Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 7



Xưa nay mất hứng nhất là phụ nữ khóc lóc sau khi xong việc.

Anh cũng đâu có cưỡng bách cô, đôi bên tình nguyện, có thể nói là cùng thắng, vả lại bên nam là người ra nhiều sức hơn, thật sự không tìm ra một cái lý do đáng khóc hay cần khóc.

Muốn trách thì trách ông trời đổ mưa to, cô cũng nhân đó mà rơi nước (mắt) theo.

Đường Duẫn ra lệnh cô "Im miệng", kỳ thật cô không hề phát ra tiếng gì, chỉ là trùm chăn rớt vài giọt nước mắt, có lẽ là thật sự khó khống chế được.

Đã từng cho rằng đây hẳn là việc nên làm cùng người trong lòng có nhau, hiện giờ đã làm với Đường Duẫn, không có gào khóc suy sụp đã là đủ giữ mặt mũi.

Tuyến lệ không nghe sai khiến, Tô Khởi không liên quan.

Để giữ lại một chút vui vẻ cuối cùng cho chính mình, Đường Duẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, làm ngơ không quản.

Không nghĩ tới một giờ sau tỉnh dậy, bên giường không thấy người. Anh tìm cái quần ngủ mặc vào, để trần thân trên, đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy:

Tô Khởi bọc khăn tắm, vai ngọc hở tảng lớn, chắc hẳn là đã tắm, ngồi trên sofa ăn bánh tây, TV bật TVB, tốc độ hồi phục cực nhanh, rất thoải mái.

Anh bật cười, quay đầu không cho cô nhìn, nhịn xuống.

"Không khóc nữa? Còn ăn cả tart trứng."

Tô Khởi không thấy rõ bản mặt tươi cười của anh, nhưng lại thấy rõ mồn một chiếc khuyên tai đeo trên bên tai nghiêng nghiêng.

Trân châu đen, màu rất đẹp, lại rất hiếm.

Diện mạo Đường Duẫn quá mức cứng cỏi, đeo trân châu cũng không nhu hòa bớt. Trong chớp mắt tay chân Tô Khởi lạnh run, cô đương nhiên biết người ở ngoài xe nói chuyện với Đường Duẫn mấy tiếng trước là Ôn Khiêm Lương. Vậy Ôn Khiêm Lương nhất định cũng thấy được chiếc khuyên tai này của Đường Duẫn, anh ấy luôn luôn thận trọng.

Hận bản thân ẩu tả, cả đoạn đường luôn không nhìn kỹ mặt Đường Duẫn, càng khỏi nói tới lúc triền miên trên giường vừa rồi, tới giờ mới phát giác.

"Anh lấy khuyên tai tôi?"

Đường Duẫn không để ý cười cười, sờ sờ vành tai, "Em mới thấy à? Anh tưởng lúc em call anh là biết rồi chứ."

Không lấy đi món đáng giá nhất trong hộp trang sức của cô, thì làm sao xác định được cô chắc chắc gọi cho mình chứ?

Tính kế lẫn nhau mà thôi, Tô Khởi không có gì để nói, chỉ là nghĩ --- "Có trả lại cho tôi không?"

Đôi khuyên tai này ý nghĩa phi phàm, cô không muốn mất chiếc nào, càng không cam lòng thấy nó trong tay Đường Duẫn.

Đường Duẫn đến gần ngồi cạnh cô. Trên bàn trà có vài cái vỏ bánh tart trứng bị đào rỗng nhân, còn thêm một cái muỗng, lại thấy cô cổ quái, chỉ ăn cái phần giữa kia, không ăn vỏ tart.

"Anh mua cái mắc hơn cho em."

Ánh mắt cô nghiêm nghị, lại ăn không vào một miếng bánh tây nào nữa, vờ như không thèm để ý nhìn TV, đắm mình vào cốt truyện.

"Tùy anh."

Đường Duẫn ra bài không theo kịch bản, "Đó xem như tín vật đính ước của hai mình, để lại cho em một bên vừa chuẩn."

Tô Khởi giận sôi máu, một câu cũng không nói nổi.

Anh không đói tí nào, uống miếng nước xong dựa lên sofa, muốn châm điếu thuốc, chỉ là ngứa tay vói qua vuốt ve đầu vai cô, trơn bóng mềm mềm, giống một chén tào phớ.

"Khóc cái gì?"

"Anh làm tôi đau." Cô ngại nhột, lách người né anh ra tí.

"Đừng có xạo sự, khăn trải giường bị em chảy ướt hết, anh kêu người làm tới đổi."

Gương mặt lãnh đạm của Tô Khởi hơi ửng đỏ, trừng anh một cái, "Lần sau đừng dùng tư thế đó nữa..."

Anh cười híp mắt, sáp lại gần, "Lần sau? Em nói lần sau với anh?"

Ngay sau đó sói dữ vồ mồi, chàng trai ấn cô gái lên sofa, một hai phải chia lấy vị ngọt trong miệng cô. Tô Khởi còn ráng giữ lý trí vài phút, sau đó không biết là diễn trò hay thật sự đắm chìm trong đó, bị anh chủ đạo lật úp.

Cả phòng hỗn loạn đến tối mịt, hơi thở ám muội vô biên. Cô muốn tối về phố Miếu, Đường Duẫn không cho, kêu sáng mai đưa cô về sớm.

Tô Khởi tưởng tượng đến Thái Tử gia tỉnh giấc mặt trời đã lên ba sào, lạnh mặt lắc đầu, bị anh dọa dẫm khóa trong ngực, tuy rằng trong lòng bất an trỗi dậy, thế nhưng không chống đỡ nổi thể lực quá tiêu hao, chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó ở phòng khách TVB mở thâu đêm, Tô Khởi dậy sớm mới tắt đi.

Trở lại phố Miếu quả nhiên đã giữa trưa, hai người ai cũng không nói khi nào gặp lại, dường như anh ngủ xong không nhận người. Tô Khởi có kiêu kì thì lại làm sao, rốt cuộc là quỷ nghèo nơi phố Miếu, cùng lắm có hơi đẹp chút, vẫn rẻ rúng thế, gái xinh khắp cảng nhiều vậy, Đường Duẫn bận lắm đó.

Cô không sợ, bởi vì phải tiếp bà Đường bên kia nữa.

Không ngờ tối đó, phố Nam bất ngờ có quý nhân đến thăm.

Đêm qua vừa mưa xong, nhưng trừ khi trời đổ mưa đao, nếu không phố Miếu cả năm không ngơi nghỉ. Trên đất lầy lội khắp nơi, giày da đánh đến sáng bóng dưới chân quý nhân bị dây ít bùn, gương mặt ấy căng thẳng, đôi lông mày anh tuấn ngút trời hơi chau chau lại.

Tô Khởi nhìn người đàn ông đồ tây phẳng phiu không hợp với phố Miếu đứng chỗ cửa. Một góc khăn tay lộ ra trên chiếc túi nơi ngực, gương mặt thân quen, trái tim bất an cả ngày nay rốt cuộc thả lỏng.

Anh vẫn tới.

Gặp manh mối liền phải lập tức tra xét, xác định mục tiêu liền phải ra tay cẩn trọng, là tác phong của Childe, nhiều năm không gặp, nhiều năm không đổi.

Người yêu cũ gặp gỡ, chiếu theo "Đông hải dương trần" của Ma Cô* hẳn là: người thì vẫn là người, tôi đã không phải là tôi.

*Từ tác phẩm "Thần Tiên Truyện – Ma Cô" (神仙传·麻姑), cụm này ý nói biển cả hóa bụi trần, ý chỉ sự thay đổi của thời đại theo thời gian.

Tiếng "Childe" tới bên miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống, nhung nhớ tràn ngập kiềm chế, khổ sở, tủi thân cùng ái mộ, Tô Khởi nói: "Ôn sinh*, đã lâu không gặp."

*gốc温生 – Ôn sinh, "sinh" là nói ngắn của "tiên sinh" trong tiếng Quảng Đông.

Ưu sầu thống hận chồng chất bên trong khu dân cư, có xua cỡ nào cũng không tan. Một tiếng "Ôn sinh" chứa đựng biết bao ý nan bình*, chỉ muốn tự lưu đày đến đảo Nam Nha, chết già nơi hoang dã, vĩnh viễn không thấy người mới được.

*gốc 意难平: Tâm nguyện khó thành, ám chỉ chuyện không thể buông bỏ, không có hồi đáp, thường dùng cho những cặp đôi đáng tiếc không đến được với nhau. (nguồn: nynuvola)

Hai mắt Ôn Khiêm Lương dán chặt lên cô, chan chứa thâm tình, nhìn ngắm gương mặt ngày đêm thương nhớ kia. Anh yêu cô mười mấy năm, từ puppy love cho tới bây giờ thành thục nghiêm túc, thủy chung không đổi.

Khăn tay vốn định để lau giày, lại nắm chặt trong tay không động đậy.

"Pearl."

Anh còn gọi cô Pearl, thật căm phẫn, cũng thật khổ đau.

"Đừng kêu tên này nữa."

"Trân Trân."

"Tên này cũng không được kêu nữa!"

Tô Khởi trừng anh quát lớn.

Ôn Khiêm Lương vô cùng đau lòng.

Anh nếu đã tìm được Tô Khởi, thì nhất định biết mấy năm qua cô trải qua thế nào, và cả cái tên hiện giờ nữa.

Tô Bảo Trân và nhà họ Tô đã cùng nhau biến mất từ 6 năm trước, hiện tại đứng ở trước mặt Ôn Khiêm Lương chỉ có Tô Khởi - tiên cô sống ở phố Nam, trong phòng ốc sụp xệ, luôn luôn túng quẫn, suýt nữa phải làm gái nuôi thân.

Anh đến gần cô, tựa như vượt qua từng ấy năm cách trở núi sông, không biết mỏi mệt.

Nhẹ nhàng hỏi một câu: "Cho anh ôm em một cái, được không?"

Tô Khởi vỡ òa, hai mắt mơ hồ, nhào vào lòng anh, tham lam níu giữ lại chút ấm áp mong ngóng đã lâu. Ôn Khiêm Lương ôm chặt cô, giống như tìm lại được chí bảo, tay vỗ nhẹ trấn an sau lưng cô, cô gầy nhiều rồi.

Nói một cách thành khẩn, chia cách lâu như vậy, không giây phút nào anh không nhớ đến em.

Thì ra, thì ra em cũng như thế.

Sau khi cả hai bình tĩnh lại, Tô Khởi đóng cửa tiệm, treo biển ngừng tiếp khách. Ôn Khiêm Lương ngồi đó, khí chất một trời một vực so với Đường Duẫn, ân cần hỏi cô.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Daddy nói cả nhà em gặp nạn, may mắn là tro cốt đã được an vị, anh sốt ruột đến đổ bệnh, hết bệnh lại đến học kỳ mới, không thể không đi New York. Tuy cuối năm trước mới trở về, nhưng em thông minh, muốn tìm anh chắc chắn sẽ tìm được."

Cô cầm chiếc khăn lông sạch sẽ nhúng nước đưa cho anh, Ôn Khiêm Lương khom lưng lau giày, mặt giày sạch sẽ trở lại, khăn lông dính tí bùn xám, giặt xà phòng bao nhiêu lần cũng không sạch như ban đầu được.

"Chỉ là em không muốn tìm anh, tốt nhất là xem như em đã chết."

"Bảo Trân, em thích nhất là giận dỗi nói lẫy, anh chưa bao giờ tin."

Anh gọi cô bằng biết bao cái tên, chan chứa tình cảm, mở miệng cũng là ngữ khí khi trước, hiểu rõ cô hơn ai hết.

"Em cầu xin anh, đừng gọi nữa mà." Cô không thể sa vào sự thân mật này, "Anh cho rằng vậy là tốt cho em, để người ta biết Tô Bảo Trân còn sống, có lẽ mai anh sẽ không còn thấy em nữa."

Nhưng tại sao là Tô Khởi?

Người cô từng ghét nhất, đứa con gái rơi của chú Tô Thế Phổ, con em họ Tô Khởi.

Ôn Khiêm Lương vốn không ôm kỳ vọng quá cao, khuyên tai trân châu đen tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng chẳng phải chỉ có mỗi đôi này trên đời. Song chỉ khi tra ra được gần đây Đường Duẫn gần đây hay đi phố Miếu gặp một vị "Tô tiên cô", tên thật Tô Khởi, anh mới thấy kỳ lạ.

Tất cả bởi vì 6 năm trước Tô Thế Phổ đã chính miệng thừa nhận rằng, đứa con gái riêng không dám công khai kia đã chết trong hồ nước Thành Môn ở Quỳ Thanh, mà hồ nước Thành Môn nổi tiếng bởi sự kiện quỷ dị liên miên.

Ôn Khiêm Lương cho rằng đây là một vụ án công khai đã phán, hiện giờ xem chuyện không chỉ có thế.

Tô Khởi lắc đầu, Ôn Khiêm Lương thì vứt cái khăn lông đã bẩn kia vào thùng rác, kể cả khi anh vứt đồ cũng là tay chân nhẹ nhàng, đúng là thân sĩ.

Không như tên điên Đường Duẫn, ném tàn thuốc lung tung, kiểu hay gây chuyện.

"Đêm đó bốn người nhà em bị bắt cóc, em và Bảo San bị nhốt chung chỗ, chú phản bội Daddy, còn nói muốn đưa mẹ nó (Tô Khởi thật) lên làm bà cả, nó tới lên mặt với em."

Cổ họng đắng chát, như uống liên tiếp mười ly trà lạnh, nói chuyện phải dừng lại liên tục.

"Bảo San... Bảo San đánh ngất nó, để em trốn... Cầm giấy căn cước của nó. Ban đầu em cũng không dám dùng tên này, nhưng chú đã sớm chán mẹ nó vì nhan sắc tàn phai, không có con gái thì càng không cần cho danh phận gì, cho nên không đi báo án."

Ôn Khiêm Lương biết, bà hai đó của Tô Thế Phổ tới chết cũng không danh không phận, gã không muốn chia phần tài sản nào cho đứa con gái rẻ rúng đó, bà cả có con trai (子) con gái(女) tròn một chữ "Hảo"(好), thêm cái thứ ba nữa không được.

Bà hai muốn báo cảnh sát cũng bị ngăn cản, cuối cùng bị đưa vào nhà thương điên, sầu não mà chết.

Nói đến Bảo San, Ôn Khiêm Lương hỏi: "Vậy giờ Coral ở đâu?"

"Chết rồi."

Nằm trong dự đoán, cũng ngoài ý muốn.

Phố Miếu tối đó, nước mưa trên đất còn chưa bốc hơi hết, một sạp hàng trên phố Nam vô cùng náo nhiệt, cách cửa hiệu của Tô Khởi không xa, sau khi tiễn Ôn Khiêm Lương, cô ngẩn người ngồi ở cửa.

Biết rõ sớm muộn gì cũng phải gặp, chỉ là lên sân khấu trước giờ diễn thôi, không sao cả.

A Thi 365 ngày như cái máy lên lầu xuống lầu, nghênh đón tiễn đưa, hư là hư cái eo, được cái tới tay là tiền thật bạc thật.

Hút điếu thuốc, chuyện trò linh tinh với Tô Khởi, híp mắt nói: " Đoàn kịch Quảng Đông Tiên Phượng Minh, đệ tử của Trần Sinh cất giọng, náo nhiệt ghê."

Tô Khởi bảo: "Tao tưởng kịch Quảng Đông xuống dốc rồi chứ, phố Miếu cũng không còn chuộng nữa."

"Mày nghĩ tụi đó đi nghe kịch Quảng Đông hả? Khang Gia Nhân, em gái mới được Thiệu thị lăng xê, nhỏ bái Trần Sinh làm thầy, mấy ngày này đều sẽ hạ cố đến đây, tao đại diện phố Nam nói một câu rồng đến nhà tôm."

Tô Khởi không phản ứng gì nhiều, "Nhỏ đó bái sư làm gì?"

"Thiệu thị đang tính quay phim điện ảnh mới, nữ chính là danh ca kịch Quảng Đông, Khang Gia Nhân lý lịch còn kém, chủ động tới bái sư học nghệ, Trần Sinh đã quy ẩn nhiều năm, chắc hẳn là phải nhờ quan hệ."

Cô gật gật đầu, mỗi ngày hóng hớt chuyện láng giềng, cũng coi như chút vui vẻ trong kham khổ.

A Thi nói đùa, "Sao mà không có ông bầu nào kiếm tao làm ngôi sao điện ảnh hết nhở? Quá trời người nói tao nhìn như Quan Chi Lâm á, tao còn trẻ hơn bả, chắc chắn là đẹp hơn bả luôn."

"Đàn ông ở trên giường nói chuyện không có tin được đâu, mày phải biết rõ hơn tao chứ hả."

A Thi hích khuỷa tay vào cô, cắn răng lì đòn, "Nói thiệt mà, tao chính là Quan Chi Lâm phố Nam đó nha."

Tô Khởi cạn lời lắc đầu, công nhận đây chính là một nàng ngốc, cô vững vàng trước lời lẽ hoa hòe thề non hẹn biển của đàn ông, lại phải khăng khăng coi câu khen dung mạo của mình là thật.

Quả nhiên thứ phụ nữ thế gian này theo đuổi, đều khôi hài như nhau.

*tác giả bảo câu này do Lý Bích Hoa nói.

Âm thanh kém chất truyền đến có hơi chói tai, xướng khúc "Hương Yêu" vô cùng nổi tiếng, Tô Khởi nghe giọng của vai đào, cánh tay bất giác nổi da gà.

Hoa rơi đầy trời khuất vầng trăng, mượn một ly tiến lên phượng đài.

Đế nữ hoa rơi lệ dâng hương, nguyện xả thân đền ơn phụ mẫu

Ta trộm ngóng, trộm mong chàng, lệ tuôn lệ tuôn ẩn bi thương

Ta nửa kinh sợ, phò mã luyến tiếc duyên loan phượng, tình này chết không cam, cùng ta kết bạn nơi chín suối

"Mày biết mấy người đó đang hát gì không?"

A Thi lắc đầu, "Tao nghe không hiểu."

Cô ấy chỉ hiểu chuyện mới trong thiên hạ, đầu đường cuối ngõ, đã bao giờ nghe kịch Quảng Đông đâu.

Lại có khách quen ở đằng xa kêu tên A Thi, Tô Khởi phất phất tay đuổi cô ấy đi, một mình ngồi xổm ở cửa, hướng về sạp hát xa xa suy nghĩ xuất thần.

"Đế nữ hoa" của Đường Địch Sinh, hí bảo bảng hiệu của Tiên Phượng Minh, trùng hợp Tô Khởi từng nghe.

Nhưng cô không phải Trường Bình công chúa, Ôn Khiêm Lương cũng chẳng phải Chu Thế Hiển.

*Trường Bình công chúa và Chu Thế Hiển là hai nhân vật chính của vở kịch "Đế nữ hoa".

Có điều cảm thấy có một đoạn lời xướng hợp với hoàn cảnh hôm nay:

Tựa mộng cũ tái diễn, thả rơi phiến quạt vàng ấy, gặp lại nếu có duyên

Dây đàn tim ta hơi chấn động, chắp tay từ biệt.

Bee: lời hát dịch bừa theo convert, mọi người thông cảm nhé, nghe nhạc bên trên dịch chắc đúng hơn.