[Hồ Ly Tinh Hệ Liệt Nhất Bộ) - Kim Hồ

Chương 4



Đêm đó, Nam Cung phủ dị thường náo nhiệt, để chúc mừng Nam Cung Thắng vừa được cứu, khoản đãi Kim Hồ đại thần y, Nam Cung lão gia ở trong phòng tổ chức tiệc rượu vô cùng long trọng.

Nam Cung gia ngoại trừ Nam Cung Thắng còn nằm lại trên giường, toàn bộ người trong phủ đều đến đủ. Ngoài Nam Cung lão gia cùng phu nhân Kim Hồ đã sớm gặp qua, còn có Nhị công tử Nam Cung gia, Nam Cung Lợi.

Nam Cung Lợi xưa nay yêu thích luyến đồng, cũng thường xuyên quyến luyến trăng hoa, xem như cũng đã ngắm tận phấn son. Nhưng vừa gặp Kim Hồ, đã bị hắn phong lưu lả lướt hấp dẫn, đây là vẻ quyến rũ vốn có của hồ ly, phàm nhân sao có thể sánh được, chỉ biết Nam Cung Lợi tâm tư ngứa ngáy, hận không thể đem Kim Hồ một phen nhẹ nhàng ôm vào lòng, ngọt ngào yêu thương.

Khu tiệc rượu ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, có điều Nam Cung Lợi không có lòng dạ nào để mà thù tạc, cặp mắt vụng trộm trượt nhanh xuống chòng chọc nhìn Kim Hồ, trong đầu khổ tư suy nghĩ làm cách nào đem hắn câu dẫn tới tay mình. Kim Hồ bị hắn nhìn đến bực mình, cũng không dễ dàng nổi cáu, chỉ trợn mắt liếc.

Nam Cung Lợi nếu hiểu rõ tình hình nên biết điều một chút, chỉ cần hơi thu ánh mắt lại. Tiếc rằng hắn Nam Cung thiếu gia được người ta nịnh hót thành quen, không hiểu trời cao đất rộng. Bản thân trên tình trường lúc nào cũng đường hoàng thuận lợi, tưởng không ai có thể chống đỡ mị lực của hắn. Hiều lầm Kim Hồ đối với hắn cũng có chút ý tứ, bèn đem cái nhìn trừng trừng giận dữ tự xem là ánh mắt long lanh, càng không kiêng nể gì.

Nam Cung lão gia cùng Nam Cung phu nhân không hề hay biết ý nghĩ xấu xa trong lòng con mình, chẳng qua chỉ một mực cảm kích Kim Hồ.

“Thần y y thuật quả nhiên cao minh, còn hơn hẳn ngự y kinh thành.”

“Thần y thì không dám, Nam Cung lão gia cứ gọi ta là Kim Hồ đi.” Kim Hồ thầm nghĩ, bản thân bất quá là dựa vào tiên đan, dự định ở Nam Cung quý phủ mơi thêm một khoản. Không dám quá phận tự cao, chính mình trước mặt thường dân võ vẽ công phu mèo quào còn có thể miễn cưỡng một chút, chứ nếu tình cờ gặp phải danh y, thì thật đúng là múa rìu qua mắt thợ.

“Công tử tên họ là chi?”

Kim Hồ đột nhiên có chủ ý, hốc mắt bỗng chốc phiếm hồng, nghẹn ngào nói: “Ta vốn là cô nhi, thuở nhỏ không cha không mẹ. May mắn lúc còn trong tã lót được sư phụ thu dưỡng (thu nhận và nuôi nấng), mới có thể trưởng thành. Nhưng tiếc rằng tháng trước sư phụ cưỡi hạc về Tây phương, để ta lại một mình.”

Chuyện cũ một phen chua xót lại thêm Kim Hồ diễn xuất trác tuyệt, khiến mọi người tin tưởng không chút nghi ngờ, Nam Cung phu nhân còn lấy khăn tay ra gạt lệ.

“Vậy Kim Hồ, người hiện giờ ở đâu?”

“Vốn là cùng với sư phụ nương tựa lẫn nhau. Nay đành phải bốn biển là nhà, lang bạc kỳ hồ.”

“Dù sao bệnh của tiểu nhi cũng còn cần người chăm sóc, chi bằng tạm thời ở lại khách phòng (phòng dành cho khách), người cứ tạm lưu lại đây đi.”

Kim Hồ trong lòng an hỉ (hài lòng + vui mừng), Nam Cung gia phú quý như vậy, bản thân có thể ở lại nơi này, tự do ăn ngon ngủ kỹ, còn không phải hao phí một phân tiền, thật sự là quá tốt. Nhưng hắn ngoài mặt vẫn như cũ không hề biến sắc, mở to đôi mắt phiếm hồng, điềm đạm đáng yêu nói: “Vậy có được không? Sẽ không gây phiền toái chứ?”

Nam Cung Lợi ở một bên nhìn thấy vẻ mặt Kim Hồ như vậy, cơ thể nhất thời tê dại một nửa, chỉ cảm thấy hạ thân thiêu đốt, không đợi phụ thân trả lời, xen mồm vào nói: “Không phiền toái chút nào, sao lại có thể phiền toái cho được? Người muốn ở bao lâu cũng được.”

“Đúng vậy, dù sao trong nhà khách phòng còn trống rất nhiều, Kim Hồ người cứ yên tâm ở lại. Không cần phải khách sáo.” Nam Cung lão gia tán thành nói.

Kim Hồ vừa thấy nguyện vọng được đáp ứng, nháy mắt sắc mặt đã chuyển biến, ngay lập tức tươi cười sung sướng, luôn miệng nói: “Đa tạ, Nam Cung lão gia.”

Đêm đã khuya, tiệc rượu đã sớm kết thúc, mọi người đều tự tản ra.

Kim Hồ được lão quản gia dẫn đến khách phòng. Khách phòng đã được thu xếp ổn thỏa từ lâu, nệm được thay bằng loại tơ tằm thượng hạng, chăn thì có gấm Tô Châu bên trên thêu ngũ phúc đồ, năm con dơi như năm ngôi sao đỡ lấy mặt trăng làm thành một vòng tròn, ngụ ý ngũ phúc lâm môn, mỗi con đều được tỉ mẩn thùa trông vô cùng sinh động, như thể chỉ cần khẽ lay động tất thảy sẽ cùng bay đi mất. Trong phòng còn có một đỉnh tê mộc đàn hương, tỏa ra mùi hương thơm phức tràn ngập khắp căn phòng, hương khí thấm cả vào trong gan ruột. Trên giá đã bầy sẵn mộc bồn (chậu gỗ), bên trong vừa mới đổ đầy nước ấm, thuận tiện cho Kim Hồ một lần rửa mặt chải đầu. Càng khiến cho hắn kinh hỉ chính là trên ghế có đặt sẵn một bộ y phục mới tinh màu vàng hơi đỏ dệt nổi vân hoa la sam, chất vải chính là tơ tằm thượng hảo hạng. Kim Hồ chưa từng thấy qua y phục tinh xảo như thế, trong lòng rất đỗi vui mừng.

Nằm ở trên giường lăn qua lăn lại cực kỳ hưng phấn. Nghĩ đến việc lần này gặp chuyện may mắn, chẳng những được ăn ngon, còn có quần áo mới để mặc, nếu không phải cùng Ngân Hồ và Bảo Hồ ước hẹn thành tiên, thật chỉ muốn một đời ở lại Nam Cung phủ.

Đang lúc Kim Hồ say sưa ngây ngất, đột nhiên có người khẽ gõ cửa phòng.

“Là ai?” Kim Hồ bực bội, đã khuya như thế này, làm sao lại có người còn chưa đi ngủ.

“Ta, Nam Cung Lợi.”

Vốn còn tưởng kẻ nào, Kim Hồ định mặc kệ, nhưng chợt nảy ra ý hay, quyết định hảo hảo đùa cợt với hắn một phen. Thế là hắn ngồi dậy, tiến đến mở cửa phòng.

“Đã trễ thế này, người vì sao còn chưa đi ngủ?”

Kim Hồ đầy tà ý liếc hắn một cái, nói: “Nam Cung công tử, không phải cũng chưa đi ngủ sao?”

Nam Cung Lợi thấy mị thái hắn như thế, còn tưởng hắn đối với mình có chút ý tứ, không thể cầm lòng, cầm lấy hai tay Kim Hồ, nói: “Ta vốn là đã lên giường, nhưng lại nhớ tới ngươi, trằn trọc không ngủ được, do đó đến đây nhìn ngươi một cái. Ngươi ở đây có quen không?”

Kim Hồ nghe hắn nói lời vô lễ, động tác lại mạo phạm, trong lòng vô cùng căm tức, định bụng dùng yêu thuật để chọc ghẹo hắn, nhưng lại sợ gặp phải rắc rối, đành phải nói lấy lệ: “Hiếm có lắm mới được lọt vào mắt xanh Nam Cung công tử, Nam Cung quý phủ đối với ra thực sự đều rất chiếu cố.”

Nam Cung Lợi mân mê lòng bàn tay hắn, nói: “Nếu có cái gì không tiện, cứ việc nói cho ta biết. Ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi.” Nói xong liền ôm lấy Kim Hồ.

Kim Hồ vội vàng đẩy ra, nói: “Ta còn chưa rửa mặt chải đầu, sợ làm ô uế tay công tử. Chi bằng Nam Cung công tử cứ về phòng trước, chờ ta sửa sang một chút rồi sẽ sang tìm ngươi.”

Nam Cung Lợi mừng rỡ như điên, vội vàng đồng ý, rời đi ngay, còn không quên bóng gió: “Sớm qua nha, ta chờ ngươi.”

Kim Hồ cúi đầu nói: “Được.”

Đợi Nam Cung Lợi rời đi rồi, Kim Hồ khóa cửa phòng lại, thổi tắt nến. Lại nghĩ, ngươi muốn ăn đậu phụ của hồ tiên đại gia, cũng còn quá sớm, chí ít phải đợi đến mười vạn tám ngàn năm nữa. Nếu là bình thường đã sớm cho Nam Cung Lợi một trận kêu cha gọi mẹ, chẳng là hôm nay Kim Hồ ta tâm tình đang rất tốt, chỉ phạt ngươi phải chờ cả đêm thôi.

Đêm nay, Kim Hồ ngủ rất ngon, chỉ đáng thương cho Nam Cung Lợi, chờ người mãi không thấy đến, lại sợ sự việc bại lộ, không dám lớn tiếng ồn ào, cả đêm không cách nào ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Kim Hồ trông thấy Nam Cung Lợi vẻ mặt tiều tụy, quanh mắt thâm sì, hai tròng mắt đỏ kè, nhãn thần vô cùng ai oán, buồn cười đến mức muốn lăn ra đất, nhưng ngoài mặt làm bộ như không có việc gì, nén đến mức đau cả bụng.

Sau khi ăn sáng xong, Nam Cung Lợi ngăn Kim Hồ lại, nói: “Tại sao, ta chờ cả đêm, ngươi cũng không đến?”

“Nam Cung công tử, là ta không tốt. Vốn ta đã chuẩn bị đâu ra đấy, nhưng ta vừa mới đến quý phủ, đường lối không thông thuộc, lại không biết phòng ngươi nằm ở chỗ nào? Cả đêm lạc trong mê lộ, đành phải mất hứng quay về.” Kim Hồ tiến lại gần, dựa sát vào bên tai Nam Cung Lợi nói: “Chi bằng, ngươi đêm nay tới tìm ta, được không?”

Nam Cung Lợi vốn đang vô cùng phẫn nộ, nhưng khi Kim Hồ dựa sát vào hắn, mũi ngửi thấy hương khí trên người, lửa giận ngay lập tức tắt ngấm, mặt mày hớn hở nói: “Được, ta đêm nay đi tìm ngươi.” Nói xong tỏ vẻ lưu luyến không rời cứ thế bỏ đi.

Kim Hồ không thèm để ý, đi về phía phòng Nam Cung Thắng, hắn định bụng ở chỗ này lại ăn lại uống, chung quy cũng chỉ có chừng đấy việc.

Đẩy cửa phòng vào, Kim Hồ nói: “Nam Cung Thắng, ngươi đã ngủ dậy chưa?”

Thấy hắn không trả lời, Kim Hồ vén rèm lên, chỉ thấy Nam Cung Thắng đang ngủ say, quái bệnh của hắn đã thuyên giảm ít nhiều, tuy rằng thân thể còn hơi sưng, nhưng đã tiêu ra không ít, bề ngang không còn chiếm dụng toàn bộ không gian trên giường, ước chừng chỉ còn lại một phần tư so với ngày hôm trước.

Kim Hồ lẩm bẩm: “Tiến bộ nhiều như vậy, e là chỉ cần bốn năm ngày có thể khôi phục nguyên dạng.”

Vừa vặn đúng lúc Nam Cung Thắng mở mắt ra, Kim Hồ không hề phòng bị, hai mắt nhìn thẳng về phía đối diện. Nói nghe cũng kỳ, thời điểm Nam Cung Lợi nhìn chằm chằm vào mặt hắn, Kim Hồ vô cùng tức giận. Nhưng Nam Cung Thắng thì không phải như vậy, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn trướng đại (nở to), con mắt bị ép lại rất nhỏ, Kim Hồ vẫn có thể cảm giác được hai mắt Nam Cung Thắng sáng ngời rất có thần. Trông như tinh đấu (sao) đầy trời, bản thân kìm lòng được đặng bị hắn hấp dẫn.

Kim Hồ không tự chủ được nói: “Bộ dạng ngươi trông cũng thật đẹp nha.”

Nam Cung Thắng bật cười nói: “Nếu là trước khi ta bị bệnh, ngươi nói như vậy, ta sẽ vui vẻ nhận. Thế nhưng hiện tại, ta nghĩ đến ngươi nếu không phải là không có mắt thì chính là đang trêu chọc ta.”

Kim Hồ ấm ức nói: “Ta thực sự cảm thấy ngươi đẹp mà.”

Nam Cung Thắng lắc đầu: “Cho dù là trước khi sinh bệnh, ta đã kém xa bộ dạng đẹp trai tiêu sái của Nhị đệ, càng không có cửa để người như ngươi khen ngợi.”

Kim Hồ nghe Nam Cung Thắng chân thành tán dương, trong lòng rất là vui vẻ, khuôn mặt ửng đỏ, “Ta cũng không có nói dối, ở trong mắt ta, ngươi so với Nhị đệ của ngươi còn đẹp hơn.”

Nam Cung Thắng cười nói: “Vậy là Nhị đệ đã đắc tội với ngươi?”

Không đề cập tới thì thôi, Nam Cung Thắng vừa nhắc tới, Kim Hồ tức đến mức nổi giận lôi đình, “Đệ đệ của ngươi, quả thực không biết nên gọi thế nào. Thế nhưng hắn muốn đùa giỡn ta.”. Chính‎ chủ,‎ rủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝘶ng‎ ⩶‎ Tr‎ UmTr𝘶𝗒ện.𝖵n‎ ⩶

Nam Cung Thắng cười nói: “Nhị đệ chỉ là có chút ham chơi, hắn nếu có đắc tội với ngươi, ta là ca ca ở đây thay hắn xin lỗi ngươi.”

“Không phải như vậy, ngươi xem nhẹ hắn rồi.” Kim Hồ lắc đầu, đem chuyện tối hôm qua cùng chuyện sáng hôm nay mang ra kể lại tường tận cho Nam Cung Thắng nghe.

Nam Cung Thắng nghe xong không vui lại cảm thấy lo lắng, “Hắn có thể làm vậy với ngươi, thật không ngờ, vạn nhất hắn làm chuyện liều lĩnh, ngươi gầy yếu như vậy, làm sao địch lại hắn, nếu không cẩn thận, xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Nghe được mấy lời quan tâm của hắn, Kim Hồ trong lòng mừng khấp khởi, “Ngươi lo lắng cho ta sao?”

“Đúng! Cho nên ngươi đêm nay cùng ta ngủ chung một chỗ được không, tránh hắn lại đi quấy rầy ngươi?”

“Không cần, ta có ngàn năm pháp lực, hắn làm gì được ta?”

Nam Cung Thắng nghe được hai chữ “pháp lực”, cảm thấy khó tin, ngoáy ngoáy lỗ tai, còn cho rằng mình nghe lầm, hỏi ngược lại: “Ngươi vừa nói cái gì? Cái gì pháp lực?”

Kim Hồ lè lưỡi, vội vàng giải thích: “Ngươi nghe lầm rồi, ý của ta là, ta có một chút thông minh, có thể đối phó với hắn.”

“Vậy cũng không được, tối hôm nay ngươi phải ở lại bên cạnh ta.” Nam Cung Thắng rất hiểu đệ đệ của mình, hắn chính là cho đến giờ không hề từ thủ đoạn nào, nếu thật sự chọc giận hắn, sợ rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Vạn nhất nếu vì ta, khiến cho các ngươi huynh đệ thương tàn, thì phải làm sao?” Kim Hồ lo lắng hỏi.

“Cái gì huynh đệ với chả không huynh đệ, ta chẳng quản được nhiều như vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ Kim Hồ, ngay cả Nam Cung Thắng cũng thấy mình chấn động, kể từ khi nào Kim Hồ ở trong lòng hắn đã có vị trí quan trọng đến vậy, còn hơn cả đệ đệ. Vừa nghe Kim Hồ kể chuyện tối qua, hắn đã ứa mồ hôi lạnh, hận không thể nghiêm khắc đánh cho đệ đệ một trận, lớn tiếng nói với hắn không được đụng vào Kim Hồ của ta.

Đáng thương thay cho Nam Cung Thắng, đọc đủ thứ thư thi, học hết cả năm xe. Nhưng suy nghĩ quá cứng nhắc, đã sớm coi Kim Hồ như chính bản thân mình, nhưng không tính đến phương diện tình yêu, chỉ nghĩ bản thân xem Kim Hồ như huynh đệ đối đãi bình thường.

Kim Hồ nghe hắn nói xong câu đó, còn hơn bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, chỉ cảm thấy trong lòng mình, giống như lúc ăn mật ngọt, giống như đang ngồi trên đám mây. Cả ngày chỉ biết ngây ngô cười