Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 51: Lâu Đài Phồn Hoa



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

“Hướng Minh Nguyệt?” Quý Lăng Vi nửa quỳ nửa ngồi xổm, thử kiểm tra hô hấp và nhịp tim của cô, nhưng tất cả không có phản ứng gì cả.

“Còn sống chứ?” Vỏ Chăn cũng ngồi xổm xuống, vừa định vạch đôi mắt Hướng Minh Nguyệt ra xem, cô đột ngột mở to mắt, bò dậy khỏi mặt đất.

“Đậu moé……” Vỏ Chăn giật lùi về sau, dùng hết tứ chi để bò ra xa.

“Chưa chết được.” Hướng Minh Nguyệt ngồi dậy, sờ sờ cái ót, cau mày, “Đau đầu, cảm giác não như bị đảo lộn hết lên vậy……”

“Có thể là do não của chị bị chảy ra ngoài.” Quý Lăng Vi nhìn máu đen trộn với một ít vụn màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc.

Lỗ đạn trên ót Hướng Minh Nguyệt càng ngày càng nghiêm trọng, lỗ thủng sau đến mức nhìn thấy được đại não bên trong.

“Oi oi oi____Bị thế mà cũng sống được á?” Vỏ Chăn chịu cú sốc lớn.

“Cơ thể của anh và Gối Đầu không thay đổi gì sao?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Bộ phận khác thì bình thường, nhưng làn da của tao cứ bị kéo căng ra.” Vỏ Chăn kéo tay áo lên, lộ ra vết rạn trên da, có thể thấy lờ mờ máu thịt phía dưới.

“Vẫn sống bình thường……” Lãng Tử khập khễnh từ bên ngoài tiến vào, đôi tay đỡ cổ.

“Xem nè.” Lãng Tử buông tay, đầu lập tức lăn xuống sàn, anh kịp thời lẹ tay tiếp được.

“Giúp ta với……” Tiếng Sashimi suy yếu truyền vào, mọi người ngoảnh đầu nhìn ra cửa, ban đầu không thấy người đâu, phải hạ tầm mắt xuống sàn mới nhìn thấy một vật thể đang vặn vẹo bò lếch.

Cột sống của Sashi đã bị rút mất, hôm nay không thể đi đứng đàng hoàng.

“Đi thôi.” Gối Đầu ngáp một cái, nhấc Sashimi lên đặt trên ghế.

Sợi tóc trắng hôm qua đã biến trở về màu bình thường, nhưng làn da của Gối Đầu cũng bắt đầu rạn nứt như Vỏ Chăn.

“Tôi đi xem thử Nắng Chiều.”

Quý Lăng Vi gõ phòng, đối phương rốt cuộc cũng bước ra ngoài, cả người gầy ốm vài phàn, khuôn mặt vốn thanh tú lạnh lùng lại trở nên tái nhợt xanh xao.

“Anh viết cách chết gì?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Rút máu.” Nắng Chiều thản nhiên.

Hướng Minh Nguyệt ngửa đầu uống nước, tự mình treo cái khăn lông lau máu và não lên, bắt đầu nói đến chuyện đêm qua——

“Đêm qua tôi không có đi ngủ, nằm một hồi đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau trong đại sảnh truyền đến, nơi tổ chức vũ hội í. Thế là tôi định chạy ra xem thử, nhưng đầu tự nhiên đau kinh khủng làm tôi không không đứng lên được, phải mất lúc lâu mới có thể đi đến nơi và rồi tôi chỉ thấy được trong đại sảnh còn mỗi hai thi thể. Người chết có vẻ như là công tước William và Cesare. Ice đang cầm kiếm kỵ sĩ của Lucas chém đầu bọn họ. Vừa chém vừa cười, tinh thần rất không bình thường. Chợt cô ta nhìn thấy tôi. Sau đó xách theo kiếm chạy tới. Đầu tôi đau khiếp, chỉ mới nhận một nhát kiếm đã trở về phòng, ngã trên sàn, rồi lúc tỉnh lại đã là một ngày mới.”

“Ice Richard là bà trùm quản lí thời gian. Một lúc yêu cả Lucas lẫn Cesare, còn chơi game thời trang với Phewlor, rồi một Ice khác chém đầu người còn đuổi theo muốn giết……” Vỏ Chăn sốc nặng.

“Cảnh tượng chúng ta chứng kiến chỉ là ảo ảnh được tái diễn ở quá khứ, vì thế chúng ta không thể nhúng tay vào hay thay đổi tình tiết khi trở thành hoa cỏ. Chị Minh Nguyệt cũng như chúng ta nhưng nó chân thật hơn nhiều, có thể ảnh hưởng đến hiện thực.” Quý Lăng Vi phân tích xong, nhìn vết thương bị cắt đến xương trên người Hướng Minh Nguyệt, nhíu mày tiếp tục nói: “Và có một khả năng nữa. Từ khoảnh khắc tiến vào lâu đài, tất cả mọi sự vật sự việc đều là giả. Dù là bộ phận cơ thể bị thay đổi hay vết thương. Nếu như chúng ta chết đi sẽ thoát khỏi phó bản.”

“Để chị thử xem.” Hướng Minh Nguyệt cầm con dao trực tiếp đâm vào ngực.

“Từ từ ——” Lần đầu tiên Quý Lăng Vi gặp người tàn nhẫn……cũng không hẳn là lần đầu tiên, Ice Richard đã từng sử dụng chiêu này.

Hướng Minh Nguyệt rút con dao ra, máu nhiễu đầy đất, nhưng ý thức vẫn tồn tại chỉ có cơ thể bị hư tổn.

“Có một khả năng tệ nhất, có vẻ chúng ta đã liên kết chặt chẽ với phó bản, cho dù chết cũng không thể thoát khỏi đây.” Hướng Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc.

“Liên kết chặt chẽ, chẳng lẽ là hạt giống mình trồng đêm qua?” Quý Lăng Vi.

Cậu chỉ mới giúp mọi người chặt dây đằng thôi mà…… Không ngờ mọi chuyện đã nghiêm trọng tới mức này rồi.

Nếu hạt bệnh chết, và người chơi chết bằng cách bình thường như thế, biết đâu sẽ thoát được khỏi phó bản?

“Có thể lắm.” Vỏ Chăn gật đầu, tiếp tục phân tích: “Trong đám thiêu thi cũng có người chơi đúng chứ? Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ rằng người chơi chết trong phó bản rồi để lại xác do trò chơi tạo sẵn, còn linh hồn thì xuyên về thân xác ở hiện thực mới chết thật, hiện tại suy xét cẩn thận có vẻ như bọn họ đều chết ngay tại đây luôn và xác cũng là hàng thật. Cách chết kiểu này không nên xuất hiện trong phó bản cấp thấp mới đúng.”

“Sao mà chúng ta xui xẻo thế không biết?” Sashimi thở dài.

Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn Lãng Tử, Quý Lăng Vi cũng bắt chước đám đông nhìn anh.

“Liên quan gì đến tôi? Cả tôi cũng rất bất ngờ chứ bộ……” Đôi mắt Lãng Tử ứa lệ, mếu môi ngơ ngác phủ nhận.

Cho dù anh vô tội, người chơi khác vẫn muốn cảm thán vận khí của anh quá nát.

Chỉ có Quý Lăng Vi không hoài nghi hay khiển trách nhìn anh, ánh mắt cậu thản nhiên dịu dàng, khiến lòng Lãng Tử ấm áp không thôi.

Toàn bộ căn phòng bỗng nhiên tối sầm, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc lần nữa ập đến.

Nháy mắt bọn họ đã ngồi ở hai bên sườn của bàn dài.

Chủ nhân lâu đài ngồi trên ghế chủ vị, bảy người chơi ngồi đối diện nhau.

Khác với ngày đầu tiên, hiện tại bọn họ đã biến thành tàn binh bại tướng.

Sashimi mất cột sống phải nằm dài trên bàn.

Lãng Tử hai tay ôm cổ, ngăn đầu rơi xuống.

Gối Đầu, Vỏ Chăn héo rũ, bờ môi khô khốc ứa máu, giống như hơn mười ngày rồi chưa được uống nước.

Hướng Minh Nguyệt còn thảm hơn, đầu thủng lỗ đạn, ngực thủng lỗ dao, cánh tay cũng bị chém rách một đường.

Nắng Chiều mất máu quá nhiều, toàn thân rét run, thỉnh thoảng run run.

Chỉ có Quý Lăng Vi trông vẫn tốt, tứ chi nguyên vẹn, sạch sẽ ngăn nắp.

“Đã đến thời khắc phán quyết.”

“Nữ vu Ice Richard, có tội hay vô tội.”

Trước mặt chủ nhân lâu đài xuất hiện cán cân công lý màu bạc.

“Bắt đầu từ ngươi.” Đầu tiên gã nhìn về phía Hướng Minh Nguyệt.

“Có tội.” Đêm qua Hướng Minh Nguyệt mới bị đuổi giết, cô thật sự chẳng làm gì cả, chỉ định ngó có một cái đã bị rượt chạy mấy trăm mét

Mặc kệ Ice Richard bởi vì nguyên nhân gì mà biến thành bộ dạng hiện tại đi nữa, việc nào ra việc đó, cô cho rằng Ice Richard có tội.

Chủ nhân lâu đài đặt một viên màu đen lên cán cân bên trái, nhìn về phía Nắng Chiều, thanh âm lạnh lẽo: “Tiếp tục.”

“Có tội.” Nắng Chiều vô cùng kiên định cho rằng Ice Richard có tội, cô dụ dỗ tín đồ trung thành với thần minh trở nên sa đọa, đây là tội.

Chủ nhân lâu đài lại đặt thêm một viên màu đen lên cán cân bên trái.

Không cần chủ nhân lâu đài mở miệng chỉ định, tầm mắt dừng trên người ai, người đó sẽ nói ra đáp án.

“Vô tội.” Vỏ Chăn không tận mắt chứng kiến cảnh tượng Ice đuổi giết Hướng Minh Nguyệt, và việc Ice Richard cùng lúc yêu hai vị vương tử, gã không cảm thấy đây là tội.

Lần đầu tiên viết khát chết đã nhận về hậu quả nghiêm trọng, gã không dám đưa ra lựa chọn khinh suất nữa.

Chủ nhân lâu đàu tạm dừng vài giây, đặt một viên màu trắng lên cán cân bên phải.

“Vô tội.” Gối Đầu lười động não.

“Vô tội.” Lượt này Sashimi đứng về phe vô tội.

Lãng Tử ngại ngùng liếc nhìn Hướng Minh Nguyệt, tiếp đó anh chọn: “Vô tội.”

“Vô tội.” Quý Lăng Vi cũng lựa chọn vô tội.

Hiện tại cán cân bên phải có năm viên trắng, nặng hơn hai viên đen ở cán cân bên trái.

5: 2

“Sơ thẩm kết thúc, Ice Richard vô tội.”

“Hy vọng các vị nhớ kĩ kết quả mình đã chọn và đã tìm được bằng chứng hiệu quả.”

Chủ nhân lâu đài biến mất, bọn họ lại tụ tập trong phòng Hướng Minh Nguyệt.

“Xin lỗi em, tôi đã không chọn theo em……” Lãng Tử xin lỗi.

“Xin lỗi gì chứ, nhớ phải kiên định với lựa chọn của mình đấy.” Hướng Minh Nguyệt trừng Lãng Tử một cái, “Chúng ta cũng chẳng thân thiết bao nhiêu, có mấy đứa ngu mới mù quáng chọn theo.”

“……” Tuy cô nói vậy nhưng không hiểu sao Lãng Tử lại cảm thấy bản thân chính là thằng ngu kia.

“Chúng ta đến khu vườn xem hạt giống đi.” Hướng Minh Nguyệt đề nghị.

“Đi thôi.” Quý Lăng Vi nhìn những đồng đội chết dở sống dở, từ bỏ ý định giúp đỡ.

Gối Đầu tiếp tục phụ trách nâng Sashimi, vóc dáng cậu ta cao ráo, Sashimi thì gầy gò ốm yếu, kẹp nách xách theo cũng khá tiện.

Nắng Chiều từ chối ý tốt của Vỏ Chăn, đi được vài bước bỗng nhiên trước mắt tối sầm, y theo bản năng ngã vào người Quý Lăng Vi. Quả nhiên, đã được cậu đỡ.

Nắng Chiều ngước mắt, đối diện một cặp mắt trong veo chất chứa sự lo lắng, y hơi hơi hoảng hốt, khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Bạn bè với nhau cả anh đừng khách sáo.” Quý Lăng Vi vững vàng đỡ lấy Nắng Chiều.

Bạn bè sao……

Trong lòng Nắng Chiều cay chát, tín đồ không được phép kết giao bạn bè.

Một khi tín ngưỡng bị xung đột, dù là bạn bè hay quan hệ huyết thống đều sẽ chịu phạt chung.

*

Bọn họ đi đến nơi gieo giống, phát hiện bảy viên hạt giống đều đã nảy mầm, tốc độ sinh trưởng rất nhanh, đã có thể đoán sơ sơ là loài cây gì.

“Nếu bứt nó lên thì có sao không ha?” Vỏ Chăn nhìn đóa cúc Ba Tư.

“Tôi thử xem……” Tinh thần ưa mạo hiểm của Hướng Minh Nguyệt không bao giờ là đủ, nắm lá dựt một cái.

“Shhhh——” Nháy mắt cô hít một ngụm khí lạnh.

Trên cánh tay mất một mảng da.

“Hoa còn người còn, hoa tàn người mất.” Nắng Chiều nhìn đóa cúc trắng, nhặt vài cành khô rào ở xung quanh.

“……” Quý Lăng Vi nghĩ đến một vấn đề, cậu mọc đuôi chó vì hóa thân thành cỏ đuôi chó, vậy nếu bứt mất phần hoa đi, cái đuôi có mất theo không?

Ý tưởng này khá táo bạo, lỡ như bộ phận khác biến mất sẽ không thể mọc lại nữa.

“Thông tin chúng ta biết về Ice Richard quá ít. Tiếp tục tìm manh mối thôi, nấn ná thêm nữa sẽ rất lãng phí thời gian.” Quý Lăng Vi đề nghị.

“Ta khó mà nấu món thịt bò hầm khoai tây rồi, cho ta ghi nợ các cậu lần này nhé.” Sashimi thều thào vất vả nói hết câu

“Bọn cháu cũng nuốt chẳng trôi, chú cứ nghỉ ngơi đi.” Lãng Tử gỡ hẳn cái đầu xuống, cẩn thận vuốt mái tóc, sau đó lắp lên cần cổ lại.

“Hay là thế này, người chơi đã gần như mất hết khả năng đi đứng, giờ chúng ta cùng đến thư phòng đọc các tập tài liệu tư mật, không biết tiếng Anh thì xem hình ảnh rồi đoán cũng được.” Tuy cơ thể Hướng Minh Nguyệt toàn vết thương nhưng tinh thần vẫn phơi phới phấn khởi lắm, “Sau đó chúng ta tách nhóm ra tìm manh mối thử vận may, sao hả.”

“Tình trạng cơ thể của Sashimi và Nắng Chiều không tốt, cần phải có người bắt cặp giúp đỡ họ. Gối Đầu, cậu thấy được chứ?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Được.” Gối Đầu nghĩ, có thể nhân cơ hội này ngủ nhiều chút, trực tiếp đồng ý.

Vỏ Chăn lại không yên tâm, nhưng nhân phẩm người chơi trong phó bản này không tồi, chỉ cần Gối Đầu không ở chung với Lãng Tử gã không có gì phải lo lắng.

“Tất cả đều không phản đối, giờ chúng ta sẽ chia thành hai nhóm, tôi và Lãng Tử một đội.” Quý Lăng Vi chủ động chọn Lãng Tử bị mọi người ghét bỏ.

“Quý Bạch……” Lãng Tử vô cùng cảm động.

“Để chị chung đội với anh ta cho.” Hướng Minh Nguyệt không yên tâm nói.

“Không sao đâu chị, em vẫn đang giữ đạo cụ bịt miệng anh ấy mà.” Quý Lăng Vi nhìn về phía Lãng Tử cổ vũ nói,” Anh mau nói, chúng ta nhất định sẽ tìm không thấy manh mối đi.”

“Thật sự không linh đâu, mấy lần kia chỉ là thuận miệng nói……Trùng hợp cả! Anh mà lợi hại thế sớm đã trở thành người chơi cấp cao, thậm chí là bán thần rồi!” Lãng Tử quật cường chối.

“Giờ có nói không?” Hướng Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, cô đe doạ nói.

************

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!