Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 27



Đêm đó uống cũng kha khá, lúc tách ra A Chính còn đang hát "Năm tháng huy hoàng", nói là muốn đi xem show của Beyond; A Thi đi chưa được mấy bước là tới dưới lầu, vẫy tay chia tay; Đường Duẫn ngó Bắc Tử dìu đỡ A Chính, ngứa chân đạp mông anh ta một phát, định lái xe đưa hai tên này về.

A Chính có hơi váng đầu, "Ai dám đá tao?"

Đường Duẫn thấy Tô Khởi ở bên cạnh hóng hớt, lôi kéo tay cô tán một phát lên đầu A Chính, sức lực có hơi không phân nặng nhẹ, cô vội vàng rụt tay, nhíu mày trách Đường Duẫn.

Anh cười hiểm, chung tay giúp Bắc Tử nhét A Chính vào trong xe, trả lời tên dở hơi đang say chuếch choáng kia: "Thằng cha mày."

A Chính không lên tiếng nữa, đầu cùng tay đặt lên cửa sổ xe mở toang ra vẻ bé ngoan.

Tô Khởi liếc lên kính chiếu hậu vài lần, Đường Duẫn mở đại kênh radio nào đó, hiện tại là tiết mục "Nhạc vàng đêm khuya".

"Nó sợ ba nó từ nhỏ."

Tô Khởi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong cong, cô không khỏi nhớ đến Tô Thế Cẩn.

Daddy mommy đều là người hiền lành dễ chịu, kết hôn mấy mươi năm cũng chưa cãi vã bao giờ, nhưng dạy dỗ con nhỏ luôn cần phải có một người đóng vai dữ, mommy xót con, mỗi lần cô và Bảo San cãi nhau hoặc không nghe lời, Daddy liền phải làm mặt giận dọa các cô.

Hai cô nhóc nhỏ đương nhiên là sợ Daddy tức giận, mau mau nhận sai, lại không kìm được mà mếu máo rớt trân châu, Tô Thế Cẩn lập tức lược bớt màn sau, thay phiên dỗ mà không dỗ nín được.

...

Tô Khởi thuận miệng hỏi: "Ba anh ta có biết anh ta làm giang hồ không?"

Cô nghĩ Daddy nếu như biết hiện giờ cô biến thành thế này, liệu có tình nguyện thà rằng cô chết đuối ở hồ Thành Môn hay chăng.

"Ba nó chết lâu rồi."

"À."

Lại là một câu chuyện cũ bi lụy, thế tại sao Đường Hiệp Đình cùng Ôn Chí Trăn vẫn còn gia đình hòa thuận, thật bất công.

Tối hôm sau A Chính bắt được người thả rắn ở phố Miếu.

Lúc Đường Duẫn tiếp điện thoại sắc mặt âm u, đang đứng trước cửa sổ sát đất, Tô Khởi cầm ly nước sáp lại gần, tỏ vẻ nghi hoặc.

Cô giống như càng ngày càng nhập vai bạn gái của Thái Tử gia.

Gác máy xong anh gãi đầu hai cái, nói ngắc ngứ: "Không phải vấn đề chỗ em."

Tô Khởi khó hiểu, "Ý là sao?"

"Thằng ranh con từng chạm mặt anh, tuổi nhỏ nông cạn. Anh để A Chính nhốt nó chung với rắn, cái thành ngữ kia nói sao ấy, anh đối với tôi như nào thì tôi đối lại anh như thế."

"Gậy ông đập lưng ông."

"Cũng vậy thôi." Anh cứ thấy là Tô Khởi gánh nạn hộ anh, "Hồi trước có lần anh dừng xe ở phố Miếu bị hư luôn cái lốp, nói vậy cũng là thằng đó làm, em muốn đi xem cái không? A Chính tuyệt đối không nương tay."

"Khỏi, em ghét mấy cảnh đó lắm."

Đường Duẫn dang tay quàng vai cô, "Cũng đúng, còn không bằng xem đánh quyền."

"Cái này em cũng không thích."

"Em thích anh, anh biết."

"Vậy anh có biết da mặt mình dày mấy tấc không?"

"Em đo đi."

...

Sóng gió ngắn ngủi hạ màn, Tô Khởi về phố Miếu trông tiệm như trước, Đường Duẫn gần gũi với cô chưa tới mấy ngày là phải tách ra, khó tránh có hơi bực dọc.

Hơn nữa thời tiết ngày một nóng, anh chịu không nổi cái hốc mấy mét vuông chật chội lại phiền hà, làm cái gì cũng không tiện. Tô Khởi chỉ dịu dàng mỗi hôm ấy, hoặc nên nói chỉ có giây lát ấy thôi, anh ở chỗ cô bị vướng chân vấp víu, tới tối đu theo nhóm anh em cây khế đi lêu lổng ở hộp đêm bên Vịnh Đồng La, nốc rượu như nước lã.

Cửa hàng mới do bạn tốt đầu tư, thấy cái dáng vẻ bị khinh khi của Thái Tử gia, trộm hỏi A Chính rằng có phải em gái bên cạnh còn chưa đủ đẹp hay không.

A Chính cười càn rỡ lên, "Đẹp thì cũng đủ đẹp, nhưng --- có biết xem bói hay không?"

"Xem bói?"

"Anh Duẫn thích huyền học đó nha, nữ thầy bói, tốt nhất là thạo phong thủy."

Đường Duẫn tiện tay vớ đại gì đó ném quá, "Mày bớt nhảm chó đi, canh kĩ cái thằng ất ơ bị nhốt kia, dạy chưa kĩ không cho thả ra."

A Chính gật đầu, quay qua xốc xúc xắc với bè bạn, Đường Duẫn dựa vào kia trầm ngâm gì đó.

Khi tan cuộc ra cửa, cả đám đi tiễn đưa, anh tùy tay ôm cô em kia, mà thực tế thì cô nàng trông ra làm sao cũng chả rõ.

Lúc còn nấn ná từ biệt ở cửa thì nhận được điện thoại, anh chưa nhìn kĩ thì bấm nhận, không ngờ lại là Tô Khởi.

"Anh đang đâu thế?"

"Nguyên ngày, rốt cuộc em cũng biết quan tâm anh một câu đang ở đâu."

"Em có việc tìm anh."

"Lại có việc cần anh, có phải câu tiếp là ra lệnh cho anh lái đi phố Miếu, nghe tiên cô phân phó?"

Anh đang nói chuyện, đột nhiên nhéo một phát vào hông cô ả dính bên người, Tô Khởi liền nghe được mang máng giọng ve vãn, giọng nữ kia nũng nịu kêu: "Anh Duẫn, làm người ta đau nha."

Tô Khởi cắn răng, trong lòng không rõ sao có hơi hoảng, thái độ Đường Duẫn chẳng rõ ràng, nói không chừng bởi cô bỏ bê anh nhiều ngày nên anh mới tìm niềm vui khác, hóa ra hạn sử dụng của cô cũng không quá một tháng.

"Anh lại ăn vụng?" Tận lực bình tĩnh mà thử cất lời.

"Anh quang minh chính đại à, ở kế bên đường Loan Tử, em quản anh?

"..." Chả rõ lắm hôm nay anh trúng cái gió gì nữa, Tô Khởi nắm chặt ống nghe, kiềm chế mà nói: "OK, không ý kiến chuyện của anh, em cúp đây."

Đường Duẫn ném chìa khóa xe cho A Chính, tự mình ngồi vào ghế sau, sắc mặt hơi cọc.

Anh chẳng thể ngờ tới Tô Khởi lại ở phố Thanh Phong.

Khuya khoắt gần hai giờ sáng, thấy dáng vẻ của cô dọn hàng sớm, đang lẻ loi mà đứng ven đường hút thuốc. Thật ra bất quá cô cũng đang đánh cuộc, nếu Đường Duẫn thật sự dẫn gái về nhà, vậy cô sẽ quay đầu đi ngay, cô lại không phải là không anh không được.

Đường Duẫn lại đang tính toán trong bụng, anh từ vịnh Đồng La về đây nhất định nhanh hơn từ phố Miếu tới, vậy chứng tỏ mới nãy lúc gọi điện thoại cô đã ở đây rồi.

Xe đã hứa là cho A Chính mượn lái, anh mở cửa xe ló người ra, giọng điệu não nề.

"Em tới đây chi?"

Cô em xinh gái ngồi hàng sau với anh bám vào vai anh rướn qua, mới định hỏi là ai, Đường Duẫn đánh hơi được sự bất ổn, đẩy người trở vào phóng xuống xe.

Tô Khởi đã xoay người đi mất.

Lúc này taxi chỉ le ngoe, Tô Khởi dọc theo đường bước dồn, Đường Duẫn rốt cuộc cao hơn cô 20cm, chân dài sải một bước tóm chặt người lại.

Tô Khởi quay đầu liền động thủ, khó khăn lắm đánh vào cổ anh, Đường Duẫn xác định cô ra tay tàn nhẫn.

Lời tục tĩu đến bên miệng phải nuốt trở vào, hai người sống mái bên đường, hoặc nên nói là Tô Khởi đơn phương đấm đá anh, Đường Duẫn vừa đón đỡ, vừa ý định chế trụ cô lại.

Mới mấy phút thôi, bên ngoài cực nóng, ai mà nhẫn nại được gì, Đường Duẫn thẳng tay cậy mạnh kéo người ấn vô ngực.

Đằng sau cách gần đó vang tiếng huýt sáo của A Chính, ngoài anh ta thì còn hai cô em xinh tươi dò đầu ra ngoài cửa sổ, hóng ha hóng hớt. Vở kịch nam nữ si tình oán hận thâm thù vừa mới mở màn, lại còn miễn phí nữa, ai mà chẳng thích xem chứ.

Đường Duẫn quay đầu chỉ mặt A Chính, quát lớn tiếng: "Cút đi, thằng ngu."

A Chính đáp lại: "Yes, Sir."

Còn phải đáp cái lễ, rồi đạp ga một phát lái mất hút.

Tô Khởi còn đang giãy giụa, anh ghìm chặt cô lại, vỗ hai phát vào mông, "Đàng hoàng coi, anh bị em làm ướt mồ hôi rồi này."

Cô với vai trò là bạn gái Đường Duẫn, thì giờ đây hẳn là nên quậy banh một chập. Thử nghĩ nếu Childe đi xã giao mà mời bạn nữ về nhà, sợ là chọc cho cô điên nghiêng trời lệch đất mất thôi.

Lại thấy uất ức vô cùng, cặp với cái tên dở người Đường Duẫn này đã đáng sầu đáng giận rồi, tên này còn không thật lòng, thích ăn vụng, cảm xúc một khi trào dâng là không ghìm lại nổi, ai chẳng phải từng là hòn ngọc quý trên tay người nhà chứ?

Giọng cô kích động, âm thanh còn có chút ẩn nhẫn nức nở run rẩy, "Anh có dơ không chứ? Bây giờ tôi cho anh biết tôi chia tay anh, sau này anh gọi gái hay chịch bậy không liên quan gì tôi hết."

Đường Duẫn bỗng nhiên thấy nhói lòng, anh vốn dĩ lười đi phân bua, nhưng bây giờ thì không thể không thể giải thích.

"Em bớt nói tầm bậy tầm bạ, anh không có gọi gái, cũng không có chịch bậy. Cái cô nãy anh không có muốn đem về nhà gì hết, đưa cho A Chính chơi chung, có liên quan gì anh chứ?"

Cô bị anh vây chặt, vừa nóng vừa tức, thậm chí lo rằng tí nữa là mình bị sốc nhiệt mất, cả người khuỵa xuống, không biết lời Đường Duẫn câu nào thật câu nào giả.

Anh cảm giác được trọng lượng cả người cô đều đè lên người mình, trong lòng thì rõ là nóng đến bực bội, lại không có cách nào chống lại sự yếu mềm của cô.

Thấy Tô Khởi vẫn chưa ngó ngàng gì anh, anh cũng chả tốt tình gì, đẩy người ra ném sang bên.

Buổi tối thi thoảng có gió lạnh thổi qua, nhưng là có cũng như không, cứ ôm dính lấy nhau tất nhiên ai cũng chả dễ chịu gì, sau khi tách ra thoải mái hơn hẳn.

Hai tay Đường Duẫn chống nạnh, anh ngó Tô Khởi từ từ ngồi xổm xuống ôm đầu gối giả vờ đáng thương, phiền lòng đến chả biết nên nói cái gì.

"Những gì nên nói anh đều nói hết, em đừng có được nước lấn tới, phiền lắm đó."

Cô vẫn là im thin thín, cơ mà thật ra là không định rõ được tính cách của Đường Duẫn, lại không nói được mấy câu xuống nước, hai bên cùng cương ai cũng không theo ai.

Cúi đầu ngó thấy một cụm nho nhỏ, Đường Duẫn lẩm nhẩm chửi bậy một câu, xoay người đi ngoắt. Cô thấy nửa cái chân đàn ông dần biến mất trong tầm mắt, cứ thấy hết thảy xem như uổng công, hai giọt nước mắt tụ lại rớt xuống, trong lòng tràn đầy căm hận.

Bất quá mới có mấy giây, anh lại quay trở về, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Tô Khởi, cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh khó hiểu, Đường Duẫn tóm lấy cô đè lên lưng mình, móc hai chân cô nhấc lên cõng người.

Cô phản ứng lại tình thế ngay lúc này, gấp gáp đánh lên vai anh, chân cũng đang vùng vẫy.

"Anh cõng tôi làm chi nữa? Tôi hận anh chết được!"

Mặt Đường Duẫn sa sầm đến tột cùng, hung hăng đánh mông cô hai cái, lạnh giọng dọa: "Anh sợ ngày mai thấy em lên báo tin xã hội, mỹ nhân bị bắt, chịu đầy lăng nhục."

Cô chôn trên lưng anh, cắn răng không tiếp lời, từ bên đường đi đến thang máy lầu một cùng lắm có vài ba phút thôi, mà sao lại lâu thế.

Người đàn ông cõng cô lần cuối là Daddy, nhớ ông quá, cõng Tô Bảo Trân từ thuở tấm bé đến trưởng thành thành thiếu nữ. Hồi trung học đi cắm trại dã ngoại bị trẹo chân, Tô Thế Cẩn mỗi ngày cõng cô từ trên lầu xuống dưới lầu, dìu vào trong xe, nói một câu "Goodbye, Princess Pearl", mới để tài xế đưa cô lên trường.

Hiện tại hai người đều mồ hôi đầy mình, mùi cũng chả dễ ngửi gì, nhưng cũng không tới mức phải tỏ thái độ khó chịu, Tô Khởi im lặng bất thường.

Đường Duẫn cảm giác được quần áo bị nước thấm mà không phải là mồ hôi, giả đò không hay.

Ở trong lòng anh, cô bất quá là vờ vịt làm giá, rõ rành rành không muốn xa anh đây như thế mà chẳng chịu thừa nhận, chả thẳng thắn thành khẩn xíu nào, hiện giờ lại rơi lệ vì tình. Anh đâu biết là chính mình hiểu lầm, luôn cảm thấy sao mà được cô cần như thế, cả cõi lòng mềm một cách không không chế được.

Cứ cõng cô như thế bước vào thang máy, rồi lại thả người xuống, Tô Khởi lau mặt, quay đầu không dòm anh.

Đường Duẫn hỏi: "Quậy đủ chưa hả?"

Hai mắt cô ầng ậng nước trừng anh, không, không phải nước mắt, là ngân hà mà tên thô thiển Đường Duẫn này cho là.

Phải chăng ở đất Hồng Kông này bất kì một đôi thiện nam tín nữ nào cũng yêu đương như thế? Kể cả là cô và Childe cũng phải năm ngày cãi nhỏ mười ngày cãi lớn, trong lúc yêu đương cuồng nhiệt thì tình yêu càng đốt càng cháy, sau phút giây cuồng nhiệt thì để lại cảm xúc lắng đọng.

Bên trong tình cảm ắt không thể thiếu một ít "càn quấy" kiểu thế, cứ mãi êm dịu xuyên suốt như thần tiên quyến lữ tuyệt đối chẳng phải thứ ta có thể dễ dàng gặp được.

Anh nói sang chuyện khác, "Tìm anh làm gì?"

Hai người nối bước nhau vào chung cư, Đường Duẫn lập tức mở điều hòa, lại cởi áo trên ra, Tô Khởi ngồi một bên, từ tốn cất lời.

"Muốn nhờ anh thả một người."

Khang Gia Nhân vẫn luôn theo đoàn phim quay phim mới, bận bịu lấy lòng đạo diễn, lu bu đọ sắc với một sao nữ khác. Cái trước là để đạo diễn mỗi lần hô "Action" trong lòng có thể thoải mái tí, còn cái sau là vì mấy ả diễn viên tuyến dưới, ai cũng không thể cho phép bị kẻ khác cướp lấy hào quang.

Sau đó cô nàng gặp Húc Tử, còn ăn khuya chung với bạn của y, mãi đến hôm qua cậu bạn kia vội vàng đi gặp cô kể rằng, Húc Tử lại bị người Hoằng Xã bắt đi rồi.

Lần trước đã bị đánh cho chết dở sống dở mà đưa về, lần này càng không dám nghĩ hậu quả sẽ ra sao.

Cô nàng đương nhiên không rõ Húc Tử làm gì sau lưng, nhờ Húc Tử nói mà biết được tiên cô đoán mệnh bói toán ở Dư Lâu có quen biết với Đường Duẫn của Hoằng Xã, thế là như bắt được vận may mà mò tìm tới Tô Khởi.

Tô Khởi vẫn luôn cảm thấy Khang Gia Nhân quá khờ, nhưng lại không thể phủ nhận rằng bóng dáng nhỏ thó của Húc Tử hôm ấy quả là khắc sâu vào kí ức cô. Khang Gia Nhân khờ, còn cô thì sao mà không khờ chứ, trong cốt tủy vẫn là tiểu thư đài cát ngây thơ đơn thuần, không chịu được Khang Gia Nhân khóc lóc cầu xin nên đành đáp ứng.

Còn may chỉ là đáp ứng hỏi giúp thôi, bụng nghĩ chỉ là một tên râu ria, Đường Duẫn cũng chẳng đến mức làm khó một tên nhóc sinh sau đẻ muộn.

Đường Duẫn nghe được tên "Húc Tử" liền phá lên cười mỉa mai, thân trên thả rông bước lên bóp mặt cô, có hơi đau.

Tô Khởi nhíu mày đập anh, Đường Duận không buông cũng không tha, lại sờ rối tóc cô.

"Đồ ngu."

Cô thét chói tai né tránh, "Đồ điên, anh có khuynh hướng bạo lực."

Đường Duẫn chả để bụng cô nói kiểu gì, buông tay, lại cầm gối ôm ném cô, ấu trĩ chết được.

"Em ngu hết nói nổi, anh làm em đau em mới nhớ kỹ được."

Cô còn đang đăm chiêu khó hiểu, anh thì như thẩm phán tuyên án, nhả từng con chữ trần thuật sự thật.

"Có lẽ em nên gọi thằng đó là "Dơi Tử", "Rắn Tử", cầu tình cho người hãm hại mình, Tô Khởi, em có phải là ngu hạng nhất cái Hồng Kông này không hả?"

Xoay người vào phòng ngủ, để lại mình cô tiêu hóa tin tức, cả người anh nhớp nháp, cần tắm rửa cấp bách.

Bee: móa, kiểu này chắc hết năm mới hoàn truyện quá huhu, sorry các chụy iem.