Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 97



HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

TÁ THI HOÀN HỒN

_______________

Tống Văn an bài cho Chu Hiểu cùng lão Giả mang theo người của phòng vật chứng đến nhà Trương Tòng Vân kiểm tra, trong lòng cậu càng ngày càng bất an.

Nếu cả ba hướng cùng tìm được Hoắc Thiểu Khanh thì chuẩn bị của bọn họ là chưa đủ, nghĩ vậy Tống Văn gọi vào điện thoại của Phó Lâm Giang: "Alo, Lâm Giang, các anh nhất định phải đón được Hoắc Thiểu Khanh, với lại cẩn thận Trương Tòng Vân, có thể ông ta sẽ mang theo vật phẩm nguy hiểm đến gần sân bay, tôi nghi ngờ ông ta có thể sẽ trả thù Hoắc Thiểu Khanh."

Bên kia điện thoại là một mảng ồn ào, tiếp đó âm thanh bất đắc dĩ của Phó Lâm Giang truyền đến: "Tống đội, chúng tôi còn chưa tới đâu."

Tống Văn ngạc nhiên: "Các anh không phải vừa nãy đã bắt đầu đi rồi sao?" Dựa theo thời gian an bài thì bọn họ cũng đã nên tới sân bay rồi chứ.

Phó Lâm Giang thở dài: "Cao tốc vào sân say đang ùn tắc giao thông nghiêm trọng, xe của chúng ta bị chặn lại bên ngoài, lái xe thường chạy qua con đường này nói dòng xe trên đường này hôm nay nhiều hơn đến vài lần."

"Là người bên kia?" Tống Văn nhíu mày hỏi, là Trương Tòng Vân đã động tay động chân? Hay là người của Hoắc gia?

Phó Lâm Giang nói: "Không rõ nữa, nhưng có lẽ không phải là ngẫu nhiên. Vừa nãy chúng tôi có hỏi vài người tài xế, bọn họ đều nói hôm qua nhận được đơn đặt hàng của công ty, hơn nữa còn là trả tiền trước."

"Tôi biết rồi, các anh nhanh chóng nắm chắc thời gian, hay là nghĩ biện pháp khác gì đó, nhất định phải nhanh chóng đuổi qua đó." Nhiều đơn đặt hàng như thế khẳng định là đã có người nhúng tay vào, sự việc còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, Tống Văn suy nghĩ một chút lại nói: "Anh yêu cầu tổng điều khiển bên Cục liên hệ với bên sân bay, chuẩn bị tổ chức cho tình thế cao hơn. Tôi bên này sẽ đánh tiếng với Cố cục."

Phó Lâm Giang không còn cách nào khác nói: "Ôi, được rồi, chúng tôi bên này bị chặn đến không còn kẽ hở nào, còn lại hai kilomet thôi, thật sự không được thì tôi sẽ chạy tới đó."

Tống Văn cố gắng để mình tỉnh táo lại, gọi cho Cố cục một cuộc điện thoại báo cáo tình hình, Cố cục nghe xong cũng khẩn trương lên, bảo cậu nhất định phải điều tra rõ tình huống.

Sau khi tắt tai nghe bluetooth, Tống Văn bắt đầu suy tính các trường hợp có thể xảy ra. Nếu cách nói của Lục Tư Ngữ chính xác vậy thì không thể nghi ngờ Trương Tòng Vân vô cùng nguy hiểm, ông sẽ ở sân bay giết người sao? Không...... Có lẽ là không động tay ở sân bay, nếu ông mang theo vật nguy hiểm thì sẽ không thể tới gần sân bay. Nhưng một khi ông mang theo vật nguy hiểm đến ngoại vi sân bay, lại còn tiếp cận được Hoắc Thiểu Khanh, vậy thì tình hình sẽ càng không thể khống chế được.

Thay đổi ý nghĩ, xe Tống Văn đã chạy đến tiểu khu nơi Hoắc Thần ở, cậu ở cổng đưa ra thẻ cảnh sát một đường chạy vào.

Biệt thự Hoắc gia sinh sống là số 36. Tống Văn nhấn chuông cửa, có một người như quản gia ra mở cửa, đón cậu vào phòng khách.

Toà nhà của Hoắc gia có bốn tầng, thiết bị trang trí vô cùng xa hoa, Tống Văn không có lòng dạ nào thưởng thức, vội vàng hỏi: "Ông chủ Hoắc Thần của mọi người đâu? Tôi là cảnh sát, có chuyện quan trọng tìm ông ấy!"

Dựa theo thời gian có thể suy đoán máy bay của Hoắc thiếu hẳn là vừa mới hạ cánh, từ khi hạ cánh đến khi làm thủ tục ra ngoài có lẽ còn một lúc nữa, thế nhưng Tống Văn sốt ruột vậy mà người ở đây tuyệt không sốt ruột. Người như quản gia kia cúi đầu: "Ông chủ Hoắc đã biết, mời cậu ở chỗ này chờ ông ấy, ông ấy sẽ lập tức xuống."

Tống Văn đành phải ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, sau đó đầu cậu chuyển hướng sang một bên, chợt sửng sốt. Cách trang trí của phòng khách này thật sự không đồng nhất, trên mặt tường ở phía tây có một chiếc tủ thuỷ tinh trong suốt rất lớn. Tủ kính cao hơn một người, bên trong đầy những thứ có hình dạng như trái cây đông lạnh màu lam, lúc này sáng lên lộ ra một loại màu lam u ám.

Tống Văn có chút nghi ngờ, tập trung nhìn mới phát hiện đây là một cái tủ thuỷ tinh nuôi kiến. Lớp keo dán thuỷ tinh màu lam có thể xuyên thấu ánh sáng, cách tầng vật chất như thế cũng có thể nhìn thấy hoạt động của con kiến bên trong tủ.

Sâu trong tủ thuỷ tinh là bầy kiến đang bận rộn xây tổ. Thận trọng mà đoán thì hang kiến này e rằng có đến hơn một ngàn con, những điểm nhỏ màu đen vội vàng bận rộn, di chuyển xung quanh.

Tống Văn khẽ nhíu mày, ông chủ Hoắc này thế mà nuôi nhiều kiến trong nhà như thế, cậu cũng không bài xích mọi người nuôi những thú loại cưng có chút đặc biệt, nhưng nhiều kiến trong phòng khách như vậy nhìn qua khiến cho người khác có phần không quá thoải mái.

Tống Văn đang suy nghĩ thì phía sau truyền đến một âm thanh, "Thời điểm tôi ở trong này không có việc gì làm thì thích xem mấy con kiến trong đó, đôi khi có thể xem cả một ngày."

Tống Văn nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi phúc hậu từ cửa tiến vào, đúng là ông chủ Hoắc cậu đã xem qua trong tư liệu trước đó, Hoắc Thần.

Tống Văn đưa ra thẻ cảnh sát của mình: "Ông chủ Hoắc, đây thật sự là một sở thích không giống người thường."

"Cậu không thấy cái này và xã hội chúng ta rất giống nhau sao? Đều có hàng ngàn kiến thợ cùng kiến lính, trên cùng chính là kiến chúa, kiến già, chỉ có con trên cùng mới có thể trở thành kẻ thống trị của đàn kiến......"

Hoắc Thần cười, giống như bản thân chính là kẻ thống trị đàn kiến kia. Ông ta tự xưng là thông minh, có tiền có thế, những người bình thường đều bị ông ta nắm vào trong tay mà đùa giỡn.

Tống Văn không rảnh để nói chuyện phiếm với ông ta, cố gắng nói ngắn gọn: "Ông chủ Hoắc, hiện tại chúng tôi nghi ngờ con trai ông Hoắc Thiểu Khanh có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông xảy ra vào đêm Giáng sinh năm ngoái, hy vọng ông chủ Hoắc có thể phối hợp với công việc của chúng tôi."

Hoắc Thần đi đến ghế xoay bên cạnh bàn ngồi xuống: "Cảnh sát Tống, cậu mong muốn tôi làm gì nào?"

"Người của Hoắc gia đến sân bay đón anh ta đúng không? Tôi hy vọng ông có thể giao anh ta cho cảnh sát......"

Lời của Tống Văn còn chưa nói hết đã bị ông chủ Hoắc ngắt ngang: "Đợi đã, cảnh sát Tống, cậu nói con trai tôi gây tai nạn giao thông, còn là tai nạn giao thông của năm ngoái, theo tôi biết con tôi năm trước không hề điều khiển xe vi phạm luật, cái này...... Cảnh sát các cậu làm việc cần phải có chứng cứ đúng không?" Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tống Văn như đang nhìn về một con kiến nhỏ bé.

Tống Văn đã sớm dự đoán sẽ không thuận lợi, lúc này bị ông ta xem thường ngược lại như vậy thì hơi nhíu mày, ông chủ Hoắc một bộ dạng không nóng không lạnh thế này làm cho cậu vô cùng chán ghét. Cậu vẫn kìm nén tính tình giải thích: "Ông chủ Hoắc, tôi muốn hỏi, chiếc Porsche của ông hiện đang ở đâu? Vừa qua chúng tôi đã tiến hành thẩm tra, số lượng xe cùng màu cùng loại cùng kiểu trang trí ở Nam Thành tổng cộng có hơn mười chiếc, trong đó chỉ có một chiếc hiện tại không rõ tình trạng, chính là chiếc của ông chủ Hoắc."

Hoắc Thần không chút lo lắng tiếp tục: "Chiếc đó tôi đã bán cho công ty của một người bạn, một tay giao tiền một tay nhận hàng, bọn họ xử lý thế nào cũng là chuyện của bọn họ."

"Tôi muốn hỏi một chút, con trai ông Hoắc Thiểu Khanh từ đêm Noel đến rạng sáng ngày lễ Giáng sinh năm ngoái đã ở đâu?"

"Con tôi ngày lễ Giáng sinh vẫn luôn ở nhà."

"Thật sao? Người ở quán bar chẳng lẽ không phải là Hoắc Thiểu Khanh?" Tống Văn đã sớm có chuẩn bị, cầm ảnh chụp đưa đến trước mặt Hoắc Thần.

"Ảnh chụp mờ như vậy, tôi thật sự nhận không ra có phải con tôi hay không. Vả lại, cậu nếu muôn bắt con tôi thì phải đi tìm nó, tới đây hỏi tôi làm gì?" Ông chủ Hoắc vừa nói vừa cầm ra một điếu thuốc, nở nụ cười với Tống Văn, ông ta không thèm để ý lời nói dối của mình đã bị chọc thủng, đây là ngọn nguồn để dò xét cảnh sát xem bọn họ đang nắm giữ được bao nhiêu.

Trong lòng Tống Văn rõ ràng, người này hiển nhiên đang thăm dò, khôn ngoan giả hồ đồ. Hoắc Thần đã sử dụng miệng lưỡi khéo léo trong chốn thương trường của mình hoàn toàn sai chỗ, còn mang theo một tư thái ngạo mạn, cậu đè xuống tức giận nói: "Ông chủ Hoắc, Hoắc Thiểu Khanh hiện có lẽ đã hạ cánh, tôi hy vọng ông có thể hiểu được tình cảnh hiện giờ của anh ta. Ngoại trừ cảnh sát chúng tôi, gia đình người bị hại trong vụ tai nạn xe lúc đó cũng đang tập trung tìm anh ta. Chúng tôi nghi ngờ Hoắc Thiểu Khanh có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hy vọng ông có thể phối hợp với công việc của cảnh sát!"

Ông chủ Hoắc đốt điếu thuốc trong tay, hút một hơi: "À. Cảm ơn cảnh sát Tống đã nhắc nhở, tôi cảm thấy bản thân còn đủ khả năng bảo vệ được con trai mình. Chuyện này, không làm phiền cảnh sát Tống lo lắng."

Ngu xuẩn, thật sự ngu xuẩn......

Tống Văn biết, Hoắc Thần ở đây nói chuyện cùng cậu là đang kéo dài thời gian, nhất định ông ta đã an bài chu đáo chặt chẽ ở sân bay, tự tin có thể vượt qua cảnh sát, che chở tốt Hoắc Thiểu Khanh. E rằng trong lòng ông ta còn đang cho rằng những thứ này là Tống Văn biên soạn ra để hù doạ ông ta.

Tống Văn xắn tay áo lên, đang chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại Hoắc Thần đặt trên bàn bỗng đổ chuông, là nhạc chuông mặc định của dòng Apple. Dù rằng chỉ trong chớp mắt nhưng dư quang Tống Văn liếc mắt sang vẫn nhìn ra được hai chữ "Con trai" trên điện thoại, cuộc gọi kia là Hoắc Thiểu Khanh gọi đến, xem ra anh ta đã hạ cánh.

Hoắc Thần rõ ràng hiện ra do dự, chần chừ trong chốc lát xem có cần phải nhận cuộc gọi này trước mặt Tống Văn hay không.

Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, kêu bốn năm tiếng, đối phương cũng không ngắt kết nối, lúc này Hoắc Thần mới nhận: "Alo......"

"Ba, cứu con!" Trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu, âm thanh kêu cứu kia rất lớn, ngay cả Tống Văn đứng bên cạnh cũng nghe được rõ ràng.

Mày Tống Văn nhướng lên, tình huống xấu nhất đã xảy ra, người của bọn họ đã không đến kịp, người của Hoắc gia cũng không đón được Hoắc Thiểu Khanh. Tuy rằng hiện tại không biết đã dùng phương pháp gì nhưng Trương Tòng Vân đã nhanh chân hơn bọn họ.

Sắc mặt Hoắc Thần trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Giọng con trai ông tuyệt đối không nghe lầm.

"Alo...... Alo! Thiểu Khanh?! Con đang ở đâu?" Hoắc Thần cầm điện thoại sốt ruột gọi to.

Trả lời ông ta là một hồi ồn ào, tiếp đó là một âm thanh như tiếng điện thoại bị ném ra ngoài cửa sổ, sau đó thì điện thoại bị cắt đứt, tâm Hoắc Thần chợt lạnh lẽo.

"Ông chủ Hoắc, cuối cùng thì ông cũng nên tin tưởng lời tôi nói đúng không?" Tống Văn mở miệng hỏi.

Hoắc Thần ngẩng đầu nhìn cậu một cái, tựa như còn muốn vùng vẫy, tay ông run rẩy nhấn điện thoại, vội vàng gọi cho cấp dưới: "Alo, các người có đón được Thiểu Khanh không?"

"Ông chủ, chúng tôi vẫn luôn đứng ở lối ra, thế nhưng Hoắc thiếu vẫn không đi ra......"

Hoắc Thần cúp điện thoại nhìn Tống Văn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, lần này rốt cục ông cũng tin. Tiếp đó cả người ông ta như bị sét đánh, sắc mặt xám xịt sửng sờ ngồi yên, nhìn Tống Văn gọi cho Cảnh cục yêu cầu chi viện: "Đúng, tôi đang ở Hoắc gia...... Hiện giờ cơ bản xác định Hoắc Thiểu Khanh đã bị Trương Tòng Vân bắt cóc...... Các anh hợp tác với sân bay phong toả tất cả lối ra, mục đích của đối phương có thể không phải là bắt cóc mà là giết người báo thù......"

Giết người?!

Nghe được từ này Hoắc Thần mới như sống lại, mắt ông ta chuyển động nhìn về phía Tống Văn vừa gọi xong điện thoại như đang nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Một người hơn năm mươi tuổi tóc đã hoa râm như Hoắc Thần đột nhiên bộp hai gối quỳ xuống đất, hai tay run rẩy túm lấy góc áo Tống Văn: "Cảnh sát Tống, van cầu cậu cứu Thiểu Khanh. Tôi chỉ có một đứa con này thôi. Tôi...... Tôi phối hợp với công tác của cậu."

Tống Văn cúi đầu nhìn Hoắc Thần: "Ông chủ Hoắc, tôi hy vọng ông có thể nói thật cho tôi biết, vụ tai nạn giao thông năm ngoài có liên quan tới Hoắc Thiểu Khanh hay không......"

Hoắc Thần cắn chặt răng nhìn Tống Văn không nói lời nào, trên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh.

Ông ta tự xưng là yêu thương đứa con này nhất, đem tất cả những thứ tốt nhất cho nó, nhưng hôm nay, tầng tầng an bài mà ông tự cho là thông minh tránh thoát khỏi cảnh sát lại như đang tự tay dâng Hoắc Thiểu Khanh cho Trương Tòng Vân. Kết quả này không biết là giúp nó hay đang hại nó.

Tủ thuỷ tinh trong phòng tiếp khách hắt lên mặt Hoắc Thần một mảng lam quang, thái độ biến hoá trước sau chỉ vài phút làm cho ông ta thoạt nhìn như đang trong một vở hài kịch buồn cười.

Tống Văn cứ như vậy từ trên cao nhìn ông ta, từ góc độ này nhìn xuống thì vóc dáng Hoắc Thần cũng không cao lớn, trên ngón giữa bàn tay phải mang một chiếc nhẫn rất lớn. Tống Văn chợt nghĩ đến dấu vết ngón giữa trên bao tay có chút kỳ lạ được phát hiện ở nhà máy hoá chất nơi Trần Nhân Thu tử vong lúc trước.

"Ông chủ Hoắc, trước đây ông trở nên giàu có ban đầu là từng cùng người khác xây dựng nhà xưởng hoá chất phải không?" Hoắc Thần từng hùn vốn với người khác xây dựng sự nghiệp, nhưng lúc trước tin tức mà cảnh sát thu được cũng không viết rõ ràng.

"Vậy thì, người vứt xác Trần Nhân Thu ở Thanh Hà Nam Hoá cũng là ông đúng không?" Tống Văn vừa nói vừa đi từng bước về phía trước.

Trong chớp mắt, con người của Hoắc Thần run dữ dội.

Ông ta từng dò xét qua nhà xưởng mà bản thân từng có đầu tư, biết nơi đó hẻo lánh, sau này thì bị bỏ hoang, cho nên sau khi Trần Nhân Thu chết mới làm ra hành động vứt xác. Ông ta vạn lần không ngờ, cảnh sát không chỉ tra được vụ tai nạn giao thông đêm lễ Giáng sinh, còn tra ra được vụ án này......

Vài phút trước, trong đại sảnh trên cao của sân bay Nam Thành đám đông bắt đầu hoạt động như trước kia, loa thông báo phát ra tin tức các chuyến bay. Chỗ lối ra VIP của các chuyến bay quốc tế, vài vệ sĩ của Hoắc gia khẩn trương đón người, bọn họ từng người từng người trông ngóng xung quanh, thế nhưng mắt thấy người đã ra hết mà vẫn không tìm được bóng dáng của Hoắc Thiểu Khanh.

Lúc này một người đàn ông đội mũ mang khẩu trang bước ra từ lối đi của nhân viên cùng với phi hành đoàn vừa xuống máy bay, sau đó nói cảm ơn với hai vị tiếp viên hàng không đã dẫn anh ta ra ngoài.

Sân bay Nam Thành có ba lối ra, nhưng người bình thường chỉ biết lối đi thường và lối đi VIP, thật ra còn có một lối ra khác chuyên dành cho tiếp viên hàng không và các nhân viên, cũng có thể đi được.

Người đàn ông kia đúng là người đã sửa chuyến bay, mới vừa về nước Hoắc Thiểu Khanh, hành lý của anh ta toà bộ đều đã được chuyển về trước, chỉ với một chiếc túi nhỏ trên lưng là có thể thoải mái như vừa nghỉ phép ở nước ngoài trở về.

Hoắc Thiểu Khanh lúc trước thường xuyên đưa những cô gái nổi tiếng trên mạng xuất ngoại ra nước ngoài chơi, cũng từng thông đồng với tiếp viên hàng không, những vệ sĩ tới đón người đương nhiên không quen thuộc sân bay Nam Thành bằng anh ta, huống chi hiện tại anh ta đang muốn trốn tránh những người này, há lại dễ dàng tìm được vậy chứ.

Hoắc Thiểu Khanh một đường đi tới bãi đậu xe bên ngoài sân bay, có phần kỳ quái nhìn xe cảnh sát tuần tra của sân bay, không biết có phải do cảm giác lỗi hay không mà hôm nay hình như xe tuần tra nhiều hơn trước rất nhiều.

Tiếp đó anh ta đi đến bãi đậu xe bên ngoài, mở điện thoại lên kiểm tra biển số xe, đi qua hướng một chiếc xe màu đen có rèm che. Cửa kính của chiếc xe này đều là màu đen, từ bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong, Hoắc thiếu phân biệt đúng xe, mở cửa xe ngồi xuống.

Vừa lên xe Hoắc Thiểu Khanh đã ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, anh ta ôm cô gái ngồi ở ghế sau hôn một cái: "Lục Nhân, cũng là em tốt nhất, đến đón tôi. Em không biết vừa nãy có bao nhiêu nguy hiểm đâu, vệ sĩ của tôi từng người từng người đứng trông coi, chậc chậc...... Tôi cũng không muốn trở về đâu, bị ông ấy nhốt trong nhà con mẹ nó cứ như ngồi trong tù vậy."

Mỹ nữ bên cạnh đúng là nữ streamer Triệu Lục Nhân, lúc này cô nghe Hoắc Thiểu Khanh huyên thuyên không ngừng thì có hơi xấu hổ cười cười, "Nếu không hỏi anh thì em cũng không biết hôm nay anh sẽ về."

"Đúng vậy, ba tôi không biết nghe được tin đồn gì mà bảo tôi đổi vé máy bay, để cho người của ông ấy ở đó đợi đi." Vẻ mặt Hoắc Thiểu Khanh đầy đắc ý.

Xe chậm rãi khởi động, lái ra khỏi sân bay, sau đó thì lái theo hướng cao tốc hướng vào thành phố.

Phía sau xe, một số nhân viên công tác chạy tới, bắt đầu tiến hành phong toả đường.

Thời gian này tổng cộng chỉ có mấy chục giây......

Xe chạy rất nhanh, rất ổn định.

Hoắc Thiểu Khanh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ: "Hôm nay thế mà kẹt xe à."

Triệu Lục Nhân gật đầu, run giọng trả lời: "Em đến sớm nhưng vẫn kẹt xe một lúc, hôm nay xe có hơi nhiều."

Hoắc Thiểu Khanh hiển nhiên không hài lòng với thái độ cố ý lạnh lùng này của Triệu Lục Nhân, người phụ nữ này hoàn toàn không thân thiện như khi liên lạc với anh ta lúc trước, nhưng nể tình cô đã tới đón mình, Hoắc thiếu đè lại tính tình kéo khẩu trang xuống cười: "Ấy, bảo bối, mới mấy tháng không gặp tôi mà em lạnh nhạt vậy sao? Sáu tháng không gặp tôi thật muốn chết, em biết không, mấy cô gái nước ngoài kia một chút cũng không tốt như em......"

Hoắc Thiểu Khanh vừa nói vừa đặt tay lên eo Triệu Lục Nhân, tay vừa động anh ta liền ngẩn ra, trên vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Lục Nhân lúc này đang gắn một thiết bị kỳ lạ, phía trên còn con số nhảy từng nhịp.

Hoắc Thiểu Khanh từng xem qua vô số phim điện ảnh cùng kịch truyền hình nên thứ này anh ta nhận ra được, đúng là bom hẹn giờ, thời gian phía trên hiển thị còn một tiếng nữa, anh ta lập tức co rụt lại: "Cô đây là làm gì? Không phải đùa tôi đúng không?"

Triệu Lục Nhân đưa một bàn tay kéo áo xuống, che đi quả bom hẹn giờ, cô run giọng nói: "Hoắc ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Em cũng không có cách nào, không còn cách nào cả." Cô nói chuyện, cầm lấy điện thoại trên tay Hoắc Thiểu Khanh đưa cho tài xế phía trước.

"Mật khẩu." Tài xế phía trước cầm điện thoại của Hoắc Thiểu Khanh, dùng âm thanh có chút già nua hỏi.

Hoắc Thiểu Khanh khẩn trương liếm môi không nói gì, Triệu Lục Nhân nhìn anh ta, kéo cánh tay anh ta năn nỉ: "Hoắc ca...... Nghe ông ta đi, nếu không khi ấn cái điều khiển này thì cả hai chúng ta đều phải chết...... Ông ta không gạt người đâu...... Hôm qua ông ta đã chứng minh với em rồi......"

Tình hình hiện tại...... Chính mình bị bắt cóc? Mồ hôi trên đầu Hoắc Thiểu Khanh tuôn ra, anh ta báo mấy con số, tài xế mở danh bạ điện thoại tìm tìm, nhấn chọn "Lão ba" ấn kết nối, âm thanh ông trầm thấp khàn khàn nói: "Bây giờ, cậu lựa lời nói với ba mình."

Điện thoại qua một lúc lâu mới có người nhận, Hoắc Thiểu Khanh kêu to lên: "Ba, cứu con......"

Anh ta chỉ kịp nói ra ba chữ này, tài xế kia bỗng dưng ấn cửa xe hạ xuống, ném điện thoại anh ta ra ngoài cửa sổ.

Tiếng điện thoại vỡ nát truyền đến, tia hy vọng cuối cùng bị chặt đứt, Hoắc Thiểu Khanh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới bàn chân truyền thẳng lên đỉnh đầu, anh ta hướng về tài xế la to: "Rốt cục ông là ai? Ông vì sao lại bắt cóc tôi?!"

Tài xế phía trước quay đầu lại nhìn anh ta, dưới vành nón lộ ra gương mặt già nua với đôi mắt vô cùng sắc bén, tràn ngập hận ý: "Tao là người muốn giết mày."

~ Hết chương 97 ~