dã, tất cả đều rất khiêm tốn.

Tối nay, nàng lại ngủ ở vùng ngoại ô. Đêm hè gió nhẹ hiu hiu, lại có đồ bảo hộ che thân, có thể bảo vệ nàng khỏi muỗi và côn trùng.

Hình Chiến dựa vào thân cây, nhìn lên sao trời, bầu trời lộng lẫy khiến nàng nhớ đến dạ minh châu phát sáng được khảm trên tường của phái Bích Loan, mỗi một lần nhấp nháy lại như gợi lên một câu chuyện cũ phủ đầy bụi.

Sau khi nhận Tư Yến là chủ, đã lâu nàng không được trải nghiệm cảm giác tự do như thế này.

Khu rừng xào xạc theo gió, Hình Chiến khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cố nhân không mời mà đến.

"Chuyện gì?" Giọng nói của nàng đều đều, như thể không gợn sóng.

Hình Giới cười khẽ. "Không có gì, chỉ là trên đường du lịch nghe người ta nói muội và Nhiếp Chính Vương có mâu thuẫn, nên mới hơi tò mò."

"Chủ nhân che giấu tâm tư rất sâu, mọi người sẽ không hiểu ngài." Nàng giải thích.

"Ta cũng không hiểu hắn, nhưng ta hiểu muội." Hình Giới dịch gần về phía nàng, khiến cánh tay hai người chạm vào nhau: "Sư muội, lần trước ta nói hơi nặng lời, xin lỗi."

"Sư huynh chỉ muốn tốt cho ta, ta hiểu." Theo khoảng cách kéo gần, ánh mắt Hình Chiến hơi nóng lên: "Nhưng chủ nhân của muội thật sự rất tốt, huynh không cần phải nhọc lòng đâu."

"Như thế rất tốt." Hình Giới gật đầu nhẹ nhõm.

Có lẽ là do gió đêm mát mẻ, có lẽ là do dải ngân hà đẹp không tả xiết, hai người như tìm lại mình của quá khứ trong thiên nhiên, như trở lại mười hai năm trước, hắn còn chưa nhận chủ, nàng cũng không bị thương nặng, khi mà họ vẫn còn hạnh phúc.

Khéo léo né tránh những chủ đề nhạy cảm, họ vẫn rất tự hào về phái Bích Loan, cũng còn nhiều điều nhỏ nhặt để hồi tưởng. Phần lớn thời gian là Hình Giới nói, còn nàng yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên sẽ đáp lại vài câu, bất giác khoảng cách giữa bọn họ ngày càng gần, cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

"Sư huynh?" Lòng bàn tay truyền đến độ ấm của hắn, Hình Chiến cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có biểu hiện chống cự.

"Muội có một khuôn mặt chim sa cá lặn, vốn nên hưởng phúc một đời. Nhưng cố tình tạo hóa trêu người, muốn cho đôi tay này dính máu." Giọng nói Hình Giới hơi thấp, mỗi một câu lại như một tiếng thở dài.

Nghe hắn nói như vậy, Hình Chiến không có một chút u sầu, nhưng nàng lại nhớ tới Hồng Anh.

Hồng Anh cũng đẹp, nhưng lại giống như một bông hoa có mã mà không có rễ, chỉ có thể tìm người để ký sinh, buộc người ta sắp đặt mà không thể phản kháng.

"Đôi tay này tuy đã dính máu, nhưng có thể bảo vệ chính mình và người thương." Nàng bác bỏ câu nói của hắn, khẳng định bản thân đã chăm chỉ học võ khi còn nhỏ.

"Muội đúng là đã trưởng thành thật rồi." Hình Giới buông nàng ra, bỗng chốc đứng dậy: "Xem ra huynh cũng phải nỗ lực hơn, mới không bị muội đuổi theo."

Hình bóng bên cạnh biến mất không còn dấu vết, Hình Chiến mở lòng bàn tay, phát hiện hắn để lại cho nàng một dây tua treo kiếm màu đỏ tươi.