Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 45: Lâu Đài Phồn Hoa



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

“Không có vết thương trí mạng.” Quý Lăng Vi đúng sự thật bẩm báo.

“Vậy là tốt rồi.” Hướng Minh Nguyệt gật đầu.

“Dù sao cũng đã biết cách hạn chế vi phạm quy tắc tử vọng, mọi người đừng hoảng, cùng lắm thì mình chết chung, chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.” Lãng Tử Tình Trường lạc quan nói.

“Anh chết nhiều lần lắm rồi nhỉ?” Hướng Minh Nguyệt cuối cùng cũng bố thí cho Lãng Tử một ánh mắt.

“Không hề.....” Lãng Tử mờ mịt, tuy vận khí của anh đôi khi không được tốt lắm nhưng hầu như đều sống sót thông quan các phó bản, chỉ là khen thưởng hơi thấp tí thôi.

“Mỗi lần tử vong sẽ bị trừ tuổi thọ. Đồng thời nếu điểm thuộc tính giảm, người chơi càng ngày càng trở nên ngu ngốc chết lặng, không cảm xúc. Có người chơi vẫn chưa chết hẳn, bị biến thành kẻ điên hoặc là quái vật chỉ biết giết chóc. Họ trở nên ngu si giống như anh vậy á, không thông minh lắm.” Hướng Minh Nguyệt thương hại nhìn về phía Lãng Tử Tình Trường.

“Tôi thật sự chưa chết lần nào hết trơn á...”Lãng Tử vẻ mặt phức tạp.

“……” Hướng Minh Nguyệt càng thương hại an ủi, “Độ khó của phó bản này khá cao, anh có thể tiến vào, chắc chắn là vì trình độ của anh được hệ thống chấp nhận.”

“Cảm ơn, tôi biết em vẫn quan tâm tôi mà.” Thanh máu của Lãng Tử lại nạp đầy, ánh mắt nhìn cô sáng lấp lánh.

Hướng Minh Nguyệt: Mẹ nó, hối hận vãi.

“Vậy chúng ta có cần nói thông tin này cho những người khác không?” Lãng Tử hỏi.

“Nói hay không nói cũng được.” Hướng Minh Nguyệt nhún vai.

“Dù biết bọn họ viết cách chết nào cũng không giúp ích được cho nhiệm vụ của chúng ta bao nhiêu....”Lãng Tử suy tư, cảm thấy không nói tốt hơn.

“Trước không nói chuyện hợp tác, vết thương trên người chúng ta sẽ phục hồi như cũ sau khi nhiệm vụ hoàn thành hay là phải về Không Gian Ác Mộng chữa trị?”

Quý Lăng Vi nghiêm mặt nói: “Nếu bản thân chúng ta không cảm nhận được sự tồn tại của nó, có lẽ miệng vết thương không phải thật. Đừng để ý quá nhiều nếu không sẽ bị ám ảnh tâm lý, luôn cảm thấy mình thật sự có vết thương. Độ khi sự lo nghĩ cũng là một loại sức mạnh nhằm thao túng tâm trí người chơi.”

“Quý Bạch nói đúng, chuyện quan trọng trước mắt chính là chứng minh Ice có tội hoặc vô tội.” Hướng Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc.

“Buổi chiều, chúng ta đi dạo quanh lâu đài làm quen hoàn cảnh, rồi tìm một số tin tức liên quan đếm Ice. Vật thể treo trên giá chữ thập sở hữu hình dáng thành niên, Ice sống trong lâu đài từ nhỏ, cho dù cô ta là nữ vu đi nữa, chắc vẫn có vài dấu vết trưởng thành của cô ta ở đâu đó.”

“Được.” Quý Lăng Vi và Lãng Tử Tình Trường đáp.

“Ăn trưa ở phòng chị luôn nhé.” Hướng Minh Nguyệt lắc lục lạc một lần.

Mỗi phòng ngủ đều bố trí bàn tròn cỡ nhỏ, thích hợp để thưởng thức trà chiều, chịu khó chen lấn một chút, ngồi ăn cơm cũng vừa.

Nữ hầu đẩy xe phục vụ thức ăn đến, bên trên đặt ba phần ăn, các món lần lượt là khoai tây nghiền, soup nấm, bò bít tết, trứng chiên, nhưng phần ăn của Quý Lăng Vi thấy thế nào cũng phong phú hơn hai người khác.

“Xin hỏi, cô biết Ice Richard chứ?” Quý Lăng Vi lần đầu tiên nhìn thấy nữ hầu, Ice không tính.

Nữ hầu trông khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, tóc màu nâu đồng, khuôn mặt xinh đẹp lại đáng yêu, điểm nhấn là những nốt tàn nhang nhỏ.

“Nữ vu…… Nữ vu đã bị thẩm phán…… Không thể nhắc đến tên ả, sẽ đánh thức ả……”

Nữ hầu vừa nghe đến từ “Ice Richard”, khuôn mặt lập tức biến sắc, khủng hoảng vô cùng, trực tiếp rời khỏi phòng Hướng Minh Nguyệt.

“Ăn cơm đi, chúng ta nhắc đến Ice Richard, người trong lâu đài sẽ biến thành như vậy á, đặc biệt sợ hãi, chẳng nhả chút tin tức có ích nào. Ice Richard chính là cấm kỵ ở đây mà.

“Hay là bởi vì họ từng hoả thiêu Ice nhưng cổ không bị thiêu chết?” Lãng Tử nghi hoặc.

“Không biết.” Hướng Minh Nguyệt cắt miếng bò bít tết, “Nói thật, cơm Tây lâu lâu ăn một bữa thì còn thấy ngon chứ ngày nào cũng ăn, chị thật sự ăn không quen.”

“Em thấy món bò bít tết này rất chất lượng mà.” Quý Lăng Vi luôn rất thích đồ ăn trong phó bản, ngoại trừ thức ăn chăn nuôi của trại gà.

“Em nghe nói người phụ trách phòng chị dạo trước là nam hầu cơ mà?” Cậu thuận miệng hỏi.

“Ừ, tại chị không quen nên đổi.” Hướng Minh Nguyệt lộ ra ánh mắt một lời khó nói hết.

Lãng Tử Tình Trường đang muốn nói gì đó, Hướng Minh Nguyệt ho nhẹ một tiếng: “Ăn nhanh lên nào, ăn xong rồi còn phải đi tìm manh mối. Đề phòng bốn người kia cố tình phá huỷ manh mối nữa. Mặc dù nghĩ xấu cho người ta là không tốt nhưng cũng không thể không đề phòng.”

Ba người ăn xong bữa trưa, cùng nhau đi tìm manh mối.

Lâu đài tổng cộng có bốn chủ nhân, phân biệt là Công tước William Stiffvange, Đại vương tử Lucas, Nhị vương tử Cesare, Công chúa Phewlor.

Nơi ở của bốn người toạ lạc ở các vị trí khác nhau, Công tước William Stiffvange toạ lạc tại tòa Cung Điện Chính, ba người con ở trong ba toà lâu đài phụ liền kề, bên trong thiết kế thư phòng, phòng luyện kiếm, phòng bếp, nhà ăn, phòng ngủ, phòng chờ cho người hầu,.....

Rất hiển nhiên, ngày đầu tiên tìm không hết.

Bọn họ chia binh ba đường, mỗi người phụ trách một khu vực.

Quý Bạch phụ trách toà lâu đài của Lucas, Lãng Tử phụ trách toà lâu đài của Cesare, Hướng Minh Nguyệt phụ trách toà lâu đài của Phewlor.

Có thể là do Hướng Minh Nguyệt không tin tưởng vào chỉ số IQ của Lãng Tử, bọn họ hẹn nhau sau khi thu hoạch manh mối xong thì đến chỗ anh hội hợp, rồi cùng đi thăm dò Cung Điện của công tước William Stiffvange.

Quản gia đã nói, không thể tiến vào không gian riêng tư của người khác.

Quả nhiên, quy tắc này rất hiệu quả.

Quý Lăng Vi không thể mở cửa phòng ngủ Lucas, chỉ có thể vào thư phòng và phòng luyện kiếm.

Bộ môn Lucas luyện chính là kiếm pháp kỵ sĩ truyền thống, có vẻ vô cùng khắc khổ, dấu vết huấn luyện vẫn còn in hằng khắp nơi trong phòng, người gỗ bị lưỡi kiếm chém đầy thân, là kiểu mài mòn do các vết chém nhỏ tích tụ trong thời gian dài tạo thành.

Các vị trí trí mạng như cổ, trái tim khắc rất nhiều vết kiếm, mỗi nhát dứt khoát sâu hoáy, có thể nhìn ra người xuống tay mang sát ý nặng nề.

Lucas chưa từng giết người nhưng khi sự kiện kia xảy ra, tư duy và con người hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Quý Lăng Vi tiếp tục đến thư phòng, bên trong toàn là sách nói về tôn giáo, đủ loại ngôn luận và lý luận triết học, phương pháp rèn luyện tín đồ, nhìn thôi đã thấy nhức cái đầu.

Kiểu thư phòng thế này đôi khi sẽ thiết kế két sắc bí mật, Quý Lăng Vi tìm kiếm khắp nơi, cậu xoay bình hoa đồ cổ thành công tìm được quyển 《 Thần Điển 》 dày cui.

【 Vị thần du ngoạn ở vương quốc của ngài, chúc phúc cho tín đồ của ngài...】

【 Ban cho chúng sinh cam lộ, mưa móc, ruộng đất phì nhiêu…】

Quý Lăng Vi mở ra, nội dung quen đến không thể quen hơn.

Cậu nghĩ, thời điểm tham gia phó bản minh hôn, A Tả đã từng rút một trang sách để đối phó với Kinh Mặc, nói Kinh Mặc là vật ô nhiễm. Nội dung ghi trên trang giấy kia giống y chang quyển 《 Thần Điển 》 trong phòng Lucas.

Hình như A Tả từng nói qua, Lý Tưởng Hương sản xuất loại vật phẩm này.

Chẳng lẽ thần minh mà Lucas thờ phụng, là vị Lý Tưởng Hương kia sao?

Nếu Nắng Chiều nhìn thấy cuốn sách này, chắc chắn sẽ nhận ra.

Hướng Minh Nguyệt nói Lý Tưởng Hương ban đầu cũng là phó bản, nhưng vì bị người chơi chiếm cứ, tạo dựng thành Thần quốc, phó bản này có vẻ liên quan kha khá đến phó bản Lý Tưởng Hương.

Quý Lăng Vi tiếp tục lật xem 《 Thần Điển 》, cuối cùng tìm được tên Ice Richard.

【 Thần vô dục vô cầu, vì cứu chúng sinh mà liều mình……】

【 Cuối cùng ngài sa vào dục vọng rơi xuống địa ngục……】

Hàng chữ đẹp đẽ tinh tế viết lên cái tên Ice Richard.

Bao cảm xúc rối rắm, đau khổ chất chứa trong từng nét chữ, khiến người thổn thức.

Quý Lăng Vi mĩ mãn khép 《 Thần Điển 》 lại.

Xem ra giữa Lucas và Ice có chuyện xưa.

Cậu tìm một vòng trong thư phòng, sau khi đảm bảo không tìm được vật phẩm tương tự, cầm theo 《 Thần Điển 》 rời đi.

Ba người lần nữa hội hợp ở toà lâu đài của Cesare.

Quý Lăng Vi nói thu hoạch: “Em phát hiện Lucas thầm thương Ice Richard.”

Ánh mắt Lãng Tử sáng lên: “Trùng hợp dữ, anh phát hiện Cesare cũng thầm thương Ice Richard.”

“Chị phát hiện……” Hướng Minh Nguyệt mở miệng. Truyện Lịch Sử

Hai người đồng thời nhìn về phía cô, chẳng lẽ?