Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 17: Minh Hôn



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

———

“Vậy theo ý của cậu chúng ta nên làm thế nào?” Đỗ lão gia.

Sau khi Đỗ lão gia bình tĩnh lại, mới phát hiện ông ta suýt thì đi lầm hướng.

Con trai lớn tính tình tốt, thân thể đau ốm, cũng chưa từng oán trời trách đất, sao có thể biến thành lệ quỷ hành hạ hạ nhân đến chết chứ?

“Chúng ta nên điều tra nguyên nhân thật sự về cái chết của Đại phu già trước, đợi tìm được đầu sỏ gây tội, như vậy mới có thể trấn áp oán khí của lão.” Quý Lăng Vi.

Lâu nay cậu luôn cảm thấy nguyên nhân cái chết của Đại phu già rất kì lạ, nhưng vì bận tìm chủ nhân tờ giấy, bận lót dạ dày, bận phổ cập khoa học……nên chưa kịp điều tra.

“Vậy đi, chuyện này giao cho tiểu Quý. Nhân thủ cậu cứ sai khiến thoải mái, nhanh nhanh tra nguyên nhân Lưu đại phu chết là được.” Đỗ lão gia.

Đại phu già họ Lưu, từ lúc Đỗ phu nhân tiền nhiệm hoài thai đến giờ, lão đã ở lại trong phủ được hơn hai mươi năm.

Đỗ lão gia nghĩ đến Lưu đại phu, khó tránh khỏi bị khơi gợi chuyện cũ, thở dài, lại liếc nhìn Tôn Hương Nhi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Dạ.” Quý Lăng Vi gật đầu.

Đỗ lão gia trầm ngâm hai giây, nhìn Đỗ Triển Vinh: “Triển Vinh, con cũng đi cùng điều tra đi, đừng cứ gặp chuyện chỉ biết gào khóc, phải động não nhiều vào.”

“Cha, người yên tâm, con nhất định sẽ tra ra thủ phạm!” Đỗ Triển Vinh vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn Quý Lăng Vi vừa cảm kích lại kính phục.

Lục quản gia trên mặt mỉm cười nhưng ý cười lại không đến mắt, nhìn về phía Kinh Mặc đứng sau Quý Lăng Vi, nói: “Lưu lão ngày thường chỉ thân cận với đồ đệ, nói không chừng cậu ta cũng có liên quan đến cái chết của Lưu lão. Quý thiếu gia tuổi còn nhỏ, sợ rằng loay hoay mãi không biết xuống tay từ đâu. Ta sẽ dẫn tên Dược đồng kia đi thẩm vấn, rất nhanh là có thể thẩm ra kết quả rồi.”

Dược đồng chỉ đi theo Quý Lăng Vi, vừa nhìn đã biết hắn có mối quan hệ thân thiết với cậu, mang đi thẩm vấn, tất nhiên có thể phun ra kết quả khiến Lục quản gia vừa lòng.

Đến lúc đó lợi dụng khẩu cung của Kinh Mặc tố cáo Quý Lăng Vi có dính líu mờ ám đến cái chết của Lưu lão, trực tiếp xử lý cậu. Quý Lăng Vi tra thế nào, sớm hay muộn cũng sẽ mắc sai lầm.

“Chuyện này……” Đỗ lão gia chau mày nhìn Kinh Mặc.

Ông ta không có ấn tượng gì với Dược đồng này cả, Lưu đại phu không thân không thích, ra đi để lại một vị đệ tử duy nhất, chẳng lẽ lão thật sự là do nó giết?

“Hoàn toàn ngược lại đó ạ.” Quý Lăng Vi chắn trước người Kinh Mặc, thần sắc thong dong, “Cháu cho rằng Lưu đại phu vẫn luôn ở bảo vệ thằng bé.”

Khi bạn bè gặp nguy hiểm, Quý Lăng Vi sẽ vĩnh viễn vươn tay che chở.

Đáng tiếc, kết quả khó lường, Quý Lăng Vi rất dễ mất đi người bạn này.

Kinh Mặc cúi đầu, cho dù bị Lục quản gia nhằm vào, khóe miệng vẫn nhẹ nhàng gợi lên. Hắn lùn hơn Quý Lăng Vi một chút, vừa hay được cậu chắn kín mít sau lưng.

Hắn nhìn cần cổ trắng nõn của cậu, nơi này hơi dùng lực là có thể bẻ gãy, yếu ớt hệt dê núi.

Yếu ớt như thế, mạng sống còn giữ không nổi, lại nghĩa vô phản cố*, bất chấp hậu quả bảo vệ cho hắn, trái tim ngừng đập bấy lâu nay lặng lẽ dâng lên một loại cảm xúc ấm áp xa lạ.

<<*Nghĩa vô phản cố – 义无反顾: đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại>>

“Trước khi Kinh Mặc chuyển đến Đông viện, Vương Tam, Lữ mụ đã chết, chứng minh ác quỷ có năng lực giết người. Nếu nó muốn giết Kinh Mặc, cậu nhóc đã sớm chết rồi. Khi máu từ trong giếng trào ra, Kinh Mặc cũng ở Dược viện, vẫn luôn bình yên vô sự, cũng không bị quỷ nhằm vào.” Quý Lăng Vi.

“Này thì chứng minh được gì. Nếu Kinh Mặc có bảo vật hộ thân, ác quỷ cũng chẳng thương tổn nó nổi, thế không phải ác quỷ sẽ tìm người khác trút hận à?” Lục quản gia hỏi lại.

“Kinh Mặc chỉ là một Dược đồng nhỏ nhoi, lấy bảo vật đâu ra mà giấu? Lục quản gia hiểu rõ như thể đã từng thấy bảo vật vậy, chẳng lẽ…ngay cả ông cũng giấu sao?” Quý Lăng Vi nhìn chằm chằm từ cổ áo xuống eo Lục quản gia, phảng phất muốn xuyên thấu trường bào đen tìm bảo vật.

Người chơi khác bắt đầu động lòng, hận không thể xông lên đè Lục quản gia lại, lột sạch quần áo ông ta lục soát một lần, xem có lục ra đạo cụ đặc biệt nào không.

Vẻ mặt Lục quản gia chửng lại, lần nữa ý thức được Quý Lăng Vi khó chơi, càng phiền hơn là, đám hạ nhân đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn ông ta.

Trái lại, Kinh Mặc mặc xiêm y rộng thùng thình thô ráp, toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào có thể giấu bảo vật. Sắc mặt tái nhợt tối tăm, chỉ biết rũ đầu tránh sau lưng Quý Lăng Vi.

“Quý thiếu gia nói đùa, ta nào có thứ tốt như thế? Chẳng qua là nghĩ đến Phật châu cao tăng để lại, mới suy đoán bậy thôi.” Lục quản gia cười nói.

“Vậy thứ trên cổ ông là cái gì?” Quý Lăng Vi hiếu kỳ nói.

“Cái gì cũng không có……” Lục quản gia kéo vạt áo ra, trên cổ xác thật không đeo vật gì.

“Không phải.” Quý Lăng Vi cười, khiến tim Lục quản gia căng thẳng, thần sắc ngưng trọng.

“Trên cổ ông có cái đầu……” Quý Lăng Vi thân thiện nhắc nhở.

“Không biết ta đã đắc tội Quý thiếu gia chỗ nào mà thiếu gia lại có thành kiến với ta nặng đến thế.” Trong mắt Lục quản gia chợt toát ra vài phần tức giận.

“Đương nhiên không có, Lục quản gia vì Đỗ phủ tận tâm tận lực, tôi vô cùng kính trọng. Chỉ là không tán đồng chuyện ông trực tiếp thẩm vấn Kinh Mặc. Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ, sao không phân xanh đỏ đen trắng mà vội bắt người thế?” Quý Lăng Vi nhìn Lục quản gia, trong mắt tràn đầy không tán đồng.

“Quý thiếu gia nói đúng. Ta vẫn cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Kinh Mặc, dù không phải nó giết ắt hẳn cũng biết chút nội tình, chi bằng giao cho ta, ta hứa sẽ hỏi thật chậm rãi nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm nó bị thương.” Lục quản gia ý thức được Quý Lăng Vi khó giải quyết, càng không muốn nhả Kinh Mặc ra.

“Lưu đại phu và Kinh Mặc sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, cậu nhóc không có động cơ hãm hại Lưu lão. Nếu ông muốn hỏi chuyện gì, tôi với Triển Vinh có thể hỏi giúp.” Quý Lăng Vi lần nữa từ chối.

“Tuy nó và Lưu đại phu là thầy trò, nhưng chưa chắc đã vô tội hoàn toàn. Tri nhân tri diện bất tri tâm*, Quý thiếu gia đừng để nó lừa gạt, cuối cùng lại bị thọc một đao.” Lục quản gia cảnh cáo nói.

<<*Biết người biết mặt nhưng không biết lòng>>

“Ta vĩnh viễn sẽ không hại Quý thiếu gia.” Âm thanh của Kinh Mặc lạnh băng.

“Anh tin nhóc.” Quý Lăng Vi.

Lục quản gia cười nhạo một tiếng, Kinh Mặc hơi ngẩng đầu liếc Lục quản gia một cái, rồi gục đầu xuống.

Tim Lục quản gia bỗng nhiên đập nhanh, nhìn chung quanh một vòng, miễn cưỡng cười cười: “Vậy ta rửa mắt mong chờ, hy vọng Quý thiếu gia mau chóng tìm ra hung phạm, giải quyết phiền phức trong phủ.”

“Tôi muốn hỏi chút chuyện, hy vọng mọi người trong phủ sẽ phối hợp.” Quý Lăng Vi nhìn về phía Đỗ lão gia.

“Quý thiếu gia hỏi cái gì các ngươi cứ trả lời cái đó, không được giấu giếm rõ chưa.” Đỗ lão gia gật đầu.

Quý Lăng Vi biết rõ hoàn cảnh trong phủ, nhìn về phía những nha hoàn bà tử: “Nếu mọi người gặp được chuyện kỳ quái, hoặc là nghĩ tới chi tiết liên quan đến vụ án, cứ nói cho tôi, Lưu đại phu ngày thường thích gì, bạn thân trước kia……”

Một bà tử phụ trách nhóm lửa nói:

“Lão có biết chút chuyện trong nhà Lưu đại phu. Khi còn trẻ ông ta đã xin học ở hiệu thuốc, sau đó cưới con gái của chưởng quầy, nhưng vợ ông ta khó sinh mà chết, chỉ để lại một cô con gái. Lưu đại phu yêu thương con gái hết mực, bất quá cô nương mệnh số không tốt, bị mẹ mìn* bắt cóc. Lưu đại phu vẫn luôn tìm con gái của ông, mười mấy năm rồi cũng chưa tìm được, hiệu thuốc bị dở bỏ, cùng đường lạc lối đến Đỗ phủ làm việc, ngót ngét đã hơn hai mươi năm rồi.”

<<*Mẹ mìn:người đàn bà chuyên dụ dỗ, lừa phỉnh và bắt cóc trẻ con đem đi bán>>

“Sau này Lưu đại phu tìm được con gái sao, con gái lão bao tuổi thế ạ?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Ban đầu là không tìm được, nhưng sau đó lão thấy ông ta nhờ người tặng tiền, tặng quần áo, hẳn là tìm được rồi. Khoảng chừng sáu bảy năm thì dừng tặng, vừa hỏi mới biết cô nương kia đã chết. Lưu đại phu không chịu nói cảnh ngộ cô nương thế nào, khẳng định không tốt lắm. Bị mẹ mìn bán đi, có thể gặp được chuyện tốt gì chứ? Lưu đại phu đã 60 tuổi, cô nương kia nếu còn sống, chắc cũng chừng ba bốn mươi cái xuân xanh đi...”

“Lưu đại phu làm sao tìm thấy con gái ạ, cô gái kia có nét đặc biệt gì không?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Lão không rõ lắm, hình như trên người có cái bớt…… Lớn lên rất xinh đẹp, khi còn nhỏ tựa như đồng tử Quan Âm ấy, bởi vậy nên mới bị mẹ mìn tóm đi.”

Quý Lăng Vi ghi nhớ, lại nghe hạ nhân khác giải bày chuyện xưa trong phủ.

“Thật ra, hồi xưa từng có một nha hoàn chết đuối ở cái giếng kia,…… Lão gia vì chuyện này mà cãi cọ với phu nhân một trận, sau khi phu nhân hạ sinh Nhị thiếu gia, lão gia mới ngui giận.”

“Nha hoàn kia tên gọi là gì, thật sự chết đuối sao?” Quý Lăng Vi có chút tò mò.

“Hình như gọi là Hạnh Nhi, lớn lên linh hoạt xinh đẹp, lão gia rất sủng ái nàng, nói rằng chờ nàng có thai sẽ thăng nàng làm di thái thái, tiếc là nha hoàn kia mệnh không tốt, chưa kịp lên chức di thái thái đã chết rồi…… Còn chuyện chết đuối thật hay giả…… Sao tại hạ biết được.”

“Người nhà Hạnh Nhi không ai tới đòi công đạo gì sao?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Nha hoàn bị bán vào phủ trời nam biển bắc đều có, ai biết có người nhà không? Cho dù chết, người trong nhà cũng chưa chắc biết được.”

“Hạnh Nhi trông thế nào?” Quý Lăng Vi hiếu kỳ nói.

“Tại hạ chưa từng thấy qua nàng, chỉ nghe người khác nói, nàng có một đôi mắt biết nói, ai cũng gọi nàng là hồ ly tinh giả dạng.”

Lát sau, bọn hạ nhân bắt đầu kể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Quý Lăng Vi nghe xong cảm thấy giá trị lợi dụng không lớn, quay sang hỏi chuyện của Lục quản gia: “Tôi thấy Lục quản gia tuấn tú lịch sự, giỏi ăn nói, sao lại không thấy vợ con đâu, dưới trướng có bao nhiêu đứa?”

Bà tử: “Thời trẻ ông ta từng có một vị hôn thê, sau khi cô nương kia chết, ông ta vẫn luôn thủ thân, là một kẻ si tình.”

"Thì ra là thế." Quý Lăng Vi.

“Uống trà ạ.” Kinh Mặc đặt chén trà vào tay Quý Lăng Vi, phòng ngừa cậu khô họng.

“Nhóc biết chuyện quá khứ của Lưu đại phu không?” Quý Lăng Vi hỏi cậu nhóc.

“Dạ Không biết rõ lắm.” Kinh Mặc lắc đầu.

“Các kết quả chẩn đoán và đơn thuốc của mọi người trong phủ đang cất ở đâu thế, nhóc biết không?” Quý Lăng Vi cảm thấy mấy thứ này sẽ có tí liên quan.

“Chắc là bỏ ở đâu đó trong Dược viện thôi.” Kinh Mặc chung quy vẫn không đành lòng khiến Quý Lăng Vi thất vọng.

*****

Khi trở về Đông viện, trời đã tối.

Thúy Ninh xách một hộp đồ ăn siêu xa hoa đến.

Quý Lăng Vi ăn no nê, sờ sờ bụng.

Bỗng nhiên phát hiện bụng nhỏ hơi động đậy.

???

“Kinh Mặc____” Quý Lăng Vi bối rối gọi.

~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Không có nhãi con cũng không mang thai, phó bản kết thúc sẽ lập tức trở lại bình thường!

Không ai có thể hố tiểu Quý bình an vô sự mà rút lui, quỷ cũng không được!

(Nai: tui lờ mờ đoán được gì đó rồi mn 🤔🤔)