Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 6: Minh Hôn



Edit by NAI HỒNG TÀ RĂM

Beta: ngo quynh

—————————————

“Không có gì.” Quý Lăng Vi nhân cơ hội xé nát tờ giấy ném ra ngoài cửa sổ.

Khi nãy cúi đầu cậu đã thấy rõ trên tờ giấy viết:

【 Canh ba*tối nay, cửa sau Đông viện 】

<<*canh ba: từ 23h-1h sáng>>

Giống trốn ba má đi hẹn hò dữ trời, nhưng tiếc là cậu không biết cửa sau Đông viện ở chỗ nào.

Nét chữ trên tờ giấy đẹp mà nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, có thể nhìn ra người viết có chút vội vã, hơn nữa có vài phần tương tự với chữ viết trên tờ giấy cậu lụm được từ thi thể cô gái kia, nhưng có vẻ là không cùng một người. Không biết quan hệ của hai người này là gì đây.

“Không tin thì ngài nhìn thử nè.” Quý Lăng Vi mở đôi tay ra, trong lòng bàn tay trống trơn, không có gì cả.

Nếu Đỗ Triển Vinh thật sự có quan hệ mờ ám với đại thiếu phu nhân, Đỗ Cảnh Hòa mà biết sẽ càng thêm đau lòng cho coi, cơ thể hắn vốn không tốt rồi, không chịu nổi loại kích thích thế này.

“Ừm, không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ngủ thôi.” Giọng Đỗ Cảnh Hoà ôn nhu trở lại.

“Bên ngoài hình như có cái gì……” Quý Lăng Vi nhìn ngoài cửa sổ.

“Hửm, chắc em nhìn nhầm rồi.” Đỗ Cảnh Hòa dừng một chút.

“Răng rắc__” hai tiếng giòn tan, ngoài cửa sổ quả nhiên yên tĩnh lại, trùng dế chim nín thin.

“Ngài nằm gần tôi quá rồi.”Quý Lăng Vi không thích cảm giác có người nằm song song với mình.

“Ta lạnh mà.”Đỗ Cảnh Hòa tiếp tục dịch sát bên người Quý Lăng Vi.

Quý Lăng Vi:”Phải không? Vậy tôi đi tìm chăn cho ngài.”

Đỗ Cảnh Hòa chưa kịp từ chối, Quý Lăng Vi xoay người xuống giường, đi đến trước ngăn tủ lớn, muốn mở cửa tủ ra.

Căn phòng này thực sự rất rộng, chắc là hai phòng thông với nhau, có cả tủ quần áo cực to làm bằng gỗ, bên trên còn điêu khắc hoa, lúc hoàng hôn hồi nãy, Đỗ Cảnh Hòa đã lấy hỉ phục từ chỗ này.

Khi đó trong phòng tối om, miễn cưỡng cũng có thể thấy xung quanh, Quý Lăng Vi vội nhìn thoáng qua, ghi nhớ sương sương vị trí đồ trang trí trong phòng. Chẳng qua, nửa phòng còn lại vẫn bị bao phủ trong bóng tối, chẳng thấy cái gì.

Quý Lăng Vi mò mẫm, muốn mở cửa tủ ra. Ngăn tủ này không biết được làm từ gỗ gì, để sát mũi vào có thể ngửi thấy mùi thơm. Bề mặt được chạm trổ rất chi tiết và phức tạp, một mặt là chim hạc tụ thành đàn, một mặt là khổng tước đang sải cánh.

Vốn dĩ có thể mở cửa tủ ra một cách dễ dàng, hiện tại đã bị ai đó dùng ổ khóa bằng đồng khoá chặt lại. Lúc hoàng hôn, ngăn tủ còn chưa bị khóa, vậy mà giờ...haiz.

Tay Quý Lăng Vi di chuyển xuống phía dưới, lại sờ trúng một sợi tóc, mềm mỏng lạnh lẽo, từ trong tủ lọt qua khe cửa xoã xuống, ít nhất phải dài mười mấy centimet, khẳng định không thể là tóc của đàn ông.

Hiện tại phong tục đổi mới, con trai cắt búi tỏi, con gái bỏ tục bó chân. Toàn bộ Đỗ phủ không hề có bất kì người đàn ông nào để tóc dài, cho nên sợi tóc trong khe tủ là của phụ nữ.

Quý Lăng Vi dứt khoát dựt một cái.

Âm thanh tóc đứt rất nhỏ, gần như là không nghe thấy. Người bên trong tủ bị đau, vội thu mấy sợi tóc loà xoà* về.

<<*loà xoà:(vật mềm dài) buông xuống và toả ra không đều, không gọn>>

Xem ra là người sống.

Trốn ở chỗ này, là đại thiếu phu nhân sao?

“Cộc cộc___” Quý Lăng Vi gõ gõ cửa tủ, dán tai nghe tiếng động bên trong.

“Khụ khụ...Chăn không có ở chỗ đó đâu.” Đỗ Cảnh Hòa ho khan hai tiếng, từ trên giường đứng lên, âm thanh như bị nghẹn.

“Ở trong....cái rương.” Đỗ Cảnh Hòa chỉ bên kia.

“Hình như trong tủ quần áo có cái gì á.” Quý Lăng Vi thử nói.

“Có lẽ là chuột thôi.” Đỗ Cảnh Hòa không thèm để ý nói.

“Ngài có chìa khóa không? Tôi muốn mở ra xem thử.” Quý Lăng Vi hỏi.

“Bị khoá á?” Đỗ Cảnh Hòa hơi ngạc nhiên hỏi.

“Ừm, không biết ai khoá nữa, chắc là chìa khóa vẫn còn đâu đó trong phòng.” Quý Lăng Vi mò mẫm chung quanh một vòng, tốn công vô ích, đành phải tìm trong rương. Cái rương này rất nặng, đã hẹp lại còn dài, có chút kì lạ.

“Khụ khụ, không thấy thì ngày mai tìm tiếp, hiện tại ta cũng không lạnh mấy, em mau trở lại giường đi. Chúng ta ôm nhau ngủ sẽ ấm hơn.” Đỗ Cảnh Hoà ho khan nói.

“Tôi tìm được chăn rồi, ngài cứ ngủ trước đi.” Quý Lăng Vi mở nắp rương, ôm ra hai cái chăn bông đi đến giường. Chất liệu vải rất bền, một cái nặng cỡ 10 cân*.

<<*10 cân=5kg>>

Cấu tạo cái rương cũng thú vị lắm, trên rộng, dưới hẹp, thiết kế chẳng theo quy luật nào cả.

Đỗ Cảnh Hòa ngủ giường trong, Quý Lăng Vi đắp cho hắn một cái chăn, sờ sờ tay đối phương, vẫn lạnh, lại đắp thêm cái chăn thứ hai. Từ cổ đến chân trùm kín mít như món bánh burrito thịt gà của Mexico*, chỉ để lộ mỗi cái đầu.

<<*Hình minh hoạ👆🏻👆🏻👆🏻>>

“Thế nào, ấm không?” Quý Lăng Vi chân thành hỏi. Trong mắt cậu hoàn toàn là quan tâm, đối diện với ánh mắt như vậy, ai mà nỡ trả lời ‘Không’.

“Khụ... ấm lắm.” Đỗ Cảnh Hòa nhẹ khụ một tiếng.

Quý Lăng Vi:”Vậy là tốt rồi, trong rương vẫn còn, tưởng không đủ thì tôi đi lấy thêm.”

“Quá đủ luôn ấy chứ.” Đỗ Cảnh Hòa từ chối.

“Giúp được ngài là tôi vui rồi.” Quý Lăng Vi thực lòng nói.

“Đa tạ. Có em bên cạnh, bệnh cũng đỡ hơn trước rất nhiều.” Đỗ Cảnh Hòa bình tĩnh nhìn người bên cạnh.

“Phải không? Ngài là người đầu tiên nói như vậy đấy.” Quý Lăng Vi nằm giường ngoài, tâm trạng vui vẻ nói.

“Ta___” Đỗ Cảnh Hòa còn chưa nói xong, giường lớn tự nhiên sụp cái “rầm__”, phần giường hắn nằm bị vỡ thành từng vụn nhỏ, Đỗ Cảnh Hoà lăn xuống đất.

Lúc nãy Quý Lăng Vi quấn cho hắn hai cái chăn bông nên lực xóc giảm vài phần, chỉ có cái đầu là hứng hết.

“Rắc__” Cổ Đỗ Cảnh Hòa bị đế giường đập trúng, quẹo 90 độ, sợ Quý Lăng Vi phát hiện, hắn miễn cưỡng rút tay ra khỏi chăn, cầm đầu bẻ về vị trí cũ.

“Ngài có bị sao không, vẫn ổn chứ?” Quý Lăng Vi vội vàng đứng dậy, vừa rồi hình như cậu nghe được âm thanh gãy xương.

Ánh sáng trong phòng không tốt, còn thêm màn giường chắn ngang, cậu không thấy bộ dạng lúc ngã của Đỗ Cảnh Hòa, chỉ có thể dùng tay đi sờ soạng, phán đoán tình trạng vết thương.

“Hô hô___” Hơi thở của Đỗ Cảnh Hòa giống như bị nghẹn cái gì trong cổ họng, nói chuyện cũng khó khăn, thật lâu sau mới mở miệng: “…… Không sao”

“Ngay cả thở cũng khó khăn mà còn nói không sao, không được, tôi phải tìm bác sĩ cho ngài……” Quý Lăng Vi duỗi tay đi sờ mặt hắn, bị Đỗ Cảnh Hòa nắm lấy.

“Ta thật sự không có việc gì…… Em không bị thương chứ?” Giọng nói Đỗ Cảnh Hòa cứ nghẹn nghẹn kiểu gì, nghe rất kì quái.

Quý Lăng Vi:”Giường bên tôi vẫn ổn, không có bị gì hết.”

Quý Lăng Vi định đỡ Đỗ Cảnh Hòa đứng dậy, mới đỡ một nửa, cậu cũng không có buông tay, Đỗ Cảnh Hòa lại ngã xuống, “răng rắc__” giòn tan, không biết lại gãy mấy cái xương rồi.

Lần này, cậu không dám đụng vào đối phương nữa, áy náy nói: “Thật xin lỗi, nhất định là tôi đã lây xui xẻo cho ngài.”

Quý Lăng Vi:”Đỗ Cảnh Hòa, hiện tại ngài thế nào? Còn có thể nói chuyện không?”

Đỗ Cảnh Hòa nằm trong chăn bông, đầu xiêu vẹo*, cố gắng lấy tay nâng cổ. Cơ thể này vốn dĩ đã hỏng rồi, còn bị ngã hai lần, không biết đứt bao nhiêu gân cốt rồi.

<<*xiêu vẹo:nghiêng lệch theo những hướng khác nhau, không còn thẳng, vững nữa>>

Vì không muốn để Quý Lăng Vi lo lắng, hắn điều chỉnh tốt vài lần, mới thành công phát ra âm thanh: “Hô hô…… Hô hô……”

“Đỗ Cảnh Hòa?” Quý Lăng Vi trong lòng cả kinh, hắn sẽ không biến thành tên ngốc đâu đúng không? Chẳng lẽ người đầu tiên hứa sẽ luôn làm bạn với cậu, lại bị chính tay cậu biến trở thành tên ngốc?

Quý Lăng Vi:”Đỗ Cảnh Hòa, ngài thế nào? Còn có thể cử động không?”

Quý Lăng Vi lo lắng nhưng lại không dám đụng vào Đỗ Cảnh Hòa.

“Không…… Không sao đâu mà.”Đỗ Cảnh Hòa gian nan nói một câu, chậm rãi nuốt xuống ngụm máu kẹt trong cổ họng.

“May là không sao, tôi rất lo cho ngài.” Quý Lăng Vi ngồi trên nửa phần giường còn lại, có chút sợ hãi.

“Thực xin lỗi, tôi không nên chạm vào ngài, khiến ngài bị lây xui xẻo.” Quý Lăng Vi thực lòng xin lỗi.

“Không cần xin lỗi……Em không..có làm gì sai hết.” Đỗ Cảnh Hòa khó khăn dỗ dành.

“Sau này tôi chắc chắn sẽ giữ khoảng cách an toàn với ngài.” Quý Lăng Vi hạ quyết tâm, muốn cách Đỗ Cảnh Hòa xa một chút.

Đỗ Cảnh Hòa:”Nói ngốc cái gì vậy..hô....Nhất định là..do giường có vấn đề.”

Quý Lăng Vi sợ hắn khỏi bị thương lần thứ ba, lẳng lặng ngồi ở trên giường, vẻ mặt cô đơn.

Quý Lăng Vi có thể cảm nhận được, Đỗ Cảnh Hoà đang gạt cậu, nhưng Quý Lăng Vi cực kì cực kì muốn có bạn bè, nên cậu sẽ giả bộ không biết.

Bỡi vì cậu không muốn mất đi một người bạn tốt khó khăn lắm mới có được, ân cần hỏi han:”Ngài bị thương rất nặng đúng không? Tôi nghe được tiếng xương gãy. Tôi sẽ báo cho hạ nhân, để họ đi tìm bác sĩ, chắc là có thể đưa người vào phủ nhanh___”

“Khụ khụ...Không cần. Thân thể của ta thế nào, ta tự biết rõ.” Đỗ Cảnh Hòa giữ chặt tay Quý Lăng Vi, ho khan hai tiếng, giọng nói hơi bình thường trở lại: “Giường này lâu năm nên bị mối ăn thôi, em ngàn vạn lần đừng tự trách bản thân nữa. Ta sẽ đau lòng.”

“Thật à?” Quý Lăng Vi hỏi. Cơ thể Đỗ Cảnh Hòa vốn dĩ đã không tốt, cộng thêm một cú lần này nữa chẳng phải là giậu đổ bìm leo*à.

<<*giậu đổ bìm leo: lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo>>

Quý Lăng Vi:”Đừng nói là ngài muốn an ủi tôi nên mới cố tỏ ra mình ổn đấy nhé?”

“Đương nhiên là không rồi, ta hiện tại không phải vẫn bình thường sao?” Đỗ Cảnh Hòa đứng lên, tứ chi cứng đờ, giống như có vô số sợi tơ nhỏ vô hình thao túng cơ thể hắn.

Cần cổ không còn tay đỡ, vẹo thành góc độ kỳ quái, sau cú va chạm vừa nãy, gân bị cắt đứt thành ba khúc, cánh tay phải mất tự nhiên buông xuống, xương ngón tay gãy bao nhiêu không rõ lắm.

Cho dù vậy, Đỗ Cảnh Hòa vẫn nở nụ cười ôn nhu: “Không cần lo lắng, nếu thật sự có vấn đề, ta sẽ nói cho em đầu tiên.”

“Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để ngài có thể dễ chịu hơn một chút, điều kiện là trong khả năng cho phép và phù hợp đạo đức.”Quý Lăng Vi nói xong có chút do dự, những lời cậu nói lỡ như khiến trong lòng Đỗ Cảnh Hòa càng rối ren thì sao.

“……” Đỗ Cảnh Hòa đúng là có chút do dự, mà càng khiến hắn khó hiểu hơn là cái giường này lúc trước còn chắc chắn lắm, hai người leo lên một tiếng động nhỏ còn không có, sao lại đột nhiên sụp đổ?

“Tôi ngủ dưới đất, ngài ngủ trên giường nhé.” Quý Lăng Vi lặng lẽ*trải chăn.

<<*lặng lẽ ở đây là chỉ hành động nên miệng vẫn có thể nói bình thường>>

“Ta ngủ dưới đất, em ngủ trên giường.” Đỗ Cảnh Hòa mở miệng.

“…… ừm.”Quý Lăng Vi trầm mặc hai giây, lo Đỗ Cảnh Hoà sẽ lại lăn xuống giường, cậu liền đồng ý.

Căn phòng trở về yên lặng, cô gái trốn trong tủ quần áo trợn tròn mắt, cẩn thận bịt miệng mũi lại, tránh cho bản thân phát ra tiếng hít thở nặng nề.

Bát tự của cô trùng với đại thiếu gia và là bà con xa với người trong phủ. Ba mẹ mất sớm nên cô đã vào Đỗ phủ ở mấy năm, mang danh là biểu tiểu thư, thật ra chẳng khác gì nha hoàn.

Lão gia phu nhân tổ chức minh hôn cho cô và đại thiếu gia, cô có phản kháng nhưng vô dụng. Dựa theo tập tục trấn trên, sau ngày thứ bảy minh hôn, cô sẽ bị bỏ vào quan tài đóng đinh lại, cùng đại thiếu gia chôn chung một mộ.

Bởi vì không muốn thành thân cùng một xác chết, càng không muốn bị chôn sống, thấy tủ quần áo trong phòng vừa kích cỡ một người, nên tạm thời trốn ở bên trong.

Không biết từ khi nào, cô ngửi được một mùi hương, mơ mơ màng màng ngủ quên mất, khi tỉnh lại, tủ quần áo bị khoá từ bên ngoài. Kế hoạch ‘nhân lúc người khác không chú ý liền bỏ chạy’, cũng chẳng thực hiện được.

Mà cuộc trò chuyện giữa hai người đều bị cô nghe thấy, trong đó có một người dựt tóc còn đòi mở khoá, cô sợ quá gắt gao bịt miệng lại, không dám hó hé một tí tẹo âm thanh nào.

Trong phủ đều biết, đại thiếu gia đã chết được bảy ngày.

Đêm nay chính là tuần đầu tiên của hắn.

——————

Nai: Ngỗng béo hài dễ sợ, quẹo 90 độ 😆😆😆