Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 21: Minh Hôn



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

———

Bọn họ giống như thiêu thân lao vào ánh sáng, đi thẳng không quay đầu.

Nếu nhìn từ trên xuống sẽ phát hiện, con đường bọn họ đang đi y hệt con đường Quý Lăng Vi đi lạc vào ngày đầu tiên vô phủ, độ cao trùng hợp, đích đến cũng trùng hợp.

Quẹo trái căn đầu tiên chính là phòng của Đại thiếu gia.

Theo một nghĩa nào đó thì lời Quý Lăng Vi nói là sự thật.

“Suỵt——”

E thủ thế im lặng, người chơi khác lập tức dừng hành động, chờ anh cạy cửa.

Người chơi bên này không chuyên nghiệp như bên Lục quản gia, cạy nửa ngày cửa vẫn không mở. Đến khi bọn họ mất hết kiên nhẫn, then cửa khẽ nhúc nhích, cuối cùng mở ra.

Trong phòng tối thui, không thấy được thứ gì. Đèn lồng dưới hiên bị gió lạnh thổi lúc sáng lúc tối, lá khô rụng trên mặt đất xào xạc vang lên.

Vẫn là đội hình một người gác cửa chính, một người canh cửa sổ, hai người đi vào điều tra, phân công rõ ràng, hiệu suất rất tốt.

E, Đ bưng ngọn nến bước vào, đi thẳng đến giường. Không biết có phải do tim đuốc quá ngắn hay không, mà ánh lửa mỏng manh chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ.

Rõ ràng tin tức nói Tứ Giác và Kinh Mặc ngủ chung, trên giường lại chỉ thấy một người.

Người nọ đắp chăn, nằm nghiêng ngủ, không nghe được tiếng hít thở, xem ra đã ngủ say sưa.

“Coi thử là Kinh Mặc hay Tứ Giác?” E vói ngọn nến qua.

Người trên giường chợt xoay lại, lộ ra khuôn mặt sưng chù vù.

Màn thủy tinh thể vẩn đục, đồng tử tan rã, làn da ngâm nước tái nhợt sưng vù, nhìn không ra hình dạng khi còn sống, nửa khuôn mặt nổi đầy đốm xanh hư thối, khóe miệng hơi gợi lên, duy trì biểu cảm mỉm cười.

Cặp mắt đen vẩn đục kia gắt gao nhìn chằm chằm E trước giường.

“Đệt!” E kia cấp tốc lui về sau, nhưng hai chân như bị cố định trên mặt đất, không thể nhúc nhích, cũng khổng thể phát ra tiếng.

Bất lực trơ mắt nhìn thi thể trên giường chậm rãi ngồi dậy, lê thân thể dán lên người anh ta.

Ẩm ướt, lạnh lẽo, cứng đờ, xúc cảm ấm áp, mềm mại của làn da người bình thường đã sớm biến mất.

Nơi bị dán lên nóng rát bất chợt, cảm giác thiêu đốt xuyên qua da xâm nhập vào trong cơ thể, làm tan chảy mọi thứ.

Quá đau! Thật sự là quá đau……

Cơ thể anh ta đang bắt đầu tan chảy!

Anh ta không thể phát ra tiếng kêu cứu, chỉ biết im lặng trợn tròn mắt.

Bất ngờ hứng chịu sự đau đớn, tròng mắt lòi ra, máu tươi lăn xuống từ hốc mắt chạy dọc theo khuôn mặt, hội tụ cùng cơ thể tan chảy.

Đ cách anh ta vài cm hoàn toàn không biết gì cả, đang suy nghĩ biện pháp bậc lửa thì ngọn nến tắt ngủm.

“Sao tự nhiên im lặng thế?” Hắn không rõ nguyên do, mùi thuốc xen lẫn hơi thở hôi thối và mùi máu tanh tưởi xộc vào phổi.

“Khụ khụ khụ……Eo mùi gì gớm vãi....”

Hắn khụ đến thở không nổi, lỡ tay làm rớt bật lửa xuống đất.

Cái bật lửa này kẹp trong túi quần theo hắn vào trò chơi, thế giới phó bản này không có bật lửa, nếu rớt mất khi cần đốt lửa sẽ rất phiền.

Hắn cúi đầu nhặt về, bất chợt sờ trùng một bàn tay ướt dính. Trên sàn có nước hả?

May thay, hắn mò mẫm một hồi cũng tìm được.

Nhưng có lẽ, vì bật lửa dính nước bật liên tiếp vài lần vẫn không sáng.

Hắn vặn độ lửa đến mức lớn nhất, thử lại lần nữa rốt cuộc cũng thành công. Trước mắt xuất hiện khuôn mặt sưng vù của hủ thi, gần đến mức mặt hắn và mặt nó suýt chạm vào nhau, khoé miệng gợi lên nụ cười bình thản.

Trên mặt đất, đồng đội của hắn đã tan chảy một nửa, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo nhìn về phía hắn, khóe miệng gợi lên, cười một cách mất tự nhiên.

Tựa như có một đôi tay vô hình, mạnh mẽ kéo khoé miệng anh ta lên, cưỡng ép tạo một nụ cười bình thản.

Đốm lửa chậm rãi tắt đi.

Cảm giác sợ hãi đánh úp, sau lưng hắn nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn muốn chạy trốn, muốn thét, lại không thể nhúc nhích, miệng cũng mở không nổi.

Xác đồng đội tan chảy.

Hắn cuối cùng cũng hiểu lí do không tìm được thi thể người chơi kia trong phòng Tôn Hương Nhi rồi.

Âm thanh chỉ đường cho bọn họ có hơi quen thuộc, giống như chủ nhân giọng nói ấy đã từng vì Kinh Mặc đánh thái cực quyền với Lục quản gia……

Hắn rùng mình, toàn thân lạnh lẽo.

Trong phòng quá mức an tĩnh, âm thanh vang lên khá mơ hồ.

Sột sột soạt soạt, hai người bên ngoài nghe không rõ ràng lắm.

Nhưng cuộc trao đổi một hỏi một đáp lại vang rõ một cách kì lạ.

“Hiểu chưa?” Giọng nam lạnh băng cứng đờ.

“Hiểu rồi.” Là giọng của Đ, chẳng qua giọng nói có hơi quái dị.

“Các người thăm dò xong rồi hả?” Người chơi ngoài cửa chính, ngoài cửa sổ chờ đến mất kiên nhẫn.

“Ờ, vào đi.” Trong phòng vang lên một giọng nam trầm thấp.

Sau khi hai người tiến vào, cửa phòng lần nữa đóng lại.

Trong viện gió tiếp tục thổi, đèn lồng dưới hiên nhẹ lay động, phảng phất như đang đáp lại lực lượng bí ẩn nào đó.

******

Sau khi Quý Lăng Vi chỉ đường xong, đã trở về phòng ngủ.

Cậu sờ sờ bụng, phát hiện vậy mà, giống như, hẳn là, có khả năng, có lẽ…… Nó lại trưởng thành thêm một chút rồi?

Trong phim, nữ chủ chỉ cần lấy vải quấn chặt ngực là có thể cải trang thành con trai, băng vải khiến đồi núi thành sân bay ở đâu bán vậy? Cậu cũng muốn mua về dùng thử.

Ôm suy nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, nhưng vẫn cảm thấy bản thân hình như đã quên mất việc gì đó.

Cậu vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc đã quên cái gì, phụ kiện đính kèm Kinh Mặc lạnh băng cứng đờ cọ lại gần, cậu cũng không chú ý.

Còn có thể thế nào đây…… Sống ngày nào hay ngày đó, dù sao thì thời hạn chết vẫn chưa đến mà.

*****

Hôm sau, thời điểm Quý Lăng Vi thức dậy Kinh Mặc đã tỉnh từ lâu.

Cậu không vội rời giường, chậm rì rì thăm trứng ngỗng.

“Ta đi chuẩn bị bữa sáng.” Kinh Mặc bưng chậu nước ấm tới để Quý Lăng Vi rửa mặt.

Quý Lăng Vi vệ sinh đơn giản xong, tìm được thước vải trắng trong tủ.

Đỗ phủ vì tổ chức tang sự, mua rất nhiều đồ mai táng, vải trắng vì thế mà chuẩn bị.

Cậu cắt thành kích cỡ thích hợp, rồi quấn quanh bụng. Một vòng lại một vòng, bụng thành công trở về bộ dạng phẳng lì ban đầu.

Cậu đang do dự có nên thắt nơ bướm, âm thanh lạnh băng truyền đến: “Huynh đang làm gì thế?”

Kinh Mặc xách theo hộp đồ ăn, đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.

“Dạo này mập lên không ít, anh muốn khống chế □□.” Quý Lăng Vi cảm thấy với tốc độ phát triển khủng khiếp này, mắt thường cũng có thể phát hiện ra cậu bất thường.

“Không cần phải khống chế đâu, huynh hiện tại đã tốt lắm rồi.” Kinh Mặc nhìn chằm chằm vòng eo lộ ra nói.

Quý Lăng Vi nhanh tay buộc nơ bướm, buông vạt áo xuống.

Đến khi ngồi vào bàn, lại không dám động đũa.

“Cứ tháo ra trước đã, ăn xong mình quấn tiếp.” Kinh Mặc thân thiện đề nghị.

“Nhóc nói đúng.” Quý Lăng Vi đói lã bụng nên quyết định thoả hiệp.

Kinh Mặc săn sóc tháo nơ bướm, tầng tầng vải trắng nới lỏng tản ra. Hắn rũ mắt, nhìn đường nét xinh đẹp trên người Quý Lăng Vi.

Tuy Quý Lăng Vi mỗi ngày đều nằm lì ở trong nhà không vân động nhưng một chút thịt thừa cũng không có.

Mỗi tất trên cơ thể cậu đều gãi trúng chỗ ngứa của hắn, cậu lại không biết tự giác, mặc quần lót chạy khắp nơi khoe khang.

Giờ hắn cố ý vén áo Quý Lăng Vi lên đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến tốc độ ăn cơm của người trước mặt.

“Anh đang ăn sáng hả? Bạch ca ——”Ngô Hữu Tài.

Cậu ta vừa hóng dưa xong đã gấp không chờ nổi muốn chạy đi tám với Quý Lăng Vi.

“Từ từ ——” Quý Lăng Vi ra hiệu Kinh Mặc mau cất vải trắng, sau đó kéo vạt áo xuống giấu bụng đi.

Nguyên nhân Đại thiếu phu nhân chết là “Khó sinh” chứ không phải sinh non, Quý Lăng Vi hoài nghi bụng cậu sẽ càng dài càng lớn, như vậy mới “Khó sinh”.

Trước mắt, tình trạng thai nghén vẫn chưa xuất hiện, bụng thì lâu lâu cục cựa tí xíu, nhưng cậu có ảo giác rằng chẳng có sinh mệnh nào sinh trưởng bên trong hết. Mặc kệ có hay không, tuyệt đối không được để người khác phát hiện.

Chờ Kinh Mặc nhét vải vô chăn, Quý Lăng Vi mới nhìn về phía cửa: “Vào đi.”

“Bạch ca, em mang dưa nóng hổi……” Ngô Hữu Tài vừa bước vào đã cảm thấy cả phòng lạnh căm, sau lưng đặc biệt âm lãnh, giống như bị thứ gì đó vô cùng nguy hiểm theo dõi.

Rõ ràng bầu không khí rất ấm áp, Quý Lăng Vi đang ăn cơm, Kinh Mặc bưng chén trà, thỉnh thoảng lắc nhẹ làm nước trong ly hơi gợn sóng.

“Trong phòng có thứ tà môn gì hay sao ấy Bạch ca....Cứ rợn rợn……” Ngô Hữu Tài chà xát cánh tay.

“Phải không?” Quý Lăng Vi không để bụng, tiếp tục ăn cơm.

“Anh không được lơ là cảnh giác như thế, phải tin vào trực giác!” Ngô Hữu Tài vỗ bàn, “Anh biết gì chưa? Đêm qua Lục quản gia đã chết.”

“Ông ta trúng tà, bị quỷ bám vào người, còn giết ba tên hạ nhân. Chỉ có A Tả chạy thoát.” Ngô Hữu Tài thần sắc ngưng trọng.

“Còn có bốn hạ nhân khác nữa, đêm qua cũng biến mất rồi. Nói tóm lại, tám người tử vong đêm qua, ngoại trừ Lục quản gia, thì tất đều là hạ nhân bị kéo vào phó bản giống chúng ta.” Ngô Hữu Tài nháy mắt vài cái, dùng ánh mắt ám chỉ.

“Hiện tại, chúng ta hoàn toàn không biết quy luật quỷ giết người, khả năng lệ quỷ chính là Lưu đại phu rất lớn! Ngày hôm qua Lục quản gia nhắm vào Kinh Mặc, buổi tối đã xảy ra chuyện.” Ngô Hữu Tài phân tích nói.

“Tâm tư của quỷ không phải thứ người thường chúng ta có thể đoán, nếu trong phòng xuất hiện đồ vật gì kì quái, nhất định phải trừ khử ngay ——” Ngô Hữu Tài.

Cậu ta vừa nói vừa bước đến giường, đầu tiên là nhìn trứng ngỗng, sau đó liếc thấy chăn hơi phồng lên, lập tức cầm lên giũ giũ.

Quý Lăng Vi không đành lòng nhìn thẳng, bi thương ngoảnh mặt nhìn trời.

“Shhh!” Ngô Hữu Tài nhìn vải trắng chói mắt trong chăn, khiếp sợ vô cùng,”Tà vật!”

Cậu ta hét lớn một tiếng, lấy chăn cuộn vải trắng lại, ôm cả hai thứ chạy thẳng ra bên ngoài, “Để em phơi chúng dưới ánh mặt trời!”

“Ngô Hữu....” Quý Lăng Vi buông đũa, Ngô Hữu Tài đã chạy mất dạng.

“Không sao…” Kinh Mặc hơi cúi đầu, khóe miệng nhẹ cong.

“Vải trắng kia quả nhiên là tà vật, giờ vào phòng anh cảm giác khá hơn nhiều rồi, không còn lạnh nữa.” Ngô Hữu Tài ôm chăn bông mới về.

“Vất vả rồi.” Quý Lăng Vi đã no, vẻ mặt vô cùng hiền lành.

“Gì mà vất vả với không vất vả, thiệt tình!” Ngô Hữu Tài sang sảng cười.

“Sau đó thế nào, Lục quản gia đã chết, sau đó đâu?” Quý Lăng Vi rót cho Ngô Hữu Tài ly trà.

“Cảm ơn anh, Lục quản gia bị chém đứt cổ____” Ngô Hữu Tài chưa nói xong, mông đột nhiên trượt khỏi ghế.

Cậu ta ngớ người ngồi bệch dưới đất.

“Cậu không sao chứ?” Quý Lăng Vi quan tâm nói.

“Không sao, chất lượng ghế kém thế nhờ……” Ngô Hữu Tài bò dậy, đổi ghế khác, vỗ vỗ mông ngồi xuống, tiếp tục nói.

“Lục quản gia bị quỷ bám vào người, giết ba hạ nhân, cả phòng toàn máu, thi thể vẫn còn nằm nguyên ở Thiên viện. Lão gia nói, nếu Lục quản gia đắc tội Lưu đại phu, cứ lập tức ném xác Lục quản gia xuống giếng. Phu nhân lại cảm thấy không ổn, Lục quản gia chết rất tà môn, ném vào giếng, sợ là sẽ nuôi ra thêm một con quỷ, nên hoả táng ông ta, cất tro vào hủ. Hiện tại bọn họ đang tranh cãi một trận nảy lửa, không biết thi thể Lục quản gia sẽ bị xử thế nào……”

“Bạch ca, anh cảm thấy nên xử lí thi thể Lục quản gia thế nào sẽ hợp lí hơn?” Ngô Hữu Tài hỏi.

Quý Lăng Vi nghĩ nghĩ: “Muốn công bằng thì chia ra mỗi người một nửa. Nửa thân trên hoả táng, nửa thân dưới ném vào giếng, như vậy sẽ thỏa mãn nhu cầu của cả hai.”

“Ý hay! Em đi xem đây!” Ngô Hữu Tài cảm thấy chủ ý này không tồi, vuốt cằm, cười hắc hắc, “Gặp quỷ chỉ còn nửa thân trên em sẽ sợ hãi chết khiếp nhưng quỷ chỉ có mỗi phần mông thì sao ha?”

Xưa nay làm gì thấy con quỷ nào có mỗi một mông hai đùi đâu, nửa thân dưới ném giếng hẳn là sẽ không kích phát phản ứng kì quái nào cả.

“Vương Đức Phát, đi đi đi ——” Ngô Hữu Tài.

Vương Đức Phát mặt không cảm xúc nghe bọn họ nói chuyện, nhưng ánh mắt lại tràn ngập đau thương. Phỏng chừng cả đời này Ngô Hữu Tài cũng không phát hiện nổi Quý Lăng Vi dị thường, một người khủng bố thế kia, cậu ta quả nhiên không phát hiện ra!

~~~~~

Nai: không hổ danh là cá koi Ngô Hữu Tài chết sống cách nhau một giây 😆😆