Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 25: Minh Hôn



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

———

Trong mỗi con người luôn tồn tại khát vọng sống thần kì, dù Đỗ Triển Vinh không muốn, ông bà Đỗ cũng sẽ hy vọng anh sống tiếp.

Đỗ Triển Vinh chỉ là trúng độc không phải đã chết, vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nghe được hai chữ “Nước phân” lập tức liều mạng lắc đầu.

Không ai rảnh để ý tới sự kháng cự vô vọng kia, Tôn Hương Nhi nắm tay anh, cổ vũ nói: “Nhị thiếu gia, nhịn chút là ổn thôi! Không sao đâu! Ngài nhất định sẽ làm được mà!”

Đỗ Triển Vinh điên cuồng lắc đầu, anh không thể! Anh làm không được!

“Trông năng lượng tràn trề thế kia, tạm thời chưa chết được.” Quý Lăng Vi thấy anh hoạt bát ngọ nguậy, thoáng yên tâm.

“Lão gia, Phu nhân, nước phân tới rồi ạ____” Nha hoàn mang chén thuốc khi nãy muốn lập công chuộc tội, lập tức xách một thùng nước phân to đùng tươi mới về, nhưng do chạy quá nhanh, thời điểm đặt thùng gỗ xuống, nước bên trong tạt ra ngoài một vũng

Quý Lăng Vi nhanh chân lùi xa trung tâm, đứng nhìn nha hoàn múc một muỗng thật lớn định rót vào trong miệng Đỗ Triển Vinh.

Mặc dù tình cảnh của Đỗ Triển Vinh rất thảm thương nhưng ít ra có thể yên tâm một điều, Kinh Mặc tuyệt đối sẽ không bám vào xác anh.

“Huệ___”

Còn chưa rót vô miệng Đỗ Triển Vinh đã ói mửa một trận vì ngửi thấy mùi.

Anh ói đến trời đất u ám, cuối cùng toàn thân hư thoát nằm sải lai ra sàn.

“Nó trúng phải độc gì thế?” Đỗ lão gia hoài nghi nhìn Đỗ phu nhân, từ nãy giờ bà ta vẫn luôn ngăn cản Đỗ Triển Vinh uống thuốc, chỉ có Đỗ phu nhân biết thuốc có vấn đề mới không cho anh uống.

“Ta không biết, trong nước thuốc không có độc.” Kinh Mặc có nề nếp trả lời.

“Thuốc dưỡng thai không phải ngươi nấu sao?” Đỗ lão gia nộ khí đằng đằng.

“Là ả ta theo lời Phu nhân đưa thuốc đến đây.” Kinh Mặc chỉ nha hoàn.

“Thưa Lão gia, nô tỳ không biết gì cả……” Nha hoàn quỳ xuống đất.

“Bà ra lệnh?” Đỗ lão gia oán hận nhìn Đỗ phu nhân.

“Ta đều là vì cái nhà này, tất cả chỉ vì muốn tốt cho Triển Vinh thôi!” Đỗ phu nhân mày liễu dựng ngược, cảm xúc kích động, đỏ mắt chất vấn, “Chẳng lẽ ông chưa từng sai à? Chuyện xấu đều là ta làm, ông ngồi mát ăn bát vàng, ông còn muốn thế nào?”

“Bà…… Cái thứ độc phụ này!” Đỗ lão gia tức giận chỉ vào Đỗ phu nhân, toàn thân run rẩy.

“Mẹ, tại sao người cứ cố....hại Hương nhi thế?” Đỗ Triển Vinh thoi thóp, không dám tin nhìn Đỗ phu nhân.

“Còn không phải bởi vì hai đứa bây…” Đỗ phu nhân nói một nửa thì dừng lại.

“Bởi vì các người mệnh trung tương khắc!” Đỗ lão gia tiếp lời bà.

“Vận mệnh chỉ là lời nói vô căn cứ, con không tin số mệnh……” Đỗ Triển Vinh ý chí kiên định, ánh mắt quật cường.

“Không phải cứ do con muốn là có thể thay đổi được!” Đỗ lão gia hừ lạnh một tiếng, “Mau đưa Nhị thiếu gia về phòng.”

Đỗ lão gia gọi hai hạ nhân tới nâng Đỗ Triển Vinh đi.

Quý Lăng Vi giương mắt nhìn, trùng hợp hai hạ nhân đó là Ngô Hữu Tài và Vương Đức Phát.

Hai người trao đổi ánh mắt, không biết đã kết thành giao dịch gì, sau đó Ngô Hữu Tài bợ đầu, Vương Đức Phát nhấc chân, nâng Đỗ Triển Vinh ra ngoài giống như nâng heo.

“Hương Nhi và ta sẽ về cùng nhau——” Đỗ Triển Vinh cố gắng duỗi tay.

“Hương Nhi ở lại.” Đỗ phu nhân giữ chặt nàng.

“Vậy ta cũng không đi, thả ta xuống dưới, thả ta xuống……” Đỗ Triển Vinh.

Anh liều mạng giãy giụa, Ngô Hữu Tài tuột tay, mông Đỗ Triển Vinh trực tiếp nện xuống sàn.

“Bụng, bụng của ta ——” Đỗ Triển Vinh che lại bụng.

“Mông mới là bộ phần hôn đất mà...”Ngô Hữu Tài kinh hoảng.

“Có lẽ……” Có lẽ là cơ thể sắp thải độc……

Kinh Mặc còn chưa nói xong, Đỗ Triển Vinh đã thả mấy quả rắm liên tiếp.

“Ta… Ta……” Đỗ Triển Vinh nằm trên sàn, ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy từ đầu đến chân đều tê liệt.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, này đồng nghĩa cho việc gì, đồng nghĩa cho việc tất cả đều nghe được đó!

Anh không thiết sống nữa.

Thật vô nghĩa sớm biết kết quả thế này…… Anh tình nguyện bị sặc chết!

“Các ngươi làm việc thế nào vậy hả?” Đỗ lão gia tức giận trừng Ngô Hữu Tài.

“Cậu ta cứ ngọ nguậy, chúng tôi bị tuột tay....” Ngô Hữu Tài.

“Khấu trừ tiền công tháng này!” Đỗ lão gia cảm thấy đám hạ nhân thực không xứng chức, chẳng những không quỳ xuống nhận sai, còn đúng lý hợp tình cãi lại.

“Đừng mà Lục lão gia……” Ngô Hữu Tài theo bản năng kháng cự, buột miệng thốt ra mới ý thức được bản thân đang nói gì.

Cậu ta là đang ở trong phó bản, tiền công bị trừ nên kệ nó mới đúng…… Đáng chết, vậy mà bản năng cúi đầu trước tư bản vẫn không bỏ nổi.

“Ngươi nói gì cơ?” Đỗ lão gia nghi ngờ mình nghe lầm.

“Tên đó gọi Lục lão gia.” Đỗ Triển Vinh nghe được rất rõ ràng.

“Tôi không có gọi Lục lão gia, tôi gọi là Đỗ lão gia đàng hoàng mà.” Ngô Hữu Tài luống cuống, liếc mắt cầu cứu, hết nhìn Vương Đức Phát, lại nhìn Quý Lăng Vi. Nhưng chính miệng nói ra… Sao rút về được chứ?

“Con nghe rõ ràng là Lục lão gia, con nghe thấy mà!” Ý thức Đỗ Triển Vinh không được tỉnh táo, hoặc cũng có thể do mất đi dục vọng sống, cắn chết không buông.

“Bủm___”

“Còn không mau nâng cậu ta đến nhà xí đi.” Quý Lăng Vi đề nghị.

Ngô Hữu Tài vội vàng bợ đầu Đỗ Triển Vinh lên, Vương Đức Phát kẹp nách hai cái đùi, vọt ra ngoài.

“Con không nghe lầm, là Lục lão gia ——”Thời điểm bị nâng đi, Đỗ Triển Vinh còn cố gào thét.

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Đỗ lão gia sắc mặt xanh mét.

Ông ta nhìn sang những người ở đây, bọn họ sôi nổi tránh né.

Dù vậy, Đỗ lão gia vẫn cảm thấy bọn họ đều đang dùng ánh mắt cười nhạo nhìn đỉnh đầu ông ta.

“Bịa đặt vô căn cứ!” Đỗ lão gia giận không thể át.

“Xin Lão gia bớt giận, tên hạ nhân kia hoảng loạn quá nên mới nói sai thôi mà.” Đỗ phu nhân khuyên nhủ.

Đỗ lão gia hừ lạnh một tiếng: “Bà quản cho tốt đám hạ nhân đó đi, cứ nói lung tung, đừng để ta nghe được mấy lời đồn kì quái gì nữa đấy.”

“Những tên đó toàn nói chuyện không đâu, Lão gia đừng để trong lòng.” Đỗ phu nhân.

“Chỉ cần đừng để cho ta nghe là được……” Đỗ lão gia.

Bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài, bỏ lại mấy người hai mặt nhìn nhau.

“Tôi đi xem Triển Vinh thế nào.” Tôn Hương Nhi mang theo giấy chùi đi ra ngoài.

“Nhanh về tắm thôi.” Quý Lăng Vi nín thở, vội vàng bước vội khỏi căn phòng, nơi này mùi quá nặng, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

“Vậy ta sẽ đi chuẩn bị nước.” Vẻ mặt Kinh Mặc vẫn như thường, sóng vai cùng Quý Lăng Vi rời đi, rốt cuộc hắn cũng sửa thói quen đi theo phía sau cậu.

*****

Hiện tại điều kiện có hạn, muốn tắm rửa chỉ có thể dùng thùng gỗ cỡ lớn.

Quý Lăng Vi có thói quen tắm rửa mỗi ngày, múc nước, đổ nước đều do Kinh Mặc phụ trách, ngay cả trường bào cũng do một tay hắn giặt.

Lúc mới vào phó bản, Quý Lăng Vi cũng tập tàng tự lực cánh sinh đồ đó, nhưng bụng cậu phình to quá, cong eo không nổi, đành phải giao hết cho Kinh Mặc.

Quý Lăng Vi ngâm mình trong thùng, Kinh Mặc giũ giũ trường bào của cậu, tìm được một miếng dán mini, còn có cả còi huýt sáo.

“Đây là cái gì ạ?” Kinh Mặc nhặt lên, nghiêng đầu hỏi.

“Đó là còi huýt sáo, trước khi thổi cần rửa sơ một chút. À phải rồi, nhóc đừng để miếng dán mini dính nước nhé, đặt qua một bên đi đến lúc cần anh sẽ dùng đấy.”

Quý Lăng Vi.

Nói xong, cậu tiếp tục rúc vào thùng ngâm mình.

Thẳng đến khi nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Kinh Mặc: “Ta rửa rồi, nhưng sao khi thổi nó lại không kêu ạ?”

Quý Lăng Vi mỉm cười, đương nhiên là bởi vì âm thanh của nó chỉ có cái còi khác mới nghe được chứ sao.

Hiện giờ đám A Tả đã lên đường phi sang đây chưa nhỉ?

Hy vọng bọn họ đừng chạy quá nhanh, ít nhất cũng phải để cậu mặc quần áo đã.

~~~~~

Nai: kiếp nạn của Nhị thiếu gia toàn dính đến phân thôi😆😆