Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 31: Cú đấm bạo kích



Cú đấm bạo kích

Chuyển ngữ: Diên


Mặc dù La Chú đã lừa đến vậy rồi nhưng Đường Ngật vẫn không nói chuyện kia ra mà chỉ nói lảng qua chuyện khác. Lúc không lảng được nữa thì im lặng không nói lời nào.

La Chú hít sâu một hơi, bỏ qua.

Không phải hắn không thể ép Đường Ngật nói ra mà là trong lòng có hơi thất vọng. Đường Ngật không tin tưởng hắn, không đưa hắn vào phạm vi những người có thể trút hết nỗi lòng. Điều này khiến La Chú không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hai người đã thân thiết hơn rồi nhưng không thân như La Chú vẫn tưởng. Những đêm bên nhau trong trí nhớ của La Chú không tồn tại trong nhận thức của Đường Ngật.

Trong mắt cậu, người bầu bạn với cậu chỉ là mèo nhỏ của cậu thôi.

Chẳng lẽ La Chú lại đi nói với cậu rằng tôi chính là mèo của cậu ư? Thế thì khó mà giải thích lắm, Đường Ngật tin hắn biết bói toán chứ chưa chắc đã tin hắn có thể biến thành mèo.

Buổi sáng La Chú còn bận nhận người, đến trưa thì đi thẳng từ trường học ra sân bay luôn, kết thúc mấy ngày sóng gió lao lực. Người đi xa về mang một thân bụi băm, chỉ muốn về nhà nhanh chóng tắm rửa thư giãn một chút nhưng hắn vẫn quyết định đến bệnh viện gặp Đường Ngật trước.

Bây giờ hắn buộc phải thừa nhận đây là một quyết định sai lầm. Hắn không những không thể làm tình hình tốt lên mà còn khiến nó bết bát hơn.

Cảm giác mệt mỏi về thể xác còn không sánh bằng sự thất bại mất mát trong lòng. La Chú gật đầu, nói: “Cậu ở đây chơi thêm lát nữa đi, nhớ đừng về nhà muộn quá, tôi về trước đây.”

Đường Ngật nhìn chăm chú dáng vẻ kéo vali quay người rời đi của hắn, khuôn mặt bình thản kia khiến Đường Ngật ý thức được hình như có chuyện gì rồi. Cậu mấp máy môi muốn gọi hắn lại nhưng không tìm được lí do gì để níu kéo cả. Bác sĩ La đi công tác bận rộn chừng mấy ngày hẳn phải về nghỉ ngơi cho khỏe, không nên giữ hắn lại.

Đường Ngật mang theo tâm trạng lạc lõng không lí do đứng bần thần ở đó chốc lát. Khi bóng dáng La Chú dần khuất xa, cậu dời mắt khỏi mũi chân, nói một câu ‘em phải về đây’ rồi lập tức nhấc chân đi ra cửa.

“Tiểu Đường ơi, em về liền hả?” Tiểu Cảo ngạc nhiên nhìn Đường Ngật, nhưng cô chỉ nghe được một tiếng ‘vâng’ nhỏ đến như không có. Cậu thậm chí còn không quay đầu nhìn cô.

Chuyện gì thế này? Bác sĩ La vừa mới đi công tác về mà? Tiểu Cảo nhìn Vương Băng Ngu, nhận được cái trợn mắt của hắn: “Nhìn anh làm gì? Sao mà anh biết được?”

Tiểu Cảo chuyển qua nhìn Nhan Thanh, Nhan Thanh như vừa mới hoàn hồn, cười cười: “Ai biết được, đây là chuyện riêng của hai người họ mà.”

Tiểu Cảo cắn cắn bút, hai người này bí mật thông đồng với nhau từ khi nào thế?

Cô nghĩ không ra nguyên cớ, chợt nghe giọng Vương Băng Ngu từ tầng hai vọng xuống: “Cảo Thi Tình, lát nữa nhớ dọn chuồng chó đấy, lại bẩn rồi.”

Tiểu Cảo rên một tiếng, thả bút trong tay xuống nản lòng đi lên tầng: “Chừng nào bác sĩ thực tập mới tới thế anh? Em chờ không nổi nữa, em muốn gặp họ ngay và luôn hức hức.”

Đường Ngật về chung cư, vừa tới cổng chung cư đã thấy Từ Tinh Di đứng ở gần đó. Cô nhìn thấy cậu, vẫy vẫy tay.

Đường Ngật thật sự muốn vờ như không thấy cô mà bỏ đi luôn nhưng lúc đi qua chỗ cô thì vẫn dừng bước lại.

Từ Tinh Di cười khổ sở: “Chuyện tối hôm qua, em rất xin lỗi. Anh ấy phát hiện vết xước trên tay em…”

Hai mắt cô ảm đạm, tay trái nắm lấy cánh tay phải thật chặt, không biết là thất vọng vì đến bây giờ mới phát hiện hay là vì chuyện thô lỗ dã man Hà Hiểu Dũng làm mà khổ sở.

“Anh ấy nổi máu đa nghi, em bảo là mèo hoang cào nhưng anh ấy không tin. Ảnh lấy lí do đồ bỏ ngoài cửa bị trộm tới xin xem camera.” Từ Tinh Di dùng ánh mắt van xin nhìn Đường Ngật: “Mong anh tha thứ cho em.”

Đường Ngật rầu rĩ nói: “Em không làm gì sai.” Cậu hơi ngừng một chút mới nói tiếp: “Là hắn có vấn đề.”

Chuyện đó sao mà Từ Tinh Di không biết được, chỉ là cô thật sự không biết phải làm sao mới tốt.

Hồi trước Hà Hiểu Dũng đối xử với cô rất tốt, cô muốn gì là hắn lập tức mua cho cô, cũng sẽ dỗ dành cô vui vẻ, phạm lỗi lập tức thành khẩn nhận sai. Cô không hiểu vì sao giờ hắn lại thành ra như thế. Rốt cuộc là làm sai ở chỗ nào đây?

Chuyện tình cảm không thể nói bỏ là bỏ được. Từ Tinh Di hi vọng mình có thể làm gì đó để vãn hồi mọi chuyện, để quan hệ hai người quay lại như lúc trước, cô chỉ muốn cho hắn thêm một cơ hội…

Đường Ngật không nhiều lời với Từ Tinh Di. Chuyện của người khác cậu không quản được, quan hệ giữa người khác cậu cũng không thể lắm miệng được.

Tối đó trước khi đi ngủ, Đường Ngật nghe được tiếng ồn ngoài cửa.

Có người cầm vật cứng đập mạnh vào cửa, miệng hùng hùng hổ hổ, còn xen lẫn tiếng khuyên can của Từ Tinh Di.

Đường Ngật nhíu chặt mày, điện thoại trong tay hiển thị bàn phím gõ số, ba con số xuất hiện trên đó nhưng chần chừ không bấm nút gọi. Đường Ngật nhìn đqp ngồi bên người, cuối cùng vẫn tắt điện thoại rồi bỏ nó qua một bên.

La Chú nhìn Đường Ngật, mí mắt khép lại che đi đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn nhu hòa không hiện rõ cảm xúc. Đây là chuyện rất hiếm thấy. Bình thường nhìn một cái là La Chú có thể đọc hiểu cảm xúc của cậu nhưng giờ đây hắn không biết Đường Ngật đang nghĩ gì.

“Á!”

Ngoài cửa có tiếng hét, là Từ Tinh Di.

Đường Ngật nhảy dựng lên khỏi giường, chạy vọt ra mở cửa thì thấy Từ Tinh Di đang bưng trán, vết máu chảy ra giữa kẽ tay cô còn Hà Hiểu Dũng vẫn đang giơ búa lên giữa không trung.

Đêm nay bọn họ lại cãi nhau, Từ Tinh Di trách móc hành vi quá khích tự ý tìm tới cửa nhà người ta của Hà Hiểu Dũng, Hà Hiểu Dũng lập tức đập vỡ cốc đồ trong nhà, chất vấn cô tại sao lại nói đỡ bênh vực người khác. Hai người càng cãi càng gay gắt, dưới cơn nóng giận Hà Hiểu Dũng trực tiếp cầm búa lên tầng mười hai tìm Đường Ngật.

Từ Tinh Di muốn cản hắn lại, trong lúc giằng co thì bị Hà Hiểu Dũng tâm tình kích động ngộ thương vào trán. Nhìn thấy máu chảy hai người mới hơi hơi tỉnh táo lại. Đường Ngật lập tức cướp cây búa khỏi tay Hà Hiểu Dũng, kéo Từ Tinh Di ra sau lưng mình.

Hà Hiểu Dũng vừa mới hơi bình tĩnh lại tiếp tục nổi điên, chửi một câu ‘mẹ mày’ xong lập tức vọt tới chỗ Đường Ngật.

Từ Tinh Di sợ hãi thốt lên: “Đường Ngật, cẩn thận!”

Một giây sau, một cú đấm mạnh mẽ dộng thẳng vào mũi Hà Hiểu Dũng. Đột nhiên bị đánh nên hắn theo bản năng nhắm mắt lại, cảm giác như sét đánh sao rơi trong bóng tối khiến hắn lảo đảo lui về sau hai bước, dựa vào tường miễn cưỡng mở mắt nhưng vẫn thấy đầu váng mắt hoa.

Máu mũi chảy ngược xuống miệng, hắn còn chưa kịp lấy lại sức đã phải gánh thêm một cú đấm nữa vào gò má, bước chân loạng choạng như say rượu.

Cổ áo hắn bị nắm chặt, cưỡng bách đè vào tường.

Đường Ngật dữ dằn nói: “Tại sao lại đánh con gái?”

Hà Hiểu Dũng không nói được thành tiếng, giãy dụa trốn thoát. Đường Ngật buông tay ra lui về sau, cảnh giác quan sát hắn xong lập tức kéo Từ Tinh Di vào nhà đóng cửa lại.

Từ Tinh Di ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha. Đường Ngật đi lấy hai miếng băng dán cá nhân rồi bước nhanh tới chỗ cô, dò hỏi: “Em không sao chứ?”

Từ Tinh Di bỏ tay xuống, vết máu trên tay chưa khô hết còn hơi dính dớp. Ánh nhìn của Đường Ngật rất thuần khiết, cô xấu hổ nắm tay lại, hơi cúi đầu cho tóc xõa xuống nhằm che đi vết thương trên trán.

Rõ là một chuyện không vẻ vang gì, chưa kể còn bị Đường Ngật nhìn thấy trực tiếp.

Từ Tinh Di nhận lấy miếng băng dán cá nhân từ tay Đường Ngật, giọng hơi khàn: “Em gọi cho bạn nhờ cổ tới đón em rồi.”

Cô thử cười cười giảm bớt sự lúng túng, sự chân thành tha thiết trong mắt Đường Ngật khiến cô như nghẹn lại, khóe miệng đang cong lên cũng dần dần hạ xuống tạo nên một hình dáng khổ sở.

Như này nhất định rất khó coi.

Trong lúc chờ bạn Từ Tinh Di tới đón, Đường Ngật ôm mèo nhỏ ngồi bên giường cúi đầu, hoàn toàn tập trung quan sát nó. Mèo nhỏ từ khi có tiếng hét vẫn luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu, Đường Ngật an ủi nó, nghiêm túc nói cho nó biết rằng không sao, mọi chuyện đã ổn rồi.

Cô thật sự không ngờ người như Đường Ngật cũng… cũng sẽ động thủ.

Ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta như thế là không tốt lắm, Từ Tinh Di thu hồi tầm mắt, chống tay lên sô pha tính điều chỉnh tư thế ngồi nhưng lúc chạm vào sô pha thì cảm nhận được sự thô ráp gồ ghề.

Cô sững người ra, cúi đầu cẩn thận nhìn kĩ sô pha. Đường Ngật nhạy cảm nhận ra được hành động của cô, vội vàng ngẩng đầu giải thích: “Là Phú Quý cào đó.”

Từ Tinh Di lập tức nhìn về phía cậu, Đường Ngật mím môi không nói tiếp. Lúc này cô mới có thể cười thật tự nhiên: “Anh không cần giải thích đâu, em biết mà.”

“Anh nuôi nó rất tốt, thật đấy.” Từ Tinh Di nói.

Đường Ngật nghe thấy câu đó thì vui từ tận đáy lòng: “Bác sĩ La cũng nói như thế.”

Từ Tinh Di hỏi: “Bác sĩ La là ai ạ?”

“Bác sĩ La là…” Bác sĩ điều trị chính của Phú Quý? Đường Ngật nhanh chóng tìm được đáp án, nói: “… là bạn tốt của anh.”

La Chú vẫn luôn giả bộ làm một con mèo yên tĩnh chợt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Đêm nay, La Chú lại gặp được một Đường Ngật khác với Đường Ngật mà hắn đã biết.

Khí thế lúc đánh người của cậu biến mất rất nhanh, vừa vào nhà là lập tức yên tĩnh trở lại. Lọn tóc mềm mại phủ lên trán, cổ áo ngủ dán vào gáy, phía trước hơi vắng vẻ, mí mắt hơi khép như gió thổi gợn sóng.

“Bác sĩ La rất lợi hại, anh ấy là người kiểm tra sức khỏe cho Phú Quý.” Nhắc đến La Chú thì Đường Ngật nói nhiều hơn chút: “Pate cho Phú Quý là anh ấy dạy anh làm. Cho nên, anh ấy cũng có công lao nuôi Phú Quý tốt.”

La Chú cọ cọ đầu ngón tay cậu, lại cảm thấy mình chưa giúp được gì mấy.

Khi bạn Từ Tinh Di đến thì Hà Hiểu Dũng không còn đứng ngoài hành lang nữa, hai cô đi thẳng xuống tầng một rời đi, quyết định ngày mai lựa lúc không có người mới quay lại lấy đồ đạc.

Cô bé kia vừa nhìn là biết một người thẳng tính: “Từ đầu đã thấy chả phải người tốt lành gì, giờ hắn còn đánh cậu nữa à? Mau chia tay đi, nếu cậu còn không chia tay thì tớ sợ lần tới không phải thu dọn đồ đạc mà là dọn xác cho cậu đấy!”

Hẳn là quan hệ giữa hai người rất tốt, cô bé kia nói vậy mà Từ Tinh Di không hề tức giận. Đường Ngật yên lặng đứng một bên, Từ Tinh Di nhìn cậu một cái rồi ra hiệu cho cô bạn đừng nói lung tung.

Từ Tinh Di được bạn đón đi. Đường Ngật đứng trên tầng nhìn theo, xác nhận hai người an toàn ra khỏi chung cư rồi mới yên tâm quay vào giường. Ồn ào một hồi thế mà đã hơn mười hai giờ rồi, Đường Ngật buồn ngủ không chịu được, phải đi ngủ ngay.

La Chú ngồi xổm bên gối, Đường Ngật mỉm cười, vỗ vỗ đầu nhỏ tròn tròn: “Không có chuyện gì nha, ngủ ngon.”

La Chú hơi nhích qua một bên, lộ ra thứ hắn giẫm dưới chân, là một tấm danh thiếp có ghi phương thức liên lạc của bệnh viện thú y Yêu Pet.

Đường Ngật cầm lấy tấm thẻ kia nhìn chăm chú một lúc rồi bỏ nó lên tủ đầu giường.

Cậu thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Chuyện này không thể nói cho bác sĩ La biết được.”

“Tao không muốn anh ấy cảm thấy tao phiền phức.”

Trong bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, hô hấp đều đều kéo dài, ánh nhìn dịu dàng của một đôi mắt sáng rực khảm trong bóng tối phủ lên người đang ngủ say.

Đường Ngật cảm thấy thái độ của bác sĩ La hôm nay hình như thay đổi xíu xíu, đổi thành kiểu càng tốt hơn. Cậu còn tưởng hôm đấy cậu trả lời vòng vo không nói thẳng chọc La Chú giận, ấy nhưng thực tế là không hề cáu giận gì cả, ngược lại còn ôn hòa với cậu hơn gấp bội nên cậu cũng không dám thất lễ.

Hỏi không được đáp án nên La Chú quyết định cứ trực tiếp ngồi vững cái danh ‘biết xem bói’ này, trực tiếp chỉ ra nhà Đường Ngật không êm ấm. Đường Ngật sau khiếp sợ lập tức giải thích là vấn đề đã được giải quyết, bây giờ cậu chẳng có gì phải lo cả!

Tuy rằng không hiểu vì sao Đường Ngật lại cho là chia sẻ vấn đề mà mình gặp phải với người khác sẽ khiến người ta thấy phiền nhưng thái độ tránh né của cậu cực kì rõ ràng, La Chú chỉ có thể tự mình lưu ý thêm.

Thừa dịp Đường Ngật lên tầng hai thăm Đào, Vương Băng Ngu tươi cười nháy mắt với La Chú: “Này gọi là vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa phải không? Mau thành thật khai báo, buổi tối không liên lạc được với cậu có phải là do cậu lượn đến nhà Tiểu Đường quậy không?”

La Chú: “…” Bị đoán trúng một nửa.

Mặc dù tình hình thực tế không giống như lời Vương Băng Ngu nói nhưng hắn cũng mong được như thế.

“Người tà dâm luôn có quỷ theo sau đấy.” La Chú lắc đầu, quay người rời đi, đoạn vờ như lơ đãng thả một câu: “Giường nhà cậu ấy không to lắm, giường nhà tôi thoải mái hơn.”

Vương Băng Ngu trợn mắt há hốc mồm, tên này đúng là gì cũng dám nói: “Người đâu, mau giết ta trợ hứng cho bác sĩ La!”

“Cứ từ từ đã.” La Chú bình tĩnh nói: “Lúc tế tổ mới ăn heo quay.”

Cậu mới là heo! Vương Băng Ngu khoanh tay đứng yên, bĩu môi đến độ có thể dùng làm móc treo.

Lần tới nên nói lịch sử đen gì của La Chú cho Đường Ngật nghe đây ta?


Diên có lời muốn nói:

Tui lười quá đi huhu sin hứa (lèo) từ này sẽ cố gắng tuần 3c QAQ