Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 19: Minh Hôn



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

———

“Lục quản gia muốn cô chết, ép cô nhảy giếng, Đỗ phu nhân cũng muốn cô chết…… Cô và bọn họ có thù oán gì sao?” Quý Lăng Vi hỏi.

Tôn Hương Nhi lắc đầu, suy đoán: “Có lẽ là do Nhị thiếu gia. Từ nhỏ ngài ấy rất thích đi chơi với tôi… Phu nhân chắc chắc không vừa ý, hơn nữa sau này bà sẽ cưới cho Nhị thiếu gia một người vợ môn đăng hộ đối.”

“Cô với Nhị thiếu gia……” Quý Lăng Vi.

“Nhị thiếu gia đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn muốn rời khỏi Đỗ gia.” Tôn Hương Nhi than nhẹ.

Nhị thiếu gia không phải thập toàn thập mỹ, nhưng anh rất tốt.

“Hình như cậu ta đi quá lâu thì phải.” Quý Lăng Vi nghĩ, lần này Đỗ Triển Vinh chắc lại không mang giấy tiếp rồi.

“Không lẽ ngài ấy đã xảy ra chuyện……” Tôn Hương Nhi bỗng nhiên đứng lên.

“Cô nên chuẩn bị cho cậu ta một ít giấy chùi.” Quý Lăng Vi đề nghị.

Tôn Hương Nhi đỏ mặt đi ra ngoài, Quý Lăng Vi chỉ có thể cầu nguyện Đỗ Triển Vinh lần này không cởi quần…Chắc không đến mức trước lạ sau quen đâu nhỉ?

Sau khi Hương Nhi đi đưa giấy, Đỗ Triển Vinh rất nhanh đã trở lại, có lẽ vì cảm thấy xấu hổ nên không dám vác mặt đến phòng Quý Lăng Vi.

******

Bóng đêm che lấp toàn bộ Đỗ phủ, khắp nơi bắt đầu thắp đèn lồng.

Buổi tối không có thiết bị điện tử, Quý Lăng Vi làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn đúng giờ.

Cậu vuốt bụng, thở dài……

“Tại sao phải đặt trứng dưới chân giường ạ?” Kinh Mặc khó hiểu.

“Dù sao nó cũng là trứng đẻ trong quan tài Cảnh Hoà.” Quý Lăng Vi sờ sờ trứng ngỗng, so với trứng gà, trứng vịt thì thô hơn một chút, quen rồi cảm thấy cũng không tồi.

Kinh Mặc muốn nói lại thôi, thấy cậu yêu thích trứng ngỗng không buông tay, liên tưởng đến câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, tim hắn mềm nhũn.

“Nhóc ngủ trong hay ngoài?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Bên ngoài ạ.” Kinh Mặc ngủ ở ngoài, ngăn cách Quý Lăng Vi và quả trứng.

“Được.” Quý Lăng Vi vốn định giúp Kinh Mặc dém chăn, ngẫm xong lại từ bỏ cái suy nghĩ mê người này.

Lỡ mà Kinh Mặc lọt giường liệt thân, lần sau sẽ đến lượt ai nằm đây? Nếu là Đỗ lão gia, cậu nhất định sẽ không ngủ được.

Còn không bằng giữ Kinh Mặc lại, ít nhất hắn có thể xem kết quả chẩn đoán.

Cậu nổ lực nguỵ trang thật tốt.

“Ngày mai là ngày thứ tư rồi.” Quý Lăng Vi ngủ không được.

Dù mạnh mẽ thế nào đi nữa, biết được bốn ngày sau mình sẽ khó sinh mà chết, dấu vết chứng minh bản thân từng tồn tại ngoài thế giới thực bị biến mất, ai mà ngủ cho nổi.

“Đừng sợ, huynh sẽ không sao đâu.” Kinh Mặc an ủi.

“Anh ngủ không được.” Mắt Quý Lăng Vi thẳng tắp nhìn nóc giường, rất muốn biết hôm nay Lục quản gia có bị người ta lột sạch quần áo không, cậu muốn đi xem náo nhiệt, thật sự ngủ không được.

Quý Lăng Vi ngồi dậy.

“Huynh muốn uống nước hả?” Kinh Mặc hỏi.

“Không phải. Anh muốn xem thử Lục quản gia ngủ có ngon không.” Ngữ khí Quý Lăng Vi đầy ẩn ý nói.

“Đi xem thôi ạ.” Kinh Mặc đồng dạng ngồi dậy.

“Cởi bỏ áo ngủ, ánh trăng soi vào nhà, vui vẻ xuất phát…… Kinh Mặc cũng không ngủ, sánh bước với trung đình……”

Quý Lăng Vi chậm rì rì ngâm bản cải biên 《 Đêm du ngoạn nhớ Chùa Thừa Thiên 》, tìm hai miếng vải đen đục lỗ, đưa cho Kinh Mặc một miếng: “Cầm lấy bịt mặt lại nè. Anh không biết Lục quản gia ở chỗ nào, nhóc biết không?”

“Dạ biết. Ta dẫn huynh đi.” Kinh Mặc nhận miếng vải đen bịt mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt. “Trời tối nhìn không rõ đường, ta nắm tay dắt huynh đi nhé.”

Quý Lăng Vi đưa tay qua, một bàn tay lạnh băng chế trụ cổ tay của cậu, tựa như đang thực hiện hành động bắt mạch.

Thẳng đến khi Quý Lăng Vi mất kiên nhẫn, muốn rút tay ra, cái tay kia mới cùng cậu mười ngón đan nhau, im hơi lặng tiếng đẩy cửa phòng, dắt cậu rời khỏi viện.

Quý Lăng Vi nghĩ, không cần phải vội thế đâu.

Hạ nhân gác đêm ở Đông viện không nhiều, cửa hong không ai trông coi, Kinh Mặc dắt Quý Lăng Vi đi trốn, chẳng ai phát hiện.

Tình cảnh hiện giờ khá đặc biệt, Đỗ lão gia tập trung phần lớn nhân thủ đến Hậu viện tuần tra ban đêm, cho nên Đông viện khá vắng vẻ.

Hậu viện vốn là nơi của các di thái thái, bọn họ lớn tuổi, thất sủng, không có con cái nên bị Đỗ lão gia đuổi đi.

Người khác tấm tắc một tiếng vợ chồng tình thâm, khen ngợi Đỗ lão gia nắm vững tư tưởng mới một chồng một vợ, là một người thân sĩ nhân phẩm tốt.

Lục quản gia dọn vào Thiên viện nơi các di thái thái từng ở, còn sai hai hạ nhân đứng gác cho ông ta, vô cùng xứng với chức vị quản gia Đỗ phủ.

Quý Lăng Vi khẽ thở dài: “Tới sớm quá rồi.”

Kinh Mặc thấp giọng nhắc nhở: “Có người tới.”

Nhóm bốn người chơi mang theo rượu và thức ăn, mời hai tên thủ vệ: “Rượu mới lấy từ phòng bếp, hai anh uống vài ngụm đi nè. Rượu vào dương hỏa càng vượng, quỷ thần sẽ không dám bén mảng lại gần……”

Hai tên thủ vệ nào cưỡng lại được dụ hoặc, thấy bọn họ ăn uống ngon lành, cũng động đũa theo, không bao lâu sau đã ngã xuống đất.

Quý Lăng Vi được mở rộng tầm mắt, nếu hệ thống cho phép mang theo thuốc xuyên vào phó bản thì tốt rồi. Nhà cậu có rất nhiều nhưng mà mỗi loại khác nhau.

Bốn người phóng qua cơ thể hai tên thủ vệ, chạm vào cửa phòng Lục quản gia.

Lục quản gia từng giải thích mình không có bảo vật hộ thân, nhưng đám người tham lam đó sẽ tin sao? Chỉ cần xuất hiện một tia khả năng, sẽ có người chơi mò đến lột sạch không còn một mảnh.

Lẻn vào phòng Lục quản gia chỉ có bốn người, không biết những người chơi khác đang cố kỵ ban đêm có lệ quỷ lang thang, hay là cảm thấy nhiều người sẽ không đủ để chia, Quý Lăng Vi chẳng thấy thêm ai mò đến.

Trước khi ngủ, Lục quản gia cẩn thận đóng tất cả cửa sổ lại, cửa thời xưa thiết kế thanh sắt chắn ngang, trong nhóm có một người chơi móc dây thép, nhẹ nhàng khảy thanh sắt, ước chừng một hai phút thanh sắt rớt ra, người nọ nhẹ đẩy cửa.

Quý Lăng Vi ở đằng xa nhìn, nghĩ thầm, thật đúng là đa tài đa nghệ.

Bốn người, A thủ vệ cửa chính, B thủ cửa sổ.

C, D vào phòng săn đạo cụ.

“Người đâu?” D chậm rãi tới gần cái chăn phồng lên, chợt phát hiện bên trong chỉ có hai cái gối.

“Từ lúc ông ta vào phòng đến giờ chưa từng rời khỏi, chính mắt tao thấy mà……” C thấp giọng nói.

“Vậy để tao tìm thử xem ——“ D ngồi xổm xuống, nhòm dưới gầm giường.

Một thanh dao găm sắt bén chuẩn xác đâm vào yết hầu D.

“Cẩn thận!” C muốn nhắc nhở, nhưng không còn kịp nữa.

Máu cổ phun trào, trực tiếp bắn khắp sàn, Lục quản gia nắm dao găm nhuốm máu bò ra khỏi gầm giường, nhìn người chơi còn lại trong phòng.

“Thật to gan!” Ông ta cười lạnh nói.

“Mau xông hết lên!” Người ngoài cửa chính, ngoài cửa sổ vọt vào, một tên cầm dao phay, một tên cầm rìu.

Ba đánh một, cho dù trong tay Lục quản gia có dao găm vẫn bị chế phục.

Phòng ngủ loạn thành một mớ bòng bong, khắp nơi vung vãi máu, ông ta bị A cứa cổ nhưng vẫn chưa tắt thở hoàn toàn, chớp thời cơ ba người thay nhau lột trường bào lục soát.

“Lục kĩ vào!” A.

Trường bào đen trên người Lục quản gia bị lột sạch, hai mặt trái phải đều tìm một lần, giũ giũ, bên trong rớt ra chùm chìa khóa.

Bọn họ tiếp tục lục nội bào, lúc này mới lộ ra một lá bùa hộ mệnh. Lá bùa đính ở mặt trong của nội bào, chắc vô cùng.

“Khó trách Tứ Giác không tìm được, giấu kín vãi.” B thấp giọng cảm thán.

Quý Lăng Vi đứng ngoài cửa sổ nghe lén, mặt lạnh tanh không biểu cảm.

“Tứ Giác?” Lục quản gia cho dù bị đánh nửa thân bại liệt, vẫn còn tâm trí nghi hoặc hỏi.

Ba người đều bật cười, nhất thời trong phòng tràn ngập không khí vui sướng, không ai có ý định giải thích cho ông ta.

Quý Lăng Vi siết chặt nắm đấm.

Bộ bản chất của loài người là cái máy phát lại à?

“Lá bùa hộ mệnh này có ích thật sao?” C cẩn thận gỡ bùa xuống nghi hoặc.

“Cứ cất trước đi, sau lại tìm cơ hội thử nghiệm một chút. Quần cũng phải lột, còn đế giày nữa……” A.

“Đã hết rồi.....Thật sự hết rồi......” Lục quản gia muốn bảo vệ quần của mình, lại tốn công vô ích.

“Vẫn còn! Trong quần đùi còn một lá nữa!” B.

“Thói quen giấu đồ của ông dị vãi, nhét tùm lum mà toàn chỗ khó đỡ không!” Tên cầm đầu A ghét bỏ, giơ tay tán Lục quản gia hai bạt tai.

Gã có một vết sẹo ở đuôi lông mày, góp phần khiến gã trông hung dữ già đời hơn, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, 1 mét 8 mấy, người chơi khác đều gọi gã là “A Tả ca”, là tên cầm rìu vọt vào, quơ vài cái đã dồn Lục quản gia vào thế yếu.

“Nhớ kiểm tra cả vớ đấy, với thói quen dị hợm của ông ta chắc chắn sẽ giấu trong vớ.” A Tả chỉ huy hai tên đàn em lục soát.

“Đệt! Hết rồi mà!”

Lục quản gia lại ăn hai bạt tai, hai bên trái phải in năm ngón hồng hồng, thần sắc giận dữ, nhưng ông ta không dám bật.

“Chỉ có hai lá bùa hộ mệnh, ba người chúng ta chia sao đây?” B.

Vẻ mặt Lục quản gia trở nên quái dị, trong lòng hy vọng bọn họ nội chiến.

“Còn chưa biết thật giả, trước tiên cứ thay phiên giữ.” A Tả nói.

“Dạ.” Ba người chơi phân chia nhanh gọn lẹ, không tuân theo hy vọng của Lục quản gia mà xảy ra nội chiến.

“Còn ông ta thì sao đây A Tả ca?” Ba người nhất trí nhìn về phía Lục quản gia.

“Chuyện nhỏ, cứ nói bị lệ quỷ giết.” A Tả cười, dao phay kề trên cổ ông ta.

“Khoan đã, bùa này lấy ở đâu thế? Còn không?” C hỏi.

“Tự cầu được trong chùa Thôi Tín, tôi cũng chỉ có hai lá. Nói cho các người biết, tôi và phương trượng có mười mấy năm giao tình……” Lục quản gia.

Ông ta không rõ lai lịch của những người này, thấy bọn họ muốn hạ thủ, ông ta chỉ còn cách cố gắng lấy lòng bọn họ, duy trì mạng sống.

“Chùa Thôi Tín, chính là lão hòa thượng niệm kinh cho cái giếng sao?” A Tả.

“Đúng vậy.” Lục quản gia gật đầu.

“Chuỗi tràng hạt kia chỉ phong ấn được mấy ngày, bùa hộ mệnh thực sự có tác dụng à?” Gã bắt bẻ nói.

“……” Lục quản gia hết biết nói.

“Ông ta hết giá trị rồi, không bằng……” A Tả.

Lưỡi dao kề sát cổ Lục quản gia, rạch một miệng vết thương, máu nhỏ giọt thành vũng.

“Không không không tôi còn hữu dụng, tôi biết rất nhiều bí mật!” Lục quản gia ngửi thấy mùi rỉ sắt trên dao phay pha lẫn mùi mùi tanh của máu, ông ta lập tức sởn tóc gáy.

Thân phận mấy người này rốt cuộc là ai chứ? Nói chuyện giết người nhẹ nhàng bâng quơ, đồng đội đã chết cũng không nhíu mày chút nào.

“Bí mật gì nói nghe chút coi.” A Tả cười, lấy mũi dao đâm xuống cổ Lục quản gia, lại một lỗ máu ra đời.

“Các người muốn biết cái gì?” Trán Lục quản gia điên cuồng đổ mồ hôi.

“Lưu đại phu chết như thế nào?” A Tả hỏi.

“Lão ta…… Lão ta……” Lục quản gia muốn nói lại thôi.

“Lắp bắp?” Lưỡi dao lần nữa kề sát cổ Lục quản gia, A Tả cười lạnh, “Lão già kia chết thế nào, ông không biết?”

“Lão ta bị người ta xô ngã, đầu đập trên thành giếng…… Mất máu mà chết.” Vì sống sót, Lục quản gia lập tức phun tin tức giá trị ra.

“Lão bị ai đẩy ngã?” A Tả.

“Kinh Mặc, là Kinh Mặc đẩy.” Lục quản gia buột miệng thốt ra.

A Tả hơi nâng cằm, một tên khác hiểu ý, tán ông ta hai vả.

“Chát chát ——”

Máu mũi Lục quản gia chảy xuống, cổ suýt chút nữa đã đụng phải lưỡi dao, sau khi phản ứng lại, cả người ông ta ướt đẫm mồ hôi, liên tục thở dốc.

Suýt nữa đã bị cắt cổ giống như thi thể nằm trên đất. Người nọ đã tắt thở, đôi mắt trợn to, duy trì biểu cảm kinh ngạc, thần sắc nghi hoặc, nhưng khóe miệng gợi lên, tạo thành độ cung cứng đờ, tựa hồ đang mỉm cười.

Tầm mắt Lục quản gia vô thức đối diện thi thể kia, rùng mình một cái. Hình như nó đang nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Ông cho rằng bọn tôi là thằng ngu sao?” A Tả cười hỏi, “Chuyện này hẳn có liên quan đến ông nhỉ?”

Lúc ấy, Lục quản gia muốn mang Kinh Mặc đi thẩm vấn, bị Quý Lăng Vi ngăn lại, đám người chơi đều chứng kiến, trong lòng tự có tính toán riêng.

Hiện tại không thể xác nhận hung thủ, phải làm sao đây?

Trẻ con mới do dự, người trưởng thành thẩm vấn hết tất cả một lần cho nhanh.

~~~~~~