Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 29: Bệnh mèo



Bệnh mèo

Chuyển ngữ: Diên


Lần này La Chú đi công tác còn có một nguyên nhân cực kì quan trọng khác, đó là bệnh viện thú y Yêu Pet chuẩn bị mở chi nhánh mới.

Chi nhánh mới không xa lắm, nói đúng hơn là ở ngay đối diện. Nói đúng hơn nữa thì chính là cửa hàng hai tệ cũ.

Khi Đường Ngật dắt Đường Phú Quý tới bệnh viện thì Vương Băng Ngu đang đứng trước cửa, phảng phất là một vị vương giả đang quan sát giang sơn của mình, hăng hái cầm loa trong tay.

Tiếng loa phát ra không phải câu trào phúng cực mạnh ‘Hai tệ không mua đồ nghèo kiết xác’ của La Chú nữa mà là tiếng pháo hiệu bùm bùm vang dội.

Giám đốc Vương tỏ vẻ phải làm theo đường lối của Đảng chính sách của Nhà nước, tuân theo lệnh cấm của thành phố, không đốt pháo trong thành. Ấy nhưng pháo điện tử thì hắn vẫn muốn đốt, còn phải đốt ba ngày liền mới thỏa.

Đường Ngật che tai Phú Quý lại, lo tiếng pháo làm nó sợ hãi. Vương Băng Ngu thấy thế thì giảm âm lượng xuống. Tuy rằng hắn nói phải đốt ba ngày nhưng thực ra mỗi ngày chỉ mở một lúc vậy thôi, nếu không người gặp chuyện sẽ thành bệnh viện thú y bọn họ.

Đối diện với ánh mắt không hiểu mô tê gì của Đường Ngật, Vương Băng Ngu tình cảm dạt dào đi tới, như thể vừa tiến hành cách mạng khởi nghĩa ngập tràn gian truân sắp đi tới thắng lợi cuối cùng, rộng lượng thông báo cho cậu nghe: “Tiểu Đường à, cái cửa hàng hai tệ kia phá sản rồi!”

Vc cuối cùng cũng không bị phát lặp lại một bài tàn phá nữa, độ rày bị tra tấn tinh thần làm cả người uể oải hẳn đi.

Đường Ngật mờ mịt, hết nhìn cửa hàng hai tệ khóa chặt cửa đối diện rồi lại nhìn cái loa trong tay Vương Băng Ngu.

Vương Băng Ngu hiểu ý cậu, vội vàng phủ nhận: “Không, không phải do La Chú trào phúng mà đóng cửa đâu. Cái câu kia sát thương không lớn nhưng độ sỉ nhục cực cao, tôi cũng không dám mở nhiều. Dù sao chúng ta là con người thì còn chạy được chứ động vật nhỏ trên lầu làm sao mà chạy đây? Bởi thế không thể kéo thù hận cao quá.”

“Vậy sao lại đóng cửa?” Nếu Đường Ngật nhớ không lầm thì cửa hàng hai tệ kia hình như mới khai trương có nửa tháng.

Vương Băng Ngu không thừa nước đục thả câu nữa, công bố câu trả lời chính xác: “Đoán chừng là bị ai tố cáo ấy, đội cứu hỏa tới kiểm tra thì phát hiện thấy nhiều chỗ không đạt tiêu chuẩn phòng cháy. Tra thêm thì lòi ra chủ cửa hàng chưa làm thủ tục kiểm tra phòng cháy đã tự ý kinh doanh, trực tiếp hạ lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, chủ cửa hàng lập tức chọn ngay diệu kế chạy là thượng sách.”

Hắn kiêu ngạo vỗ ngực: “Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi đây ‘bùm’ một phát nhanh chóng tìm được chủ mặt bằng thuê ngay cửa hàng mặt tiền kia.”

“Ai tố cáo thế? Anh à?” Đường Ngật hỏi.

Vương Băng Ngu từ chối đội nồi: “Tuy rằng chuyện này nếu không có ai làm thì kiểu gì tôi cũng làm nhưng lần này thật sự không liên quan gì tới tôi hết. Đại khái là sự phẫn nộ của quần chúng nhân dân đấy.”

Đường Ngật nghe xong bật cười, mà hình như có gì đó sai sai: “Anh còn muốn mở một bệnh viện thú y ngay đối diện à? Hai cửa hàng giống nhau mặt đối mặt, kì quá đó.”

“Tất nhiên là không mở chi nhánh giống nhau rồi.” Vương Băng Ngu nói, “La Chú chuẩn bị mở một bệnh viện chuyên khoa mèo ở đối diện. Vì phải mở một bệnh viện mới nên La Chú mới chịu đi tuyển bác sĩ thực tập đấy.”

“Bệnh viện chuyên khoa mèo?” Đường Ngật lần đầu tiên nghe thấy cụm từ này.

Vương Băng Ngu xoay người chỉ tay, Đường Ngật nhìn theo hướng tay hắn thì thấy trên kính thủy tinh của bệnh viện thú y Yêu Pet có đề mấy chữ: chuyên khoa mắt – chỉnh hình – mèo.

Giờ Đường Ngật mới chú ý đến nơi này có dán giấy, chấm hỏi đầy đầu: “Phân loại thế này, hơi lạ nha.”

“Không có gì lạ, mèo cũng là một khoa chuyên ngành riêng.”

Đường Ngật nhìn La Chú không biết đi tới bên cạnh mình từ lúc nào, hai mắt mở tròn.

La Chú hai tay cắm trong túi, bình thản giải thích: “Nói đơn giản là mèo hoàn toàn khác với các loài động vật khác, có một ngành học riêng về chữa trị bệnh mèo.”

Bệnh mèo? Đường Ngật như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, che miệng lén cười.

La Chú mặt không biến sắc: “Hồi tôi học đại học còn có một quyển sách tên là bệnh mèo học.”

Đường Ngật không nhịn được nữa, cười rộ lên: “Thế chẳng phải là anh chuyên chữa bệnh mèo à?”

“Ừm, các loại bệnh thường gặp đều chữa được.” Khóe môi La Chú hơi cong lên, xong lại lập tức nghiêm túc lại, “Tôi là bác sĩ thú y, tôi nói ai có bệnh mèo thì người đó có bệnh.”

(*) Bệnh mèo 猫病 đọc gần giống 毛病 nghĩa là tật xấu, thói xấu

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại trungopduong.com

Không biết câu nói kia chọt trúng điểm cười nào của Đường Ngật mà khiến cậu ôm bụng cười đến đứng không nổi, phải đưa tay bám lấy vai La Chú mới đứng vững được. Cậu cười đến thở gấp, khí huyết xông lên mặt làm hai má ửng hồng.

Vương Băng Ngu cầm loa vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, nghe đi, đây là đối thoại nhạt nhẽo đến cỡ nào chứ? Vì khiến người trong lòng mỉm cười mà liêm sỉ không còn một miếng, La Chú cậu có tiền đồ tí được không?

Trong không khí tràn ngập mùi chua tìm đối tượng, chỉ mình hắn toát ra mùi hương thơm ngát của kẻ độc thân.

Vương Băng Ngu ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bệnh viện, tránh xa hai người kia mới có thể bảo vệ sự thuần khiết của hắn.

Đường Ngật cười đủ mới nói tiếp: “Thế bệnh viện chuyên khoa mèo khác bệnh viện thú y bình thường ở chỗ nào? Bác sĩ ở đó chỉ khám bệnh cho mèo thôi hả?”

La Chú gật đầu: “Đúng, bệnh viện chuyên khoa mèo chỉ khám mèo. Không chỉ khác về đối tượng mà còn khác cả về cách bài trí trong bệnh viện nữa. Mèo không giống các động vật khác, tương đối dễ bị dọa sợ, kích thích. Mèo nhỏ bị kích động có thể để lại hậu quả rất nghiêm trọng. bệnh viện chuyên khoa mèo sẽ yên tĩnh hơn bệnh viện thú y bình thường, có nhiều vật che chắn hơn để mèo cảm thấy an toàn hơn.”

Thì ra còn phải chú ý nhiều điều như vậy. Đường Ngật cười xong thì hoàn toàn kính nể La Chú, hắn thật sự là một bác sĩ thú y rất tuyệt.

Sáng hôm sau La Chú đi sớm ra sân bay, bắt đầu đi công tác tìm kiếm nhân tài ba ngày hai đêm. Đường Ngật nhìn như không bị ảnh hưởng, vẫn mang mèo nhỏ tới bệnh viện chơi. Lúc ngồi ở đại sảnh chờ Tiểu Cảo ôm Đào xuống, cậu nhìn về phía cửa hàng đối diện.

Không lâu nữa cánh cửa xám xịt kia sẽ biến thành một bệnh viện chuyên khoa mèo yên tĩnh thích hợp cho mèo con tới khám bệnh.

Sau này Phú Quý đi khám cũng không cần trốn vào balo mèo khi có chó to tới nữa.

“Đào thơm mát tới rồi đây!” Tiểu Cảo ôm mèo Ragdoll từ tầng hai xuống, nhắm thẳng vào lòng Đường Ngật nhét Đào vào tay cậu.

Đường Ngật ngửi được mùi đào thơm ngát trên người nó. Tiểu Cảo đắc ý nói: “Chị bảo hàng xóm dùng sữa tắm hương đào đó, hợp với Đào lắm đúng không?”

Nhận được sự tán thưởng của Đường Ngật xong, Tiểu Cảo hài lòng về lại quầy tiếp tân.

Bây giờ trong đại sảnh không có người nào, Đường Ngật thả Phú Quý ra chơi với Đào. Cậu nhìn Đào liếm lông cho Phú Quý đến mức nó lảo đảo thì cười cười, theo bản năng nhìn về phía phòng khám đóng chặt cửa.

Một giây sau, cửa phòng khám mở ra. Đường Ngật không biết mình đang chờ gì nhưng lúc thấy người bước ra là nt thì trong lòng cậu chợt thấy mất mát lạc lõng.

Biết rõ La Chú đã lên chuyến bay sớm nhất đi công tác rồi mà giờ cậu còn chờ mong như thế này mới là kì cục đó!

Đường Ngật cúi đầu tiếp tục thả sự chú ý vào hai con mèo nhỏ nhưng trong đầu đã nghĩ đến tận đâu không biết.

Lát sau, trong đầu cậu chợt xuất hiện một ý nghĩ không đầu không đuôi không liên quan gì tới hoàn cảnh hiện tại: cậu vui vì được đi chơi với La Chú.

Tối hôm đó sau khi về đến nhà, Đường Ngật ôm Đường Phú Quý ngồi trước máy tính, màn hình phát video khóa học nhưng có vẻ mèo nhỏ không tập trung lắm, cứ ngoảnh lại nhìn Đường Ngật suốt.

Đường Ngật không nhìn máy tính cũng không nhìn mèo nhỏ, cậu chăm chú quan sát điện thoại, thỉnh thoảng còn chạm hai lần.

Nom động tác của cậu thì không giống đang chơi game, chăm chú đến độ La Chú thức tỉnh trong cơ thể mèo con thò vuốt bấm phím space tạm dừng video cũng không hấp dẫn được sự chú ý của cậu. La Chú không nhịn được trèo lên lưng Đường Ngật, hắn muốn xem xem điện thoại có bảo bối gì mà khiến Đường Ngật si mê như thế.

La Chú thấy Đường Ngật nhìn chằm chằm vào khung thoại với một người, chưa kịp đổ máu ghen thì nhận ra người đó chính là hắn.

Màn hình hiển thị tin nhắn cuối là cái lần hẹn đi xem phim, tin nhắn của La Chú: “Lát nữa gặp.”

La Chú còn nhớ, sau khi gửi tin nhắn đó xong thì thấy Đường Ngật đã đứng chờ ở cửa rạp chiếu phim rồi.

Đường Ngật nghiêng đầu nhìn mèo nhỏ, nâng tay xoa xoa tai nó: “Bác sĩ La đi công tác xa nhà, chắc bây giờ đang mệt lắm.”

Đúng là hơi mệt thật. La Chú chợt cảm thấy mừng vì hắn có thể xuất hiện trong cơ thể mèo nhỏ, dù xa nhau ngàn dặm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy Đường Ngật.

“Có lẽ tao không nên làm phiền anh ấy.” Đường Ngật nhỏ giọng nói.

Trước đây không có Đường Phú Quý, cậu về nhà một mình không cần mở miệng dường như cũng không sao. Bây giờ cậu cũng rất tự nhiên tiếp nhận việc nói chuyện với một con mèo nhỏ không có hồi đáp. Năng lực thích nghi của con người cũng thật khác biệt.

Đường Ngật thoát khỏi khung chat, tự nhủ: “Hôm nay không được gặp bác sĩ La.”

Cậu ngồi ôm gối: “Hình như tao không quen với chuyện này lắm.”

La Chú nhẹ nhàng dụi đầu vào gò má cậu, lặng lẽ an ủi.

Tôi vẫn luôn ở đây.