Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 20



Người xung quanh thấy mãi riết quen, cô thậm chí còn nghe thấy A Chính đang tán dóc về phố Miếu với ai đó, Đường Duẫn xem cô như con cún, cứ dí vào trong ngực không buông, chừng như cô mà vẫy vẫy đuôi thì anh sẽ nhẹ nhàng hơn xíu.

Tô Khởi thở phì phào mà không bứt ra được, tay trái đành phải bấu vào phần vải bên sườn anh để vững người, quẩn quanh mũi đều là mùi hương của anh. Cô chẳng còn trông mong nói lí gì với anh nữa, tay còn lại bèn dò xuống dưới --- đáp vào khoảng giữa hai chân anh đang dang ra.

Đường Duẫn rít vào một hơi, anh vừa định vươn cái móng heo qua muốn nắm bên non mềm của cô, thế mà không nhịn nổi ré lên một tiếng.

Tô Khởi đang hung hãn cấu vào phần thịt đùi trong của anh, thiếu điều sắp nặn ra hoa tới nơi.

Anh vội vàng buông tay, để cô ngẩng đầu mà sửa sang lại tóc tai, ánh mắt của vị mỹ nhân hành hung này giờ lạnh căm căm.

Đường Duẫn treo cờ trắng, cắn răng chịu trận đau thấu kia, cô ra tay tàn nhẫn, thật sự không hề nể mặt nể mũi xíu nào.

Tô Khởi tự biết hôm nay không hỏi được thứ mình muốn, đứng dậy đi ngay, Đường Duẫn không níu cũng không ngồi lại, từ tốn nối gót.

Cô nghe thấy đám anh em thân ai nấy lo kia ngước về phía cô đi mà chòng ghẹo, mới đầu chẳng thèm để tâm hàm ý trong đó, mãi cho đến khi Đường Duẫn tóm lấy cô rẽ trái rẽ phải vào toilet.

Tức thì mặt đỏ ửng lên, trong lòng liền biết được đáp án, đáp án cho vì sao mới nãy đám người ấy lại nháo nhào.

Chưa tới lượt cô tự hỏi, Đường Duẫn cứng rắn lôi cô vào một gian, vặn khóa tay nắm, một cái buồng bé tẹo chứa hai người nam nữ trưởng thành, quá chen chúc, lại quá gần.

Đường Duẫn nắm gộp hai tay cô đang vùng vẫy phía trước, ấn lên ván cửa rồi dùng một bàn tay giam chặt lại, sau đó nụ hôn đáp xuống, không dung chống cự.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy lửng ngắn, một bên bị anh vén lên đằng trước, hai chân dần lộ ra trọn vẹn, còn có lòng bàn tay anh ấm nóng phủ lên, vuốt ve khoảng da thịt trắng muốt ấy,

Cô quay đầu né tránh, tranh thủ ngay khi Đường Duẫn chưa dí theo, mở miệng: "Tôi không muốn..."

Vốn cho là Đường Duẫn sẽ nhả ra câu: "Em không muốn thì đâu có liên quan gì tới anh?"

Thái Tử gia muốn là được, cô không có quyền làm chủ.

Chưa kể tối nay anh uống rõ là nhiều, tách khỏi đám người rồi cô ngửi thấy mùi rượu còn nồng hơn nữa, cơ thể cũng nóng hơn hẳn.

Song, môi anh đuổi theo, mổ xuống lúc mạnh lúc nhẹ, chiếc lưỡi đượm mùi rượu trườn vào, tựa như máy đục tường khuấy đảo nội tạng đang phập phồng, máu thịt tung tóe.

Tưởng chừng như sắp đứt hơi thì anh buông tha, nhưng rất nhanh lại trải nghiệm cảm giác thở không nổi lần nữa, cô thật sự không lần được Đường Duẫn đang làm trò gì, bàn tay phủ bên sườn đùi ấy như sắt nung ấn ra vết xăm mình, cháy bỏng đến muốn dứt ra ngay.

Vết son cuối cùng trên môi đều bị anh ngốn vào bụng, Đường Duẫn như đang giúp cô tẩy trang, chỉ kém chưa cắn mấy dấu lên má.

Ngón tay anh mân mê đôi môi phiếm hồng tới lui, thả hai tay sắp tê dại của cô ra, cách cánh cửa có cô nàng thời thượng đang chỉnh trang, miệng bảo Thái Tử gia tối nay tới chơi, người người nhốn nháo hỏi phòng nào thế, đáp rằng băng ghế ở ngoài, rồi lại cái nào chỗ nào, chín người mười ý.

Nhân vật chính thì đang lén lút kề tai cô rủ rỉ, cô nghi ngờ bữa nay anh không chỉ bất thường, mà còn uống say rồi.

"Em làm bé ngoan, nghe lời anh nói."

Đúng là say quắc cần câu, nói nghe như muốn tranh đua làm Daddy cô luôn.

"Bọn nó đều kêu em 'chị dâu', được không?"

Thì ra không phải muốn làm cha già yếu ớt, chỉ là cô đơn yếu lòng nên khao khát yêu đương.

Mái tóc suông mượt phủ nhẹ lên vai Tô Khởi, tóc mái cắt trước Tết mọc dài rồi hơi rẽ sang bên, vừa khéo che khuất vết sẹo be bé kia. Trang phục không dư không thiếu, tựa hồ một đóa thủy tiên phất phơ sinh trưởng dưới ánh đèn disco rực sắc.

Sao ngờ được, ai nói Thái Tử gia không mê em gái thuần khiết?

Vị mỹ nhân thuần khiết trang nhã bậc nhất gian quán bar này thong thả cất lời, từng chữ nhả ra kinh hồn bạt vía.

"Được con mẹ anh này."

Bà Đường vô tội bị vạ lây, ở tít bên khu nam sợ là cũng vừa hắt hơi một cái.

Nửa hiệp sau còn chưa tới, anh quay lại uống cạn hai ly rượu liền cắp Tô Khởi đi, chân đè ga vèo một phát về chung cư của anh bên phố Thanh Phong.

Cũng may là không xa lắm, bằng không khả năng cao là ngày mai cô sẽ lên ngồi mặt báo bảng tin giao thông --- tin tai nạn: Thái Tử gia Hoằng Xã say rượu lái xe, một xe hai mạng.

Bị anh lôi kéo đến tận trên giường, Tô Khởi dường như đã biết sắp xảy ra chuyện gì, trong lòng không hẳn là kháng cự, nhưng cũng không phải trông mong hay thích thú gì, thái độ chừng như càng làm càng bình thường, cô bị tên thú vật này đồng hóa mất rồi.

Chẳng ngờ rằng vấn đề nằm trên người Đường Duẫn --- anh căn bản là không cứng nổi.

Cả người nồng rượu nóng bừng phủ phục trên người cô, Tô Khởi bị anh chọc trong người hơi râm ran, anh lại trở mình, đầu gối lên đùi cô, ôm eo Tô Khởi vùi đầu rên ư ử.

"Nhức đầu, không nên uống thêm hai li kia..."

Thì ra trong lòng anh cũng biết chuyện.

Tô Khởi ngồi dậy, "Vậy anh đi ngủ đi."

Cô muốn xách cái đầu anh ra chỗ khác, bàn tay lướt qua bị anh bắt đưa lên mặt, tay cô hơi lạnh, anh thì cả người hầm hập, một lạnh một nóng, Đường Duẫn thoải mái hẳn ra.

Tô Khởi thì hận không thể tát anh một phát.

"Anh biết tôi là ai không?"

Anh không trả lời.

Tô Khởi vừa đẩy anh vừa muốn rút tay mình lại, trong phòng im lặng đấu đá. Đường Duẫn không muốn bị cô quấy nữa, mạnh tay kéo người lại khóa trong ngực, giọng điệu nghe ra còn khá bình tĩnh.

"Tô Khởi."

"Em thử quậy anh nữa xem."

"Vứt em qua chỗ Phì Phiên, làm vợ bé cho gã."

"..." Cô bị nhốt trong ngực, hai người gần gũi đến mức hơi kì quái, vặn hỏi: "Phì Phiên thoát tội sao?"

Anh chôn mặt bên cổ cô, tựa hôn môi lại như gặm cắn mà để lại dấu vết, hạ giọng trả lời: "Ừ, ra rồi..."

Lòng cô hụt hẫng, cô đương nhiên mong sao Phì Phiên chết sớm một chút, nhưng là bất lực.

"Không phải anh nói giúp tôi báo thù à?"

Đàn ông làm sao có thể cho phép bản thân bị nghi ngờ?

Đường Duẫn hoàn toàn không hé mắt nổi, cuối cùng đáp lại, "Gấp cái gì."

Hôm nay cô thức trễ, hiện giờ chưa tới 11 giờ, chẳng buồn ngủ tí nào.

Đợi Đường Duẫn say giấc, chưa đến nửa tiếng, cô nhẹ nhàng lách khỏi vòng ôm của anh, ngồi trên sô pha cạnh giường ôm đầu gối trầm tư, trong phòng là một mảng vắng lặng, thậm chí còn nghe được Đường Duẫn hít thở nhanh hơn.

Tô Khởi đột nhiên đứng lên, đi vào gian bếp lạnh lẽo của anh, rõ ràng chưa từng có người đặt chân tới, mặt bếp sạch sẽ lại trống trải. Cô ngồi xổm xuống nhẹ tay nhẹ chân lục từng ngăn tủ, rốt cuộc tìm được một bộ dao cắt, từ dao xắt thái đến dao gọt trái cây, không thiếu món gì.

Chọn ra một cây dao gọt trái cây kích thước vừa chuẩn cho cô cầm chắc tay, quay lại phòng ngủ.

Đường Duẫn ngủ thật sự say, như kiểu trời sập đất lún cũng không lay anh tỉnh nổi.

Tô Khởi rút vỏ dao ra, ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ rọi tới, lưỡi dao chưa qua sử dụng vừa sạch bóng vừa sáng loáng, lập lòe hàn quang.

Cái bản mặt anh sinh quá khéo, bình thường ánh mắt thiêu cháy người, hiện giờ nhắm mắt ngủ say, mềm mỏng hơn rất nhiều.

Cô trở tay dùng đuôi dao chọt chọt cánh tay Đường Duẫn, "Đường Duẫn?"

Không có đáp lại.

Cô lại đi chọt đầu anh, Đường Duẫn nhíu mày, đưa tay lên phủ đầu mình, chà bừa hai cái tựa như cào ngứa, xoay người chôn mặt vào gối.

Tô Khởi cầm dao ngồi bên mép giường, lòng ngổn ngang.

Muốn một dao chém ngang cổ anh.

Nhưng năm ngày sau cô còn phải theo bà Đường đi Đại Đảo Sơn bái phật, đó là mẹ của tên trước mặt, còn ba anh ta vẫn tiêu dao như cũ, sống thảnh thơi đến lúc tuổi già, của cải truyền đến ba đời cũng không lo chết đói.

Nếu nhất định phải chọn một người bị cô một dao đâm chết, mà chỉ được một người, thì cô càng hi vọng là Đường Hiệp Đình.

Được, Tô Khởi đặt dao trên mâm trái cây trên bàn trà cạnh giường, hai tay trống trơn, còn vương chút hơi ấm từ mặt Đường Duẫn, vọt vào toilet xối nước, thoát khỏi mùi hương ấy.

Trong phòng ngủ một người một đèn lẻ loi, cửa bị mở ra rồi đóng lại, chỉ dư mỗi mình Đường Duẫn.

Tô Khởi định nhân lúc tối về phố Miếu luôn, có điều lại phải kêu một chiếc taxi.

Không ngờ ở dưới lầu lại gặp được người tuyệt đối không nghĩ tới.

Đêm khuya, đường phố lặng ngắt, Ôn Khiêm Lương dựa vào bên xe hút thuốc. Ngày trước anh không hút thuốc, lại nhớ đến Tô Bảo Trân ngày trước cũng không hút thuốc, Tô Khởi liền không ngạc nhiên gì nữa.

Thoáng chốc thấy may mắn vì chính mình quần áo chỉnh tề, tóc cũng không rối.

"Childe." Cô cất giọng trước, bốn mắt thẳng thắn đối diện hồi lâu, cô bước đến gần.

Ôn Khiêm Lương khàn giọng nói: "Dạo này đang bàn bạc hợp tác với địa ốc Hồng Trác, quá nhiều chuyện cần xử lý, 9 giờ công việc mới kết thúc."

Tô Khởi gật đầu, lặng thinh không nhắc đến cuộc gọi kia.

Ôn Khiêm Lương liền nói: "Ngày hôm qua... rạng sáng nay em call anh."

Cô chớp chớp mắt, tỏ ra tự nhiên chân thành, "Là em call nhầm, nhìn sai vị trí trên danh bạ, có người khách gặp ác mộng ấy, bởi vậy gọi điện nhờ em giải mộng."

Mặc dù Tô Bảo Trân đã sớm trở thành Tô Khởi, nhưng cô vẫn là có kiêu ngạo tự tôn không thể vượt qua.

Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, thuốc lá giữa ngón tay sắp cháy hết, anh dụi vào gạt tàn cầm tay nho nhỏ, Childe là quý ông chân chính, dầu sao cũng là thân truyền hậu nhân của Tước sĩ Ôn Khai Lân.

Anh nhìn chòng chọc vào Tô Khởi, đang cố xác định xem cô có nói dối hay không.

Mỗi khi Tô Bảo Trân nói dối ánh mắt đều chớp nháy, rất hay nhìn xuống dưới, nhưng cô của trước mắt đang thẳng thắn đối diện anh, còn cười nữa.

Người đều phải trường thành thôi, người không biết nói dối mà muốn báo thù thì chẳng phải là chuyện nghìn lẻ một đêm, vừa ra khỏi cửa là bị giết ngay.

Xem như chính mình cả nghĩ, Ôn Khiêm Lương tự nhủ, mặc dù phiền muộn lắng lo cả ngày, anh cũng sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ cần cô không có việc gì là được.

Yêu một người hẳn là như vậy, nói ít làm nhiều.

Anh cất hộp thuốc, không hỏi cô vì sao ở chỗ Đường Duẫn, Tô Khởi cũng không hỏi anh làm sao lại biết cô ở đây.

Childe đưa Pearl về nhà, bất luận bao trễ, bất luận bao xa.

Còn Đường Duẫn đứng trước cửa sổ sát đất, một tay kẹp thuốc còn đang xoa trán, anh bị nghẹn tiểu mà tỉnh, từ toilet ra tới liền châm điếu thuốc theo thói quen, vô tình trộm nhìn đến uyên ương gặp gỡ.

Tuy rằng ngủ chưa đến một tiếng, nhưng qua được cơn hành rượu cũng tỉnh táo hơn nhiều, không nấn ná thêm gọi ngay cho A Chính, bên kia mới từ Tree Bar bước ra, đang chuẩn bị mang phụ nữ ai về nhà nấy, tiếp điện thoại Đường Duẫn giọng điệu tí tởn.

"Anh Duẫn, đã sảng khoái chưa hở?"

Anh sảng khoái cái rắm.

"Phái người đi tra một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Để tao xem thử là thằng đần nào dùng hành tung tao để lấy lòng cậu cả Ôn."

Điện thoại tùy ý ném sang bên, Đường Duẫn nằm sải ra giường, loáng thoáng cứ thấy bên dưới đang muốn ngóc dậy, nhưng phụ nữ đã bị Ôn Khiêm Lương cắp đi, càng nghĩ càng không vừa ý.

Hôm nay anh vốn là trong lòng không vui, rượu vào mau say, hiện giờ đúng là dậu đổ bìm leo.

Còn một tầng sương mà anh nhìn không tới là: Không chỉ có Tô Khởi đã bắt tới giường mà còn bị mang đi, hai người bên này còn đang thương lượng thông cung, duy chỉ xem cái thứ ngu xuẩn coi tiền như rác là anh đây chẳng hay biết gì.

Tô Khởi cẩn thận, "Bị người nhìn thấy làm sao bây giờ?"

Ôn Khiêm Lương bày cho cô: "Anh muốn tìm em nên biết được chỗ ở Đường Duẫn, em ở trên lầu thấy anh nên xuống dưới."

Gật đầu đồng thuận, chỉ kém nước cười hì hì vỗ tay, khi đó ngay tức khắc quay về quá khứ.

Khi đó hai người họ đã chính thức xác định quan hệ, mỗi lần hẹn hò Bảo San đều nháo nhào muốn đi chung, hai người lén chuồn ra, Bảo Trân yêu shopping, buổi tối xách túi lớn túi nhỏ về nhà, Childe còn phải giúp cô đưa ra lí do qua loa lấy lệ với Bảo San.

Anh luôn có thể giúp cô dự đoán chu toàn mọi thứ, cô ngỡ rằng từ đây an tâm cả đời, trước khi nhà họ Tô gặp chuyện chưa hề phiền não điều gì.

Tô Khởi có hơi hối hận, Childe không thể lúc nào cũng bên cạnh, chờ Ôn Chí Trăn bị cô hại chết, anh chắc chắn sẽ rời đi.

Thế thì nên để Đường Hiệp Đình đền mạng trước hay là Ôn Chí Trăn?

Vấn đề này còn phải suy xét kĩ lưỡng.