Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 59



Lúc nhỏ Bảo Trân và Bảo San cùng nhau tham gia một khoá học thực nghiệm đam mê sinh học, giáo viên có kể về một câu chuyện thú vị tại Nam Mĩ: Trong rừng mưa nhiệt đới Amazon có một con bướm, nó vô tình vỗ cánh vài cái, hai tuần sau, một cơn gió lốc xảy ra ở bang Texas.

Hiện giờ, ngày thứ hai của năm 1995, tin Ôn Chí Trăn chết lên báo. Chết cùng một chỗ với nữ minh tinh và xã hội đen, lời gièm pha ngập trời, giá cổ phiếu của Ôn thị sụt mạnh.

Ôn Khiêm Lương trắng đêm không ngủ, vừa phải trấn an bà Ôn hoang mang kinh sợ, lại vừa phải giao tiếp với bên báo chí truyền thông --- cú sốc quá hãi hùng, không phải chủ biên nào cũng bằng lòng mua tin, chưa kể tin tức pháp luật tuyệt đối sẽ không nương tay.

Anh chẳng cách nào phân thân nổi, ngã lưng lên sô pha trong văn phòng, chợp mắt chưa đến nửa tiếng thì thư kí vừa vào ca đã đẩy cửa bước vào, ngữ khí lo lắng.

"Tổng giám đốc Ôn, dưới lầu có người mua cổ phiếu tụ tập..."

Lửa cháy đổ thêm dầu, hai mắt Ôn Khiêm Lương phiếm đỏ, mắt kính đặt kế bên, trên tròng kính bị dính vết ngón tay, anh cố gượng người dậy ngồi lên để lau.

"Bảo vệ có ngăn lại không? Lịch sự một chút."

"Bên mình rất lịch sự, là do người mua không kiềm chế được cảm xúc.

"Xem tình hình rồi báo công an đi."

"Dạ."

Ôn Khiêm Lương đeo kính lên, đứng trước cửa kính chạm đất, chỉ có thể nhìn thấy được dòng người chen chúc xô đẩy lúc nhúc như kiến, còn giăng biểu ngữ, nhắm mắt lại cũng đoán được trên đó viết gì.

Tất nhiên anh biết Ôn Chí Trăn ở bên ngoài thi thoảng sẽ dính chút tai tiếng trăng hoa. Có điều trước đây đều là mới mẻ nhất thời, anh có ý kiến gì được với tác phong bất chính của ba mình đây? Chỉ có thể quan tâm săn sóc bà Ôn nhiều hơn --- Ôn Chí Trăn cũng không thiếu gì mấy thứ này.

Tình thế mưa gió sắp kéo tới, không chỉ dừng ở người mua cổ phiếu dưới lầu, mà còn thêm việc Ôn Chí Trăn dính líu đến thế lực nước ngoài. Ông ta giúp đối phương rửa tiền đen đã mấy năm liên tiếp, nhận 15% tiền hoa hồng kếch xù, sau khi về Hồng Kông Ôn Khiêm Lương mới biết chuyện, hối hận chẳng kịp.

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, là bà Ôn.

"Childe, con có biết tài khoản tiết kiệm của Daddy con bên sòng bài Ma Cao không?"

Anh không ngờ hiệu ứng bươm bướm tới nhanh đến mức này.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ vừa mới nhận được điện thoại, nói là tài khoản tiết kiệm vừa bị rút 2 tỉ, số dư còn không. Người đã mất cả rồi, sao tài khoản còn biến động được?"

Ôn Khiêm Lương xoa xoa mày, "Mẹ đừng lo nữa, mấy chuyện này giao cho con là được."

Trong màn đánh cược màu đen này, Ôn Chí Trăn cùng lắm xem như là một tay chia bài nhận khoản thù lao hậu hĩnh. Tay chia bài ngã xuống, cứ việc thay một tay khác là được, nhà cái vẫn là nhà cái, người chơi vẫn là người chơi.

Thậm chí cả bộ đồng phục lao động của anh còn bị nhà tư bản lột ra, mặc trên người của kẻ kế tiếp.

Hai tỉ bạc này chính là giá đồng phục lao động.

Ôn Khiêm Lương biết rõ sự thật đã định, song vẫn gọi một cú qua Ma Cao, tìm gã tắm ngựa chuyên giúp Ôn Chí Trăn tắm ngựa trước giờ. Đầu bên kia vẫn cứ không thể kết nối được, có lẽ điện thoại với người đã cùng nhau chìm vào biển rộng, hoặc là trốn tít sang Châu Âu, trình diễn một màn ve sầu thoát xác, chả thể biết được.

Anh ngả ra sau thở dài. Chẳng mấy chốc, điện thoại văn phòng lại reo lần nữa, đối tác doanh nghiệp lớn nhất bên Ma Cao rút vốn. Quả nhiên, nhà cái trên chiếu bạc không chỉ có khứu giác nhạy bén, mà hành động cũng hết sức tốc độ, Ôn Chí Trăn đã bị loại trừ triệt để.

Khách sạn, sòng bài, tụ điểm giải trí bị ngừng kinh doanh toàn bộ. Từ dùng lí trí phân tích, cho đến bước hành động thực tế này là vô cùng gian nan, nhưng anh cần phải tự chặt đứt cánh tay để bảo vệ chính mình.

Đám người mua tụ tập dưới lầu bị cảnh sát vừa tới giải tán, tựa như cho anh một khoảng ngắn để thở dốc vậy. Ôn Khiêm Lương nghĩ tới mẩu tin kia, mãi cho tới khuya hôm qua anh mới có thời gian để đọc. Nhắm mắt cũng biết là được chắp bút bởi mối tình đầu của anh - người thường xuyên viết bài cho báo trường - Tô Bảo Trân.

Hôm nay thế mà trong đầu Ôn Khiêm Lương và Đường Duẫn có cùng suy nghĩ giống nhau như đúc --- vẫn luôn nghi ngờ liệu hai việc này có liên quan đến cô không, liên quan đến mức nào.

Tựa như khi Tô Khởi mất đi dũng khí để gọi chất vấn anh có làm chuyện sai trái năm đó hay không, giống thế, anh cũng đã đánh mất dũng khí để hỏi cô --- sớm đánh mất vào năm 1987.

Định lái xe về nhà thăm bà Ôn, với cả tắm rửa thay đồ, nhưng sau khi nổ máy lại quành đường vòng đi Trần Ý trai.*

*gốc Chan Yee Jai (陈意斋).

Bà Ôn ăn một khối bánh tổ yến, trên tay còn cầm một chén canh dưỡng sinh, là tự tay Ôn Khiêm Lương múc đưa tới.

Vào loại thời điểm thế này khó tránh niềm thương cảm, nhớ tới người xưa, "Nhớ lần đầu tiên Pearl ăn cứ luôn miệng khen, khi đó hai đứa mới vừa hẹn hò, đứa nào cũng thật ngây thơ..."

Ôn Khiêm Lương bị bà đưa về cái tuổi ấy.

Người vẫn luôn như thế, cuộc sống trước mắt càng gian khổ, liền càng muốn nhớ về quá khứ.

Nhưng hồi ức có thể biến tấu đủ kiểu, làm thành thịt kho tàu, thịt chua ngọt, không thì xá xíu tẩm mật ong; nhưng sự tình xảy ra ở hiện thực gần sát chân tướng, là thịt đỏ ứa máu, sống nhăn, tanh tưởi, khó nuốt, vị tởm lợm.

Bà Ôn lại nói: "Nếu lúc trước không xảy ra mấy chuyện đó, bây giờ hai đứa đã đăng kí từ lâu rồi..."

Ôn Khiêm Lương vốn định kêu bà đừng nói nữa, nhưng nghiêng đầu nhìn sang thì nhận ra bà đang rơi nước mắt, chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói.

Câu chữ biến thành: "Nếu lời mẩu tin đó là thật, mẹ cảm thấy có thể nào là Pearl đang trả thù nhà họ Ôn không?"

Bà Ôn đương nhiên có xem bài báo, nghe vậy vội vã đưa tay vỗ anh, "Con đang nói gì đó? Báo lá cải lề đường nói bậy nói bạ chuyện cũ thôi, năm đó hai nhà ta thân thiết vậy mà. Chí Trăn vừa ý Pearl, Thế Cẩn chắc hẳn cũng vừa ý con. Xảy ra biến cố thế này, ai trong chúng ta cũng không muốn nhìn thấy."

Ôn Khiêm Lương nuốt lời muốn nói xuống, cầm khăn tay giúp bà Ôn lau vụn bánh trên ngón tay, nghĩ rằng bà cứ thế không hay biết gì mà sống hết một đời là tốt nhất.

Anh cúi đầu nói chuyện, tựa như hết sức tủi thẹn, lại vô cùng bất lực.

"Sinh thời Daddy có làm chút chuyện bất lương, hiện giờ đối phương đá ông ấy ra ngoài, Ôn thị lâm vào thế khó khăn, con đã cho dừng hết chuyện làm ăn bên Ma Cao, chuẩn bị sang tay."

"Nhưng khoản vay bên Hồng Kông quá lớn, nợ quá hạn đã là tình hình tốt nhất, khả năng cao là không thể trả nổi. Nếu là như thế, con sẽ đình chỉ giao dịch chứng khoán, rồi xin phá sản để trả nợ. Mommy, có được không?"

Giống như trở về lúc ấu thơ, nhận lỗi vì một bài kiểm tra không được tròn điểm, trước nay bà Ôn không phải là một người mẹ hay trách móc nặng lời, nhìn dáng vẻ anh cúi đầu thì càng thêm xót lòng --- cặp mắt dưới kính chằng chịt tơ máu, râu mọc lởm chởm sau một đêm thức trắng...

Bà Ôn đưa tay vỗ vào bên cổ dưới tai anh, trong thanh âm đượm nét bi thương, có sự dịu êm đè nén: "Con cứ yên tâm đi làm, Mommy sẽ ủng hộ con toàn lực, không chỉ có mẹ, còn có ông bà ngoại. Childe, con rất ưu tú, đừng mang quá nhiều gánh nặng lên mình."

"Daddy của con là người như thế nào... Mẹ rõ hơn con nhiều."

Ôn Khiêm Lương cúi gầm càng thấp hơn, "Không phải, con không có tốt như vậy."

Anh nói: "Gần đây con cứ mơ thấy Pearl mãi, cổ hận con lắm, tuyệt đối không tha thứ cho con."

Bà Ôn ôm anh vào lòng, "Muốn gặp con bé thì cứ đi gặp thôi, nói rõ ràng với nó, Pearl không phải là dạng con gái không nói lí lẽ."

Ý bà là chỉ tro cốt thờ phụng trong đền.

"Mẹ còn nhớ như in năm ấy hai đứa hay cãi nhau, con từ ngoài trở về nổi giận đùng đùng. Mẹ hỏi con xảy ra chuyện gì, con kêu: Cổ gây sự vô cớ. Nhưng lên lầu mới có lát lại quay xuống nói với mẹ, 'Thấy cổ khóc con đau lòng quá', ngay sau đó mặc luôn áo ngủ lái xe chạy đi kiếm con bé. Mẹ chưa từng thấy con hoảng loạn vậy bao giờ."

Hai tay Ôn Khiêm Lương che mặt, không ai biết được trong lòng bàn tay có nước mắt hay chăng.

Sau cùng lẩm bẩm nói: "Một người phạm sai lầm, có phải chỉ có chết mới có thể hoàn trả..."

Bà Ôn nghi hoặc, "Con đang nói gì vậy?"

Đáp lại lời chỉ có sự lặng câm khắp phòng.

Như thể dây xích bị rớt mất một mấu quan trọng, 2 tỉ Ôn Chí Trăn giữ làm dự phòng trong tài khoản bên sòng bài bị chuyển đi lặng yên không một tiếng động. Bây giờ Ôn Khiêm Lương bị nướng trên chậu than, mà dân cổ phiếu chính là phiến quạt thổi bùng thế lửa bên dưới.

Ôn Chí Trăn suy tính sai ở chỗ là dùng danh nghĩa của Ôn thị để phát triển kinh doanh bên Ma Cao, mà Ôn thị thì đăng kí ở Hồng Kông, chịu kiểm soát dưới quy định của xứ Cảng.

Cuộn phim lúc trước Tô Khởi đưa cho Chung Diệc Sâm phát huy tác dụng. Chung Diệc Sâm chỉ tập trung vào tài khoản bên Ma Cao, ngay lập tức xin lệnh điều tra. Vào sáng ngày thứ ba sau khi Ôn Chí Trăn chết, đến Ôn thị, mời Ôn Khiêm Lương tới ICAC uống một li cà phê Liêm kí.

Chiều hôm đó, Tô Khởi nhận được điện thoại của Chung Diệc Sâm, khi ấy cô đang ở bệnh viện đợi khám bệnh một mình.

"Sếp Chung bình tĩnh quá ta."

"Ôn Chí Trăn chết có liên quan tới em?" Rõ ràng anh ta đã xác định, nhưng vẫn là đè giọng xuống chất vấn.

"Không liên quan gì em."

"Còn cứng miệng? Em nhờ anh tìm thuyền giúp, phải chờ hai người là Khang Gia Nhân và Húc Tử, người chèo thuyền chờ không thấy ai, thành ra ăn không một khoản."

Cô thật sự đã dọn đường lui cho KK và Húc Tử, cô không vô sỉ đến mức mà đùa bỡn qua mặt hai người họ. Đúng là giết Ôn Chí Trăn khả năng cao sẽ cùng nhau chịu chết, nhưng vẫn còn một xíu khả năng để hai người cao bay xa chạy, có phải không?

Hạnh phúc cần phải phấn đấu giành lấy, có hung hiểm đi đôi là chuyện hết sức bình thường.

"Sếp Chung so đo ghê, em sẽ trả tiền lại cho anh."

"Giờ em điên rồi, em có biết bản thân đang làm gì không vậy? Ngày đầu năm mới, ba mạng người, đây là món quà lớn em tặng anh?"

Tô Khởi chững lại để nghe xem y tá đằng xa đang gọi tên ai, kế đó đáp lời anh ta: "Quà tặng cho anh là tài khoản nội bộ của Ôn thị, em khuyên anh phải hành động lẹ làng, nếu không bên người chơi cũng lần lượt rời bàn, giỏ tre múc nước công dã tràng, sở Liêm chính phí công một phen."

"Tình đầu của em cũng không phải dạng vừa đâu, nhà cái vừa mới dứt ra, cậu ta lần theo sau lau sạch dấu vết."

"Lúc anh tới nơi, mọi tài liệu đã bị tiêu huỷ sạch, chỉ dư lại một bản thoái thác trả nợ, cậu ta chuẩn bị sẵn sàng để đập nồi dìm thuyền. Em hẳn là hiểu kế sách này, có đôi khi phá sản cũng không thảm tới mức người ta hay nghĩ."

"Còn có một tay Cục trưởng Cục Quản lí đất đai bị suy thần ám vô người, kinh doanh chính của Ôn thị đó giờ là mảng bất động sản, không chỉ có mỗi miếng đất Truân Môn mới đây thôi. Họ đã duy trì kiểu tới lui này từ lâu, tài khoản tiết kiệm bên ngân hàng bị tra, mũ quan chắc ăn là khó mà giữ được."

Sắc mặt Tô Khởi cũng không tốt.

Đối với Ôn Khiêm Lương, cô vẫn còn mang lòng thương xót, nhưng tiền đề phải là anh biến thành một con cá trên mâm mặc người xâu xé --- rằng con cá này phải chết là sự thật không thể lung lay.

Hiện giờ nó có ý đồ giả chết để trở lại trong nước, người dàn cục sao chịu đựng nổi.

Cô hỏi thẳng Chung Diệc Sâm: "Em cầm đáp án đặt ngay trước mặt cho anh chép, mà bây giờ anh nói với em là chỉ có được 30 điểm?"

Chung Diệc Sâm thấy cô nóng nảy, tình thế rốt cuộc đã có chút cảm giác thế lực ngang nhau, mà không phải chỉ mỗi mình anh ta bị bày bố.

"Quan trường có nợ nhân tình, vĩnh viễn không thể nào đạt tròn điểm cả, 30 điểm quá thấp, người khác chắc được 40. Mà anh chỉ chép có một nửa đáp án, cũng có thể được 60, không phiền sư muội nhọc lòng."

Nhìn điện thoại bị cúp, Tô Khởi cắn chặt môi, cuối cùng y tá cũng gọi đến tên cô, cô từ tốn đứng lên đi vào phòng khám bệnh.

Tối đó tới phố Miếu kiếm A Thi, còn qua đêm nữa. Đường Duẫn không có gọi điện tới, nhưng cô đoán anh chắc chắn biết mình ở đâu.

Nhưng Tô Khởi không ngờ được là: Chung Diệc Sâm ra vẻ cúp điện thoại cô, ngày hôm sau lại phải gọi lại trong tuyệt vọng.

"Sếp Chung, hẳn là nên nói Good morning nhỉ?"

Chung Diệc Sâm đứng trước cửa sổ trên lầu, tránh sau bức màn nhìn mấy tên đang ngó nghiêng xung quanh bên dưới, mặc suit, song phong thái thì không đủ đứng đắn nghiêm chỉnh, ẩn nét hung tợn. Tối qua khi anh ta về nhà đã nhận thấy được, chỉ là trời tối quá nên không chắc chắn lắm.

"Con chó điên Đường Duẫn đó muốn cắn anh à?"

Tô Khởi dựa lên cửa sổ hút thuốc, ý cười nồng đậm, giọng điệu cố nén vẻ đắc ý, nhưng vẫn không tránh khỏi mà lộ ra, "Thật đó sao? Ảnh đáng sợ quá ha."

"Cái tên ngu si này, sau bài đăng báo không phải là nên nghi ngờ em sao? Bám theo anh làm gì?"

"Em không biết nha, làm phiền sếp Chung chịu chút ấm ức bị chó rượt."

"Có phải là em nói gì với tên đó, hay là làm gì đó không?"

"Không tiện tiết lộ. Anh cứ chuyên tâm điều tra sau lưng Ôn thị, đừng quên đã đáp ứng em bài thi được 60 điểm, mấy cái khác không cần lo lắng."

"Bây giờ em coi anh là vũ khí à? Tô Bảo Trân, em được lắm."

Tô Khởi hốt hoảng một thoáng, nụ cười bỗng sượng ngắt, "Lâu lắm rồi không có ai gọi em vậy, cảm ơn anh nhiều nha."

Dẫu sao Chung Diệc Sâm cũng có tính thiếu gia, lại ngắt máy cô tiếp. Tô Khởi lợi dụng anh ta, được cái hôm nay thời tiết không tệ, cô rộng lượng, không so đo với anh ta.

Đầu thuốc lá ấn dụi bên cửa sổ, sắc mặt Tô Khởi trở nên âm trầm.

Thứ nhất, lần trước cô chịu đòn tra khảo ở đường khẩu Hoằng Xã, chứng minh được Đường Duẫn đích xác nghi ngờ cô và sở Liêm chính có cấu kết, đó là thái độ nghi ngờ đáng có.

Thứ hai, thời gian báo đăng tin và lúc Ôn Chí Trăn chết là quá trùng hợp. Chiếu theo tính đa nghi của Đường Duẫn, nhất định sẽ móc nối lại với nhau, huống chi quan hệ của cô và Khang Gia Nhân không cạn, vậy mà lại không hỏi cô câu nào, như thế không nên.

Thứ ba, Chung Diệc Sâm bị bám theo, phản ánh rõ Đường Duẫn đã tra được ngọn nguồn việc đăng tin, nhưng không hề nhắc tới một chữ nào với Tô Khởi, thậm chí có thái độ lảng tránh, có thể càng thêm chứng thực rằng --- anh đã biết được mình là Tô Bảo Trân.

Sau vụ Hồng Khám, trước lúc đăng tin.

Kết hợp với những chi tiết cô đã phóng to phân tích trước đó, anh biết chuyện, cho nên lần này nhất quyết không mở lời thăm dò để lộ ra.

Không ngờ tới Tô Khởi mượn việc này để phán đoán ngược lại, gãi đúng chỗ ngứa, anh làm gì cũng đều là sai cả.

Cô sắp sửa trình diễn cùng anh một màn kịch trong kịch, mức độ mệt tim nhân đôi, sao cười cho nổi?

Ngày thứ tư Ôn Chí Trăn mất, sở Cảnh sát kết án, Ôn Khiêm Lương bắt đầu trù bị việc tang lễ.

Không nghĩ tới sẽ nhận được điện thoại Tô Khởi, hẹn anh gặp ở con đường đối diện Ôn thị.

Khi ấy cổ phiếu 8611 của Ôn thị tuyên bố ngừng giao dịch, ít ngày nữa sẽ huỷ niêm yết, tâm lý phản kháng của người mua càng thêm gay gắt, tức tối trước thái độ lạnh lùng dứt khoát của Ôn Khiêm Lương, vây kín cửa chính của toà nhà Ôn thị.

Trong lòng Ôn Khiêm Lương sầu vui đan xen, anh lặng lẽ đi ra từ cửa hông, chuẩn bị băng qua đường.

Xe đậu tại một vị trí đậu tạm thời bên đường, Tô Khởi nhìn thấy Ôn Khiêm Lương xuất hiện trong tầm mắt. Trong tay anh đang nắm khăn tay lau mắt kính, độ cận hơn một chấm không ảnh hưởng nhiều đến việc anh qua đường an toàn.

Nhác thấy người đi xuống lề đường, Tô Khởi lùi xe ra sau, cọ phải phần đầu xe sau một chút, khiến cho Ôn Khiêm Lương đứng lại, đưa mắt nghi ngờ nhìn sang.

Tình cảnh này, bất kể ai cũng đều cho rằng trên chiếc xe hơi sang trọng là một vị tài xế nguy hiểm, tay lái còn non, đáng thương cho chủ xe sau vô tội phải gánh nạn.

Tô Khởi chẳng nhớ rõ, trong nháy mắt ấy có bốn mắt nhìn nhau với Ôn Khiêm Lương không, cô nhớ là có. Nhưng anh hơi cận, khi ấy lắm rặng mây xám, bầu trời phủ đầy mây, anh hẳn là không thấy rõ cô.

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Bởi chiếc xe ấy lại xông về trước, tài xế đạp chân ga không biết dùng bao nhiêu sức, đâm thẳng tới Ôn Khiêm Lương ---

Tiếng vang rít chói tai do lốp xe cọ xát lên đất kinh động tới dân cổ phiếu đang thị uy nơi xa, lại có giọng điệu vô cùng khoa trương bảo "Nhìn thấy người bị đâm bay lên", mọi người sốt sắng chạy tới xem xét tình trạng, call xe trắng, một mớ hỗn loạn.

Tô Khởi ngẩng đầu ra khỏi bánh lái, đôi tay run lập cập cầm điện thoại gọi cho Đường Duẫn, anh bắt máy rất nhanh, gần đó đã bu kín người

"A Duẫn..."

"Em đâm chết người rồi..."