Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 61-1



Trung tuần* của tháng, hai chị em Tô Khởi và A Thi kết đôi cùng đi du lịch Nhật Bản.

*mười ngày giữa tháng.

Trước khi cô rời Hồng Kông, Ôn Khiêm Lương gọi nhiều cuộc tới, nhưng Tô Khởi một mực không tiếp. Phần đầu của anh đã không sao, chỉ là chân trái bị thương nghiêm trọng, mức độ ảnh hưởng đến sinh hoạt nửa đời còn lại ra sao, bác sĩ cũng không thể bảo đảm được.

Bà Ôn và Ôn Khiêm Lương bàn về cuộc giao dịch với Đường Duẫn. Vụ bê bối Ôn Chí Trăn và cục trưởng cục Đất đai cấu kết nhiều năm khó tránh khỏi liên luỵ đến Ôn Khiêm Lương, anh lại còn xin huỷ niêm yết ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, quanh năm suốt tháng sở Liêm chính còn chưa đớp được ngụm thịt ngon nào, làm sao có thể dễ dàng tha cho.

Đường Duẫn bằng lòng hỗ trợ giải quyết.

Bà Ôn là quý phu nhân khắc chế lễ độ, không nói ra được câu từ chói tai, chỉ có thể than vãn mấy câu gái giang hồ vô tình, chị dâu Hoằng Xã quả nhiên cũng là nhân vật tàn độc, còn muốn nói thêm câu mà bất kì người mẹ nào cũng phải nói: cách xa họ ra một chút.

Ôn Khiêm Lương cảm giác phần đầu lại nhoi nhói đau, cười khổ đáp lại --- mẹ của anh nhất định không thể ngờ được gái giang hồ mà bà vừa buông lời ác cảm lại là Pearl.

Nhân lúc mẹ rời khỏi phòng bệnh, anh liền chộp lấy điện thoại tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chờ đợi trong tẻ nhạt một lần rồi lại một lần, không nhận được hồi âm.

Anh bỗng nhiên tỏ tường, tuy hẳn nên tỏ tường ngay vào thời khắc cô tông vào: Cô đã biết được mọi chuyện, cô không hề yêu anh, thậm chí còn muốn anh chết.

Nhìn chân trái của mình, không kiềm được nhớ đến lần bị thương trước đó, mười năm trước.

Hiệp hội từ thiện Hồng Kông tổ chức triển lãm nhiếp ảnh, khoản tiền thu được đều sẽ dùng làm từ thiện, đại gia và phu nhân nhà giàu tất nhiên sẽ không tham gia loại trò chơi trẻ con này, đối tượng chủ yếu là con cái của họ.

Tô Bảo Trân và Ôn Khiêm Lương mỗi người quải một chiếc camera trên cổ, tự mình ra nơi hoang dã chụp quay phong cảnh. Khó khăn lắm mới cắt đứt được cái đuôi bám dính Bảo San, tuy rằng cô bé đã đe doạ đoạn tuyệt quan hệ với họ 3618 lần.

Kí ức thuở niên thiếu hoá bướm, giờ chỉ còn vang tiếng mộng vỡ tan.

Cô lỡ chân dẫm lên một cục đá phủ đầy rêu phong, Ôn Khiêm Lương vô thức ôm cả người cô vào, cùng nhau lăn xuống dốc núi --- kết quả chân trái Childe gãy xương, Pearl trừ bỏ có chút trầy da thì bình yên vô sự.

Đã quên bẵng hết mọi chuyện liên quan đến triển lãm ảnh, chỉ còn đọng lại cảnh Pearl đau lòng oà khóc bên giường bệnh, Childe đau chân đau lòng, đôi trẻ sợ sệt ôm lấy nhau.

Ôn Khiêm Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, nháy mắt ấy bất giác cảm thấy sự trống rỗng bao trùm.

Trong khoảnh khắc máy bay vụt lên bầu trời, trái tim Tô Khởi trĩu xuống, cũng cùng nhớ tới năm đó, cô lại phân vân tiếp: Có lẽ cô hẳn nên đi gặp mặt anh một lần, mời anh một lon dứa đóng hộp.

Thổn thức khó kiềm, lúc xem "Trùng Khánh Sâm Lâm", cô thích nhất là câu thoại kia.

"Nếu kí ức cũng là một lon đồ hộp, thì tôi hi vọng lon đồ này sẽ vĩnh viễn không hết hạn."

Tô Khởi và A Thi ở Nhật mười ngày, trong lúc đó không quên chọn mộ địa và an táng cho KK và Húc Tử, còn thỉnh nhà sư địa phương tụng kinh cầu phúc, nguyện cho họ yên ổn vãng sanh.

Nghĩa trang ở Nhật thoạt nhìn lớn hơn nhiều so với nghĩa địa Hồng Kông, nguyên quán A Thi ở Quảng Đông, cô nàng nói ở Đại Lục cũng không có chen chúc như ở Hồng Kông đâu. Từ nơi người sống ở cũng nhìn ra được điều này --- Hồng Kông đầy rẫy rừng rậm bê tông cốt thép, chật chội áp lực.

Vô số người liều mạng bò về trước, Tô Khởi không kìm được mà nghĩ, vì sao không rời khỏi Hồng Kông?

Cô muốn rời khỏi.

Ở Nhật Bản trong suốt trung tuần, ngày 20 tháng 1, Tô Khởi và A Thi về Cảng. Cùng ngày, Ôn Khiêm Lương xuất viện, không khí Tết Âm lịch sôi nổi khắp đất Cảng.

Đường Duẫn không có đích thân tới sân bay đón cô, thậm chí cả A Chính cũng không tới, Tô Khởi nhạy cảm nhận ra được sự bất thường, thuận miệng hỏi vị tài xế ít gây chú ý của Đường Duẫn.

"Hoằng Xã dạo này có việc à?'

"Đang trong quá trình chuẩn bị đóng cửa cảng, anh Duẫn bận bịu đi xã giao, anh Chính thì lo mấy chuyện thấy máu."

Cô âm thầm an ủi bản thân, tốt nhất là cô nghĩ nhiều.

Biệt thự vịnh Nước Sâu, ngoại trừ quà lưu niệm mang từ Nhật về, còn có quà biếu đặc biệt chuẩn bị riêng cho Đường Hiệp Đình và bà Đường.

Quà cho Đường Hiệp Đình là một bình phong bằng sứ. Cô biết ông không mê kiểu Nhật, vậy nên chọn một bức phỏng theo thời Thanh do nghệ nhân Hashimoto ở Kyoto thiết kế. Vừa hợp để làm vật trang trí, hoạ tiết hoa cỏ chim chóc được khắc hoạ tinh tế. Đường Hiệp Đình cầm trên tay nhìn tới nhìn lui mấy lần, cũng coi như cho đủ mặt mũi. Tô Khởi nhận được ánh mắt trấn an từ bà Đường, tới đây xem như yên lòng.

Món tặng bà Đường là một quyển sổ lưu niệm in nổi trân quý, gồm bộ sưu tập kinh điển của Heineken Bird suốt 10 năm qua. Ngay khi bà Đường mở hộp ra thì mừng rỡ khôn xiết, khen cô chu đáo có lòng.

Lúc trước lần đầu Tô Khởi gặp bà Đường, bên ngoài tiệm bánh Tây ở Quan Đường, Đường Duẫn cầm một bức tranh đóng gói kín mít, là vật đấu giá Ôn Khiêm Lương tặng bà Đường, cô đã lưu ý từ lâu, nhất định không đưa sai.

Giây phút nhìn thấy Đường Duẫn, mọi lời tự an ủi bản thân đều vỡ vụn, bởi vì Tô Khởi cảm giác được: Anh giống như đã đưa ra quyết định gì đó.

Anh đưa mắt lạnh căm liếc nhìn nền đất phòng khách bừa bộn --- đầy giấy gói quà cũng với mút bọt biển. Ánh mắt Đường Duẫn hơi đượm sự mỏi mệt, nói chưa tới mấy câu liền muốn đưa cô về phố Thanh Phong, Tô Khởi vội vàng đáp ứng, chào từ biệt Đường Hiệp Đình và bà Đường.

Sau khi lên xe cô cố tình nghiêng đầu cười ghẹo anh, "Anh là em bé nhỏ hả? Dỗi vì mình không nhận được quà."

Đường Duẫn hạ giọng chửi cô "Tào lao", anh thèm mà làm quỷ ấu trĩ.

Tô Khởi nắm chặt túi xách, không nói thêm lời nào.

Anh đưa cô đến dưới lầu, muốn cô tự lên lầu trước, Tô Khởi đứng bên vệ đường hỏi: "Anh còn có việc?"

Đường Duẫn gật đầu, "Cơm tối khỏi chờ anh."

Lòng Tô Khởi trĩu xuống, cười một cái chiếu lệ rồi xoay người đi khỏi.

Anh lãnh đạm đi nhiều, đây không phải dấu hiệu tốt lành gì.

Gió đêm se lạnh, Tô Khởi đứng ban công hóng gió, trong tay vặn niết một điếu thuốc tới mức vụn thuốc rơi tứ tán mà không hề châm lửa.

Cô chờ tới tầm 10 giờ, Đường Duẫn còn chưa trở lại, có phải anh đang tính toán trừ khử cô không? Cô tuyệt đối không thể bị loại trừ.

Gọi cho A Thi, A Thi tràn trề năng lượng, thêm nữa cũng thích náo nhiệt, đã uống trọn một vòng như một con bướm hoa ở Tiên Đô.

Trốn đến phòng không người nên yên tĩnh lại nhiều, đáp lại lời Tô Khởi hỏi: "Không có đây, đám chí cốt của ảnh cũng không tới."

Chí cốt cái gì, cốt ai nấy hốt thì có.

Tô Khởi lại hỏi: "Mười bữa nay ảnh có tới Tiên Đô không vậy? Có gọi cô nào không?"

A Thi kêu Mimi trông quán thay cô qua, thuận miệng cười trêu Tô Khởi: "Rốt cuộc mày biết giám sát chặt chẽ ảnh? Hai năm trời, tới tao cũng sốt ruột dùm mày."

Tô Khởi không ừ hử, đợi A Thi đáp: "Mimi nói là Thái Tử gia không có tới, chắc hẳn là lu bu quá, không thì làm gì mà không ăn vụng?"

Cô đợi tới gần 12 giờ, từ ban công đến sô pha, lại từ sô pha đến trên giường phòng ngủ, đã từng là lộ trình thân mật của hai người, hiện tại biến thành một mình cô quạnh quẽ đợi chờ.

Tô Khởi không có sung sức như A Thi, đường về chông chênh, cô nằm trên giường chìm vào mộng đẹp, không nghe được tiếng Đường Duẫn mở cửa vào nhà.

Hoằng Xã đổ máu, trên người anh không sạch sẽ, chuyện đầu tiên là tắm rửa thay đồ, lại ngồi trong phòng khách tối đen bình tĩnh nửa tiếng, sau mới khoan thai đi về phòng.

Rõ ràng đã bình tĩnh mười ngày, vẫn là không đủ. Giây khắc đó bước vào phòng ngủ càng giống cưỡng chế bản thân phải hạ quyết tâm.

Không thể giữ cô lại.

Cái gọi là chấm dứt đoạn quan hệ này với cô sao có thể là thả để cô cao chạy xa bay đến biển rộng trời xanh. Cô cũng làm gì chịu ngoan ngoãn vâng theo sự chọn lựa này.

Trừ phi cô chết.

Hoặc chính là anh chết, kết quả một trong hai.

Tô Khởi đang mê mang say giấc thì cảm giác được một người ngồi bên mép giường, cô đưa tay qua sờ, hạ giọng kêu: "A Duẫn?"

Đường Duẫn "Ừ" một tiếng không mặn không nhạt, giây kế đó bị cô nhổm lên ôm lấy, nồng nhiệt xưa nay chưa từng có.

Anh nhìn cô biểu diễn, nhìn cô cọ cọ vào cần cổ mình, bộc lộ sự nhung nhớ khó phân thật giả.

"Anh ăn vụng à? A Thi nói đàn ông ai cũng muốn vụng trộm, em thấy hôm nay anh lãnh đạm quá chừng."

"Cổ nói đúng lắm."

Tô Khởi vờ vịt nổi nóng, tay lần mò vào theo vạt áo tắm dài của anh, vuốt ve ám chỉ, giống như khi nãy anh thưởng thức cây dao găm quý giá trong phòng khách vậy.

"Không công bằng gì hết, em ở Nhật lúc nào cũng nhớ anh, anh lại đi ăn vụng."

Đường Duẫn đè giọng bảo cô, "Đừng có nổi giận."

"Em cứ vậy đó, tính sao đây?"

Cô tụt quần áo xuống dưới, chủ động sà vào ngực anh hơn bao giờ hết, tay Đường Duẫn rũ bên chân buông lỏng ra, dao găm ngã lên trên thảm, lặng lẽ không phát ra tiếng. Tháng trước cô đổi chiếc thảm mới, dày quá làm Đường Duẫn phát bực, đạp lên trên đó như dẫm phải phân.