Hô Hấp Lần Thứ Hai

Chương 68



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

68.

Mùa xuân ở Nhai Bắc đến muộn hơn ở Phù Châu một chút; mấy cái cây trên sân trước của các tòa nhà lớn ở Nhai Bắc vừa điểm một vài cái nụ cô đơn, Đường Duệ gọi điện nói đào liễu hai bên hồ Tỳ Bà đã nở rợp.

"Tốt lắm, thời điểm này thích hợp leo núi phơi nắng, đánh mạt chược dưới gốc cây hoa đào, đấu địa chủ, đấu cái gì gương mắt nhìn gì đó..." Tôi tám chuyện với anh ta, "Lão Cao lần trước anh mang theo đoán bài đúng kinh thật."

"Nếu thật sự muốn đấu địa chủ với Lão Cao thì trở về đi." Đường Duệ cười chọc tôi, "Nhưng tôi đoán là cậu không muốn trở về. Giờ cậu đang rất sung sướng ăn no rửng mỡ bên đấy mà."

"Anh nói bậy bạ gì đấy." Tôi có chút ngượng ngùng, "Anh mới là ăn no rửng mỡ ấy. Tôi biết dạo gần đây chương trình pháp luật của kênh Kinh tế Phù Châu mời anh làm khách mời đặc biệt. Tôi xem video trên Internet rồi, xen cái điệu bộ anh khoe khoang, lại còn là luật sư xuất sắc nhất của năm, hừm, anh hối lộ cho người ta bao nhiêu tiền đó hử?"

Đường Duệ bên kia điện thoại cười ngốc nghếch, nhưng cũng không giấu giếm gì lại kể cho tôi nghe thêm hai vụ bê bối hệ thống tư pháp nữa. Nghe xong, tôi lại đột nhiên trở nên ảm đạm: "Này, Đường Duệ, có tin tức gì về Quách Nhất Thần lần trước không?"

Đường Duệ sửng sốt: "Đây là bên hình sự, có tin tức tôi cũng công biết, có chuyện gì sao?"

"Không, tôi chỉ hỏi thôi." Tôi im lặng một lúc, "Giá như có tin tức về Trương Nguyên. Tôi nhớ anh ấy nói chuyển từ Phù Châu về sống ở Nam Ích..."

Đường Duệ suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: "Tiểu Hạ, tôi khuyên thật lòng, đừng lo lắng chuyện này nữa, đây là một cái hố không đáy. Cậu khó khăn lắm mới bứt ra được, không đáng lại đi chống đối pháp luật. Hơn nữa, Trương Nguyên này, cũng không chắc là đứng về bên nào."

Tôi hơi hé miệng, nhưng vẫn không nói gì.

"Thôi được rồi đây là việc riêng của cậu." Đường Duệ ngừng một chút, "À, vụ án của Tân Hiệp Hòa lần này đã được xử lý triệt để; cậu biết chuyện gì chưa? Tạ Cẩm Hòa đã bị bắt."

"Cái gì?" Tôi không khỏi ngạc nhiên. "Bắt chú Tạ tội gì?

"Hồi đó tôi đã nói với cậu rồi, Đinh Hiển Kiệt làm loạn ở Tân Hiệp Hòa, Tạ Cẩm Hòa không thể không biết." Đường Duệ chế nhạo, "Nếu không có lợi ích, ông ta không thể để Đinh Hiển Kiệt làm bậy trong dự án của mình."

Chân mày tôi nhíu chặt lại.

"... Ít nhất cũng có ăn chia." Đường Duệ đoán, "Lúc công nhân nhảy lầu tập thể, Tân Hiệp Hòa chỉ còn chút hơi tàn, nói trắng ra là thiếu rất nhiều tiền, ông ta không thể thể vực nó dậy mà không có uẩn khúc gì phía sau; tôi không tin ông ta vô tội đâu."

"Đường Duệ." Tôi đột ngột ngắt lời anh ta.

"Làm sao?"

"Lúc trước tôi có nhờ anh để ý đến nguyên cáo vụ kiện Malaysia bốn năm trước. Anh có tin gì chưa?"

"Chỉ là một công ty ma, muốn kiểm tra lại sẽ tốn rất nhiều công sức." Đường Duệ trầm giọng nói, "... có vấn đề gì không?

"Điều tra Tạ Cẩm Hòa!" Tôi kích động đứng bật dậy khỏi ghế "Điều tra từ tất cả hoạt động và mối quan hệ của ông ta! Là ông ta, tôi hoàn toàn không nghĩ tới!"

"Sao cậu biết là ông ta?" Đường Duệ hơi không tin tưởng.

"Ông ta và Dương Thiện Đường là bạn cũ, có biết chuyện ngân hàng ngầm cũng không lại, chưa kể... hồi đó có chút chuyện." Tôi ngẩn người, sau đó chậm rãi ngồi xuống, "Anh giúp tôi điều tra đi...... Tôi chỉ muốn xem có phải không. "

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Đường Duệ trở nên nghiêm túc, "Tôi nói cậu biết, người đệ đơn kiện và giao sổ tài khoản là đang muốn giết chết cậu; nếu là Tạ Cẩm Hòa thì ông ta có âm mưu gì?"

"Ông ta hận tôi." Tôi có chút mất hứng, "Đường Duệ, con cáo già Tạ Cẩm Hòa đó hận tôi."

"Cậu nói rõ ràng cho tôi nghe xem."

"Không việc gì đâu, anh chỉ cần điều tra thôi, có kết quả thì báo tôi ngay là được." Tôi cố gắng cười, "Chuyện này là do tôi sai trước." Nói xong tôi ngượng ngùng đặt điện thoại xuống.

Tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của nhà cậu tôi, trong lòng có chút trống trải, tôi chợt thấy rất thương tâm, nhưng không thể trách ai được. Mầm tai họa là do tôi gieo nhiều năm về trước, tôi tìm Quách Nhất Thần nhờ giải quyết tai nạn y tế của Bạch Đoạn, điều này đã kích động Khâu Vũ Sơn, sau đó Dương Phong ôm tiền bỏ trốn, công nhân nhảy lầu, tất cả những nỗ lực chăm chỉ của Tạ Cẩm Hòa đều đổ sông đổ biển; Lúc đó tôi đã từng ăn năn, nói rằng chú Tạ là người vô tội nhất trong toàn bộ sự việc, nhưng đáng tiếc là ăn năn chẳng là gì với báo thù.

Hóa ra chú Tạ đã biết nhiều năm như vậy.

Tôi tự nở một nụ cười mỉa mai, bình tĩnh lại một hồi, mới sốc lại được tinh thần.

Ngày 28, tôi giả vờ phong trần mệt mỏi theo cậu tôi trở lại nhà cũ, nhà họ Hạ từ trên xuống dưới ai cũng vui mừng; mặc dù cũng không rõ liệu nghiên cứu sinh trao đổi từ Đại học Y dược Phù Châu đến Bệnh viện Nhân dân số 2 thành phố Nhai Bắc là đi lên hay đi lùi, nhưng đối với hai ông bà lớn tuổi, có thể gần gũi được hơn với họ đã là một chuyện quá tốt. Lúc sum họp một nhà, ông liên tục hỏi tôi, Niệm Phi, cháu sẽ không rời đi nữa chứ? Thực ra Nhai Bắc là một nơi rất tốt. Ông cháu đã sống cả đời ở đây, kiếp sau cũng muốn được ở đây...

Cậu cả nhìn tôi: "Niệm Phi sẽ không rời đi, nó còn định mua một căn nhà ở Nhai Bắc cơ mà."

Tôi sửng sốt, lạ lùng nhìn cậu cả, nghĩ thầm làm sao mà cậu biết được.

"Mua nhà cái gì, nhà cũ rộng lớn trống trải thế này, một mình ở hai phòng cũng được." Bà ngoại nói: "Phòng Vi Vi từng ở giờ vẫn đang bỏ trống đây."

"Bon trẻ nó muốn mua nhà thì cứ để nó mua. Có ai quý giá gì cái phòng nhỏ của bà đâu?" Ông ngoại nói với bà rồi cười ha hả nhìn qua tôi, "Không sao đâu, miễn là cháu vẫn ở Nhai Bắc, muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó — đã chọn được địa điểm chưa? "

"Nó chỉ vừa về thôi mà, làm sao mà chọn được." Cậu cả trả lời: "Không sao, chuyện mua phòng để con giúp nó; có một dãy căn hộ ven sông Mã, nếu con ra mặt có thể được giảm giá."

"Niệm Phi bao nhiêu tuổi, sống một mình trong một căn hộ?" Cậu hai không khỏi hỏi: "Có lớn quá không?"

"Không, sớm muộn gì nó cũng lấy vợ. Nhà thì phải mua to trước để trừ hao." Cậu cả điềm đạm nhìn tôi, "Thế hệ này là con một. Lấy vợ rồi có thể sinh hai đứa. Mua nhà lớn một chút cũng tốt."

"Xem anh trừ hao kìa." Cậu hai buồn cười, sau đó cũng rất nhiệt tình phóng mắt về phía tôi.

"Đúng vậy, cũng chẳng phải là còn mấy năm nữa thôi sao." Mợ hai cười rạng rỡ, "Này, có khi nhà chúng ta có thể bốn đời sống chung một nhà đấy."

Tôi cảm thấy có hơi chột dạ.

Đầu tháng 3, tôi tự mình đến bệnh viện số 2 Nhai Bắc trình báo. Giảng viên hướng dẫn Lục Tử Trăn hơn năm mươi tuổi, cao gầy, gương mặt trông hiền từ, nhưng lại đam mê kể chuyện cười khiêu dâm, rảnh rỗi hay lật mấy mục "tâm sự thầm kín" cũ trên báo và thích thú với việc quấy rối mấy cô y tá nhỏ; vừa gặp mặt ông ta đã phá hủy ảo tưởng đẹp đẽ về một thế hệ giảng viên y khoa trong lòng tôi. Lúc mới đầu tôi còn lo lắng là ông ta sẽ phát hiện ra sự lươn lẹo trong luận văn tốt nghiệp của tôi, nhưng sau một thời gian tôi thấy không có chuyện gì xảy ra, thậm chí tôi còn nghi ngờ ông ta không hề đọc kết quả luận văn của tôi. Lục Tử Trăn lên đài phẫu thuật thì rất nghiêm túc gương mẫu làm việc, nhưng xuống đài thì lại rất đáng khinh; sống hai nhân cách như thế rất hòa hợp, không mệt mỏi chút nào.

Lục Tử Trăn đã qua hai đời vợ, mỗi người đều chia tay trong êm đẹp và dĩ nhiên phải chu cấp số tiền cấp dưỡng lớn, vì vậy, ông già này rất coi trọng tiền bạc, cứ lâu lâu là chạy đến văn phòng viện trưởng nhắc mãi về việc chuyển viện, nói rằng một bệnh viện tư nhân ở Nhai Bắc đã trả giá rất cao để đào ông ta, đãi ngộ rất tốt, làm ông ta động tâm không thôi; Viện trưởng già của bệnh viện cũng hết sức lo lắng, kêu gọi toàn bệnh viện đoàn kết, kiên định vững vàng làm nhiệm vụ.

Lần nọ, Lục Tử Trăn đưa tôi đi phẫu thuật, nửa tiếng đồng hồ mà việc gây mê vẫn chưa hoàn thành, bệnh nhân suýt nữa ngủ gục luôn trên bàn. Lục Tử Trăn thản nhiên đứng hút thuốc bên ngoài phòng mổ, vừa hút thuốc vừa chửi bới, nghĩ thần kinh bệnh nhân làm bằng sắt sao? Nếu không được thì đi tìm thêm người ngoài bệnh viện đi. Phó chủ nhiệm khoa gây mê mới của Châu Bang tháng trước, mổ ruột thừa còn nhanh hơn các cậu đấy.

Tôi giật mình nhìn ông ta: "Ông đang nói ai vậy?"

"Châu Bang vừa thuê một bác sĩ hải ngoại về tháng trước, nghe nói rất giỏi, lên đài phẫu thuật sờ bệnh nhân thành thạo như sờ chính mình, mười giây là xong việc." Lục Tử Trăn gõ gõ ngón tay cho rơi tàn thuốc, Nếu viện chúng ta mà cũng có người như vậy thì thật là tốt."

"Là ai thế." Tôi biết ông ta đang nói đến Bạch Đoạn, trong lòng có chút vui sướng.

"Chủ nhật tuần trước chơi mạt chược với phó viện trưởng Châu Bang thì nghe nói, bảo là một công tử mặt trắng, chưa đến 30 tuổi, kỹ năng lại rất thành thạo." Lục Tử Trăn cười nhìn lại bác sĩ gây mê nhỏ đang luống cuống tay chân trong phòng phẫu thuật. "Nếu vào phòng mổ ông muốn đứng mổ với bác sĩ gây mê như thế nào? Châu Bang dùng câu này để đào tôi qua viện của họ."

"Châu Bang cũng muốn đào ông đi?" Tôi liếc ông ta một cái.

"Ừ, phó viện trưởng Châu Bang hay chơi bài với tôi; vừa gặp nhau là bắt đầu tụng, tụng đến lỗ tai tôi cũng chai hết luôn rồi, đầu tiên nói về tiền, sau đó nói về người." Lục Tử Trăn đột nhiên cười khẩy, "Nếu không phải có giao tình với ông viện trưởng già kia, tôi đã bỏ đi ăn máng khác từ lâu rồi."

Tôi ngạc nhiên: "Tôi tưởng lúc đó ông nói đùa với viện trưởng. Dù sao Châu Bang cũng là bệnh viện tư mà."

"Tư nhân có gì sai, tôi thấy bệnh viện tư khá tốt." Lục Tử Trăn bóp tắt tàn thuốc dạy bảo tôi, "Nếu có tiền đồ, tôi cũng khuyến khích cậu đến bệnh viện tư nhân. Các bệnh viện công toàn sắp xếp theo thâm niên, chôn vùi tài năng, nhìn mà phát cáu. Bây giờ cậu thấy Châu Bang không là gì. Đó chỉ là sự khởi đầu. Châu Bang là một bệnh viện đa khoa hiếm hoi ở Nhai Bắc sẵn sàng bỏ nhiều tiền ra để giữ chân nhân tài. Chống mắt lên mà xem đi, chưa đầy mười năm nữa, Châu Bang sẽ đứng ngang hàng với bệnh viện số 2 của chúng ta."

Lục Tử Trăn nói xong đến đây, trong phòng mổ đã chuẩn bị gây tê xong. Giáo sư Lục lại khinh thường nhìn bác sĩ gây mê nhỏ, nhanh chóng thay quần áo rồi lên đài phẫu thuật.

Ca phẫu thuật là một ca cắt bỏ khối u gan, Lục Tử Trăn không thích nói quá nhiều khi giảng dạy, toàn bộ phòng phẫu thuật chìm trong yên tĩnh. Tôi đi theo ông ta vừa tách tổ chức phần mềm vừa cân nhắc những gì ông ta vừa nói, ẩn ẩn mà cảm thấy rất thú vị.

--

Huhu ông Lục nghiêm quá, hong hề chúa như thầy Tiếu gì hết uhuhuhuhu

./.