Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 112-2: Tao không cho cái loại cặn bã như mày được lợi đâu 2



* Cạch cạch *

Tranh Nhi gấp gáp vặn nắm cửa, nó đứng yên như bức tường thành vững chắc, lúc này cô mới nhớ, cánh cửa này khóa mở bằng thẻ, và chiếc thẻ ấy, đang nằm trong tay của Hứa Mộ Nhiên.

Hắn ở phía sau, ép người cô, móc tấm thẻ, đưa ra trước mặt cô, cười đểu.

" Hồ ly nhỏ...về sớm làm gì?. Ngôn Tình Hay

Tôi suy nghĩ lại rồi...dù sao cũng tốn tiền vào đây rồi...

Em không mang thai...vậy thì... "

" Đồ cặn bã! "

Hứa Mộ Nhiên chưa nói xong, Tranh Nhi tức giận mắng hắn, còn tặng cho hắn cái bạt tay, da mặt dày của hắn in rõ bàn tay của cô.

Vốn, hắn có thể tránh cái bạt tay ấy, lại cố tình để Tranh Nhi đánh, rồi lại xoay gương mặt bất lương của mình, dùng ánh mắt thống trị, đe dọa tâm trí cô.

" Hồ ly nhỏ...coi như cái tát là trao đổi giữa chúng ta!

1 tát, 2 hiệp! " giọng hắn dứt khoát.

Tự dưng phát sinh trao đổi vô lý, Tranh Nhi nào chấp nhận, cực lực phản đối, nhưng từ trước đến giờ cô không bao giờ chống đối được hắn.

Người đàn ông đó mặc cô la hét, kéo cô không tình nguyện trở vào, suốt 3h đồng hồ, hắn phát tiết lên người cô, hành cô tay chân bủn rủn, lần này hắn dùng bao, không ép cô mang thai nữa.

Hành xử xong, hắn đưa cô về nhà, từ ngày hôm đó hắn không còn động vào người cô nữa, cứ như đêm đó là đêm cuối, và hắn vẫn kéo dài việc theo đuổi cô hơn 1 tháng.

Hơn 1 tháng đó, Hứa Mộ Nhiên tàn bạo ngày nào thay bằng một kẻ dịu dàng, ôn nhu, không có động thái bắt ép cô phải yêu hắn. Và, hắn cũng chỉ gặp cô vào mỗi buổi tối, không làm ảnh hưởng tới chuyện riêng của cô.

Hôm nay, Tranh Nhi như mọi khi, bán hết số cá tươi, cô đi chợ, rồi quay về nhà, con đường về nhà lúc nào cũng vắng vẻ, dù là ban ngày ban mặt, cũng có chút nguy hiểm.

Tranh Nhi vốn đã quen, không còn thấy sợ như trước, chỉ có buổi tối cô mới cần cảnh giác, còn hiện tại, cô rất dửng dưng. Và, cũng chính vì tính dửng dưng đó, Tranh Nhi không hề biết, đang có người lén sau cô.

Tiếng rục rịch càng lúc càng phát ra nhiều, Tranh Nhi lúc này mới cảm nhận được, xoay lưng không ít lần ra sau.

Nhưng, lần nào cô quay đầu cũng chẳng thấy ai, toàn thân bất giác cảm thấy ớn lạnh, như có ma, cô nuốt nước bọt, nhanh chóng quay đi, chạy bạt mạng.

Khi thấy bóng ngôi nhà nhỏ của mình cách đó không xa, Tranh Nhi mừng rỡ không thôi, nhanh tay nhanh chân hơn.

* Bốp *

Đoạn, Tranh Nhi đang gấp gáp, mất cảnh giác, bị ai đó bất ngờ đánh lén vào gáy, cơ thể mảnh mai đổ kềnh ra đất, đôi ngươi của cô chẳng kịp lưu lại mọi chuyện, ngất lịm ngay tức thì.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, đến khi cô gái nhỏ tỉnh dậy, đôi ngươi của cô hiện dần hình ảnh của mái nhà dột nát, nơi này không phải nhà của, sau cổ truyền đến cảm giác ê ẩm.

Tranh Nhi giật mình, cuối cùng cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra, còn chưa kịp hoàn hồn, lại phát hiện bản thân vậy mà đã bị trói. Cô đảo mắt một vòng dò xét, đây là nhà hoang, chẳng có lấy một bóng người, xung quanh cỏ cây mọc um tùm.

Nhìn hoàn cảnh hiện tại, cô gái nhỏ đủ thông minh biết mình bị bắt cóc, hoảng sợ la toáng lên.

" Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với! "

" Cô em tỉnh rồi à? " giọng của một người đàn ông truyền đứng.

Từ sau vách tường, bóng người cao to xuất hiện, hắn mặt bộ đồ rách rưới, còn bị mù một bên mắt, tay hắn còn cầm một con dao sắc bén, bước lại gần cô.

" Không! Đừng qua đây! Cứu tôi với! " Tranh Nhi thấy hắn cầm dao hùng hổ tiến đến, bị dọa phải la hét, cố vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Người đàn ông đó vừa đi lại, liền vung tay tát cô không thương tiếc.

" Câm mồm! " hắn quát tháo.

Cái tát mạnh làm Tranh Nhi nghiêng mặt, khóe miệng bị rách, rớm máu, cô còn chưa kịp hoàn hồn, bị hắn nắm đầu, giựt ngược, ép cô nhìn rõ khuôn mặt hắn, khoang miệng của cô cảm nhận được mùi tanh nồng của máu, ứa nước mắt, lắp bắp sợ hãi.

" Thả tôi ra! Tôi không biết anh!

Không thù không oán, tại sao lại bắt tôi? "

" Không thù không oán... " hắn gằn giọng, lập lại câu đó của cô.

Quả thật, Tranh Nhi nhìn kẻ xa lạ kia, không hề biết hắn là ai, càng không hiểu lí do gì hắn lại bắt cóc cô, thấy hắn hung tợn, sự sợ hãi của cô tăng lên đỉnh điểm.

" Tôi xin anh, làm ơn hãy thả tôi ra! " cô gái nhỏ khóc xướt mướt cầu xin.

" Im! " hắn dí lưỡi dao bén vào cổ cô, làm cái miệng nhỏ ngậm lại ngay.

Người phụ nữ sợ đến phát run, không dám lên tiếng, càng không dám thở mạnh, chỉ biết rơi nước mắt sợ sệt.

Hắn di chuyển con dao, lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vỗ nhẹ con dao vào má cô, lúc này mới chịu nói rõ cho cô biết.

Tả Thiên Ân, anh trai của phạn loạn Tả Thiên Hoàng, lần trước khi Hứa Mộ Nhiên đem quân dẹp loạn, hắn may mắn thoát được. Bè lũ của hắn bị Hứa Mộ Nhiên giết sạch, bây giờ hắn không còn chỗ đi, cũng không kêu gọi thêm được ai, liền quay về tìm Hứa Mộ Nhiên trả thù.

Hắn biết, dạo gần đây Hứa Mộ Nhiên đang theo đuổi Tranh Nhi, ai ai cũng biết chuyện đó, cho nên hắn bắt cóc cô, để nhử Hứa Mộ Nhiên, muốn giết cả hai trả món nợ máu.

Tranh Nhi nghe xong, biết hắn là quân phản loạn, vừa nãy cô sợ sệt bao nhiêu bây giờ lại hung hăng bấy nhiêu, có chết cũng chẳng sợ những kẻ mặt người dạ thú, làm hại dân lành.

" Tả Thiên Ân, đừng có mơ tưởng đem tao ra đạt được mục đích!

Tao không cho cái loại cặn bã như mày được lợi đâu! " cô lớn tiếng mắng mỏ, mặc hắn nắm lấy đầu cô, giựt như muốn lột da đầu.

Âu, cũng do cô căm hận quân phản loạn từ bé, căm hận đến tận xương tủy, càng hận lúc cô bị Tả Thiên Hoàng bắt, ép Hứa Mộ Nhiên lựa chọn giữa cô và Thương Lan, báo hại cô bị Hứa Mộ Nhiên hành hạ.

Càng nhớ đến càng hận, nhất quyết không cho kẻ trước mặt toại nguyện, Tranh Nhi định cắn lưỡi tự vẫn.