Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 99



HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

TÁ THI HOÀN HỒN

_______________

Nam Thành buổi sáng, dưới ánh nắng mặt trời thuỷ tinh trên tường khúc xạ ánh sáng nhìn qua cứ như là một rừng cây bằng sắt thép.

Giờ cao điểm buổi sáng vừa qua thì một loạt xe cảnh sát lập tức xuất phát, từ Cảnh cục đi vào đường cao tốc hướng về khu phố trung tâm, còi xe cảnh sát vang vọng khắp nơi, báo hiệu một ngày không bình thường.

Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất để đi thì thời gian qua đoạn đường này vẫn cần đến mười hai phút, trên xe chỉ huy đi đầu, Tống Văn cùng Chu Hiểu ngồi một bên, Từ Du Du cùng Hứa Trường Anh ngồi một bên khác.

Trong nhiệm vụ lần này Từ Du Du phụ trách liên lạc các nơi, cô cúi đầu bận rộn một hồi rồi ngẩng lên báo cáo: "Hứa đội, đã có cảnh sát bắn tỉa cùng trung đội chống khủng bố đuổi đến. Tổng hợp lại tình hình giao thông thì dự tính mười tám phút nữa sẽ đến tháp Nam Thành."

"Tốc độ này có thể không đuổi kịp." Tống Văn nhìn chằm chằm vào màn hình cảm ứng điện tử trên tay Chu Hiểu, chiếc xe màu đen có rèm che chạy quá tốc độ kia đã bị khoá hoàn toàn. Vị trí chuyển động của nó xuất hiện trên màn hình điện tử không ngừng chớp tắt, bởi vì tốc độ của xe quá nhanh nên đoàn xe chặn lại đã thử hai lần cũng chưa thành công, lại bị nó vùng vẫy thoát ra khỏi.

Hứa Trường Anh nói: "Tốt nhất là có thể nhanh chóng theo lời Cố cục sơ tán đám đông."

Từ Du Du hỏi: "Có nên thông báo với bên tháp Nam Thành trực tiếp đóng cửa hay không?" Nếu tháp bị đóng cửa vậy thì chắc chắn Trương Tòng Vân không thể đi lên.

Tống Văn lắc đầu: "Trong điều tra lúc trước của chúng tôi thì tháp Nam Thành là chấp niệm của người vợ đã qua đời của Trương Tòng Vân, đóng cửa tháp cũng vô dụng, hẳn ông ta cũng sẽ đi lên thôi."

Nơi đó không chỉ là dấu hiệu riêng của Nam Thành mà còn từng là thánh địa tự sát ở Nam Thành. Người ngoài không hiểu rõ lịch sử của tháp Nam Thành, nên cũng không thể lý giải được loại chấp niệm chết cũng muốn chết tại tháp Nam Thành của người dân Nam Thành.

Hứa Trường Anh tỏ vẻ đồng ý: "Hiện giờ chúng ta không thể xác định được lực công phá của thuốc nổ lớn bao nhiêu, tuỳ tiện đóng cửa tháp có thể sẽ chọc giận nghi phạm, hơn nữa nếu vụ nổ xảy ra dưới tháp Nam Thành thì cũng sẽ tạo thành thương vong tương tự như vậy." Sau đó anh ta quay đầu nói với Từ Du Du, "Vẫn cứ chờ cảnh sát đặc nhiệm đến trước. Tốc độ sơ tán đám đông bên tháp Nam Thành phải nhanh hơn, để lại cho bọn họ một toà tháp trống không."

Hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào lực công phá của thuốc nổ không đủ lớn, lúc nổ không trực tiếp phá huỷ thân tháp khiến nó sụp xuống, như vậy để cho Trương Tòng Vân leo lên tháp ngược lại mới càng dễ khống chế hơn.

Từ Du Du gật đầu gọi điện thoại, rồi quay đầu lại báo cáo: "Sơ tán đám đông ước chừng còn cần khoảng năm phút nữa." Cô nhìn thời gian nói, "Cũng chính là thời điểm chúng ta đuổi tới gần đó thì gần như đã hoàn thành sơ tán."

Tống Văn lại nói: "Tháp Nam Thành cao 333 mét, địa thế đặc thù, phòng trực tiếp nằm ở tầng mười tám. Chúng tôi đang tập hợp bản vẽ kiến trúc và các tài liệu liên quan của tháp Nam Thành."

Hứa Trường Anh nói: "Đến lúc đó tập hợp lại cùng đặc nhiệm, lập ra phương án đột kích."

Tống Văn lại nói: "Ngoài ra, tôi đề nghị cần liên hệ bệnh viện ở gần đó, chuẩn bị tốt cho tình huống khẩn cấp."

Hứa Trường Anh gật đầu, Từ Du Du vội vàng bắt đầu liên lạc.

Hiện tại xem ra tình hình đối với bọn họ không tính là rất tốt, nhưng những gì có thể làm đều đã được chuẩn bị. Đây như một chiến dịch, giờ phút này không có khói thuốc súng dày đặc nhưng nguy hiểm lại có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

Mấy người trên xe nhất thời trầm mặc, chỉ có tiếng bàn phím của Từ Du Du đang kết nối với đối phương cùng tiếng nhấp chuột của Chu Hiểu. Tống Văn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, cậu do dự không biết có nên nói tiến triển vụ án với Lục Tư Ngữ hay không, nhưng nghĩ rằng nói cho anh thì anh cũng không có cách nào thay đổi tình hình hiện giờ, ngược lại chỉ khiến anh phí công lo lắng mà thôi.

Nghĩ đến đây cậu lại nhét điện thoại vào túi quần.

Xe vẫn nhanh chóng đi tới, giành giật từng giây, mắt thấy chỉ còn một cái ngã tư nữa sẽ đến tháp Nam Thành, Chu Hiểu ngẩng đầu nói: "Xe của Trương Tòng Vân đã dừng lại, đang đứng dưới tháp Nam Thành."

Hứa Trường Anh hỏi: "Chúng ta còn bao lâu nữa thì đến?"

Chu Hiểu trả lời anh ta: "Không đến một phút nữa."

Hứa Trường Anh không hài lòng với đáp án này: "Thời gian chính xác."

Từ Du Du nhìn khoảng cách, tháp Nam Thành đã gần ngay trước mắt: "Khoảng ba mươi giây."

Hứa Trường Anh gật đầu: "Thông báo cho xe cảnh sát phía sau, tiến hành bao vây chiếc xe mục tiêu, khoảng cách an toàn hai mươi mét. Toàn bộ đội viên chuẩn bị."

Từ Du Du lại nhìn thời gian: "Cảnh sát đặc nhiệm dự kiến sẽ đến trong vài phút nữa, chúng ta có phải thương lượng trước không?" . Nha𝗇h‎ mà‎ khô𝗇g‎ có‎ quả𝗇g‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ 𝗇gay‎ ﹟‎ Tr‎ 𝗨mTruyệ𝗇.𝖵N‎ ﹟

Hứa Trường Anh trầm giọng nói: "Xem tình hình, trước tiên không cần hành động thiếu suy nghĩ. Tuỳ cơ ứng biến." Sau đó anh ta mở miệng nói, "Hy vọng Trương Tòng Vân còn trên xe......"

Mấy câu nói này vừa lúc đến ba mươi giây.

Két một tiếng, xe cảnh sát đang chạy với tốc độ cao đột ngột thắng lại đỗ vào bãi đậu xe dưới tháp Nam Thành. Lốp xe sớm ma sát cực nóng vung lên một trần bụi mù, những xe cảnh sát khác cũng đều phanh lại, hình thành vòng vây từ các hướng đem chiếc xe mục tiêu màu đen khoá chặt ở trung tâm.

Im lặng, không khí nhất thời ngưng trệ.

Tống Văn mở cửa xe nhảy xuống đầu tiên, Hứa Trường Anh theo sát sau đó. Động tác hai người gần như là đồng bộ, rút súng bên hông nhắm ngay chiếc xe mục tiêu. Những người khác cũng xuống xe, trong khoảng thời gian ngắn, chiếc xe kia đã bị hơn mười cảnh sát bao vây.

Mọi người đều nín thở tập trung chú ý động tĩnh trong xe, đúng lúc này cửa của chiếc xe vị bao vây kia bỗng nhiên mở ra.

Theo sau đó là một đoạn cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lộ ra khỏi xe, tiếp đó là Triệu Lục Nhân khóc đến lê hoa đái vũ ló đầu ra, khóc kêu: "Cứu mạng, cứu, cứu tôi......"

Tống Văn nắm chặt súng trong tay, Hứa Trường Anh đến hỏi: "Trên xe còn những ai khác không?"

"Bọn họ...... Bọn họ đã xuống xe." Triệu Lục Nhân khóc rống nói, "Mới vừa nãy ông lão kia đã kéo Hoắc Thiểu Khanh...... Bọn họ đi lên tháp......"

Hứa Trường Anh nhịn không được trầm ngâm nhìn về phía tháp Nam thành, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy toà tháp này, toà tháp trước mặt cao ngất trong mây, quả thật to lớn đồ sộ.

Từ Du Du báo cáo: "Đội đặc nhiệm bốn phút nữa sẽ đến, xe cấp cứu cũng đang trên đường đi, hiện tại đa số người bên trong tháp đã được sơ tán. Thang máy đã bị dừng, muốn đi lên thì ít nhất phải leo lên cầu thang của mười tám tầng mới có thể đến được phòng trực tiếp......" Ý của cô không cần nói cũng biết, hy vọng giai đoạn này có thể cho bọn họ tranh thủ một chút thời gian.

"Cứu mạng!" Triệu Lục Nhân vừa khóc vừa kêu: "Trên người tôi có bom, còn hai phút thôi...... Ô ô ô...... Cứu mạng...... Giúp tôi tháo bom với......"

Vẻ mặt Hứa Trường Anh lập tức cứng đờ, vội vàng quay đầu hô lên: "Có người tháo bom không?" Vấn đề này còn đau đầu hơn trong tháp Nam Thành, tình huống trước mắt dường như không mấy khả quan. Chỉ còn hai phút nữa bom hẹn giờ sẽ nổ, có nghĩa là nhân viên tháo gỡ bom mìn gần như là không đến kịp, mà cô gái này chỉ sợ sẽ bị nổ chết trước mắt mọi người.

"Để tôi." Tống Văn vừa nói vừa thu lại súng trong tay, quay trở về xe xách ra thùng dụng cụ dưới ghế ngồi.

Hứa Trường Anh không nghĩ đến Tống Văn lại đứng ra vào lúc này, cau mày: "Tống Văn, cậu nắm chắc bao nhiêu phần?"

"Bình thường mà nói thì không vấn đề gì, chỉ cần không phải loại bom đặc biệt là được." Tống Văn nói chuyện, đi thẳng về chiếc xe kia.

Mày Hứa Trường Anh xoắn tít nén lại tức giận trên mặt, tuy rằng anh ta ưu tú dũng mãnh nhưng lại dốt đặc cán mai với tháo gỡ bom mìn, chỉ có thể nhìn Tống Văn đi lên rồi dặn dò một câu: "Ngàn vạn lần chú ý an toàn, nếu không được thì không được làm liều."

Lúc nói chuyện Tống Văn đã chạy đến bên cạnh xe, Triệu Lục Nhân ngồi nghiêng người vén áo lên, Tống Văn xem xét quả bom bên eo cô. Thật ra thời điểm cậu học gỡ bom là lúc học đại học, lúc đó có một môn học tự chọn, khi học là một số lý luận cơ bản, cuối cùng thi lại là thi thực hành. Chỉ có điều Trương Tòng Vân chuyên nghiên cứu về hoá học, uy lực của thuốc nổ có thể không nhỏ nhưng cũng không làm ra được thuốc nổ công nghệ cao gì.

Triệu Lục Nhân đã bị Trương Tòng Vân khống chế từ tối qua đến hôm nay, trải qua một đêm gần như không ngủ, buổi sáng lại bị hoảng sợ nên đã gần sụp đổ, thân thể cô không thế khống chế mà run rẩy, không ngừng nức nở.

Tống Văn nhìn thời gian, con số phía trên còn 2 phút 32 giây, sau đó cậu dùng tuốc nơ vít trong thùng dụng cụ vặn đinh ốc trên hộp thiết bị: "Thầy dạy bom mìn của tôi có dạy rằng, bí quyết đầu tiên khi gặp phải bom hẹn giờ là không được hoảng. Thời điểm đi học trong lòng tôi còn phun tào...... Đây không phải là vô nghĩa sao, gặp được bom mìn sao có thể không hoảng chứ...... Hiện giờ...... Tôi cảm thấy hình như cái này còn rất thực dụng đấy. Cho nên, tóm lại nếu muốn sống thì không được hoảng sợ."

Tống Văn nói chuyện nhưng động tác tay vẫn vững vàng, nhanh chóng, cậu tháo xuống hai cái đai ốc bỏ vào lòng bàn tay, sau đó bắt đầu gỡ cái thứ ba.

"Tôi tôi tôi...... Tôi sợ......" Triệu Lục Nhân run rẩy, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

Tống Văn nói: "Đừng sợ, không giống trong phim đâu, sẽ không phải là từ từ xé rách da thịt ra, với kích thước này trên cơ bản là chết ngay lập tức, một chút đau đớn cũng không có. Hơn nữa, có tôi cùng với cô." Nghĩ đến có thể sẽ chết ở nơi này, Tống Văn bỗng nhớ tới Lục Tư Ngữ, sau đó thì nghĩ đến ba mẹ mình, ánh mắt cậu ngưng lại trong chốc lát, tiếp đó thì kiên định hơn, "Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng sống sót, vì những người quan trọng trong cuộc đời này."

Triệu Lục Nhân đưa tay lau nước mắt, hôm qua cô đã được hiểu rõ về uy lực của quả bom, Trương Tòng Vân cố ý buộc thứ này vào người một chú chó, nhấn chốt xuống, trong nháy mắt chú chó đã nổ tan xương nát thịt. Cô nghe xong hai câu trước của Tống Văn vốn càng sợ hơn, nhưng đến câu sau lại khiến cho cô cảm nhận được sự ấm áp.

"Cô bị bắt cóc như thế nào? Cô nhìn thấy gì, còn nhớ rõ không, nói với người đối diện." Tống Văn một bên gỡ bom, một bên giao thiết bị liên lạc cho Triệu Lục Nhân, thời gian khẩn cấp nên không kịp hỏi, cậu phải để lại manh mối cùng tin tức trước khi chắc chắn có thể gỡ bom thành công.

Triệu Lục Nhân nức nở, nghẹn ngào nói với thiết bị liên lạc: "Tôi...... Chuyện vừa nãy tôi nói trên livestream là sự thật...... Sau đó...... Sáu tháng trước, kênh trực tiếp của tôi bỗng nhiên có một người tên Thanh Nguyệt đến, ông ta thường xuyên đập phần thưởng cho tôi, thường xuyên đứng đầu bảng danh sách tặng quà, tối hôm qua ông ta bỗng dưng hẹn gặp mặt tôi, khi đó tôi không nghĩ nhiều nên đi...... Tôi không hề nghĩ tới ông ta là chồng của người công nhân vệ sinh mà chúng tôi đâm chết trước kia, hôm qua ông ta đã bắt cóc tôi rồi đem tôi tới một phòng thuê ở nông thôn, ở nơi đó ép tôi, đặt thiết bị này lên người tôi, còn bảo tôi liên lạc với Hoắc Thiểu Khanh, hơn nữa còn biểu thị chúng tôi đi đón anh ta...... Vừa nãy...... Thời điểm xuống xe, ông ta đưa cho tôi một cái thùng còng vào tay Hoắc Thiểu Khanh, ông ta thì cầm điều khiển từ xa. Ông ta nói đó cũng là thuốc nổ......"

Tống Văn lúc này đã tháo xong bốn đai ốc, mở thiết bị ra nhìn kỹ các loại dây bên trong. Hứa Trường Anh bên kia thiết bị liên lạc nghe đến đây thì sắc mặt ngày càng ngưng trọng, cái này có nghĩa là thuốc nổ bên Hoắc Thiểu Khanh có thể còn phức tạp hơn, uy lực cũng mạnh hơn.

Tống Văn nghe được tin tức này thì trong lòng đã sáng tỏ, Trương Tòng Vân đúng là đã dùng khoản tiền bồi thường vụ tai nạn giao thông của Triệu Hựu Lan cho việc này, ông ta tìm hiểu tin tức, đập phần thưởng khiến cho Triệu Lục Nhân buông lỏng cảnh giác, thuê nơi ở khác, không ngừng mua các loại tài liệu, hơn nữa còn tiến hành thí nghiệm, đến hôm này thì đạn đã lên nòng......

Triệu Lục Nhân tiếp tục run giọng nói: "Lúc nãy, thời điểm livestream bị ngưng, ông ta vô cùng tức giận...... Tiếp đó thì ông ta lái xe đến tháp Nam Thành này, chúng tôi đến dưới chân tháp thì ông ta để tôi lại đây. Cái, cái khác tôi cũng không biết...... Tôi...... Tôi sai rồi, nếu tôi có thể sống sót, tôi bằng lòng ngồi tù...... Chỉ cần...... Chỉ cần có thể còn sống...... Những cái khác, tôi không muốn nữa......"

Trong lúc nói chuyện thời gian đếm ngược chỉ còn 1 phút 10 giây, vận mệnh hai người chỉ còn lại trong khoảnh khắc này, mỗi một giây trôi qua đều khiến cho Triệu Lục Nhân càng thêm áp lực, hô hấp của cô không tự chủ mà nhanh hơn. Cô nhìn Tống Văn đang bận rộn, nhịn không được hỏi: "...... Anh học xử lý bom bao lâu rồi?"

"Đại khái học một tuần, không có cách nào khác nên đành chịu thôi, cảnh sát đặc nhiệm không tới kịp, cô thì đã xuống xe rồi. Con người tôi, trí nhớ bộ não không quá giống người khác, nhìn thứ gì vào mắt rồi thì sẽ giống như chụp ảnh vậy, cho nên sơ đồ mạch điện của mấy quả bom này tôi đã thuộc lòng rồi."

Tống Văn cười liếc mắt nhìn Triệu Lục Nhân một cái, "Thành tích của cuộc thi lúc đó cũng không tệ lắm."

Cậu nói chuyện mà hai mắt cong lên tạo cảm giác an toàn cho Triệu Lục Nhân. Cô cúi đầu nhìn thiết bị trên người mình, lúc này bộ hẹn giờ đang nhảy, bên trong lộ ra những đoạn dây điện khiến cho nhịn không được nhớ tới vấn đề kinh điển trong phim ảnh.

Nhưng mà mấy sợi dây trước mắt này thoạt nhìn cũng không có gì mà dây đỏ dây xanh, màu sắc gần như là giống nhau.

Triệu Lục Nhân ngừng hô hấp, thời gian trong nháy mắt yên lặng xuống, chân mày Tống Văn ngưng lại, tay nâng kìm, động tác cậu rất nhanh, trong nháy mắt đã cắt đứt một sợi dây. Sau khi cắt xong, thời gian cũng không ngừng lại mà tiếp tục đếm ngược, Triệu Lục Nhân không dự đoán được biến cố này, gương mặt cô trong soạt một cái trắng bệch: "Sao có thể......"

Cùng lúc đó, túi áo Tống Văn ong một tiếng run lên.

Trong chớp mắt trở về số 0, Triệu Lục Nhân chỉ cảm thấy cả người run lên, nắm tóc gào lên: "A a a a......"

Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng căng thẳng chú ý đến động thái bên này, Hứa Trường Anh cũng vô cùng khẩn trương, vừa nghe được tiếng hét chói tai của Triệu Lục Nhân thì mọi người đều nằm xuống ngay tức khắc.

Nổ mạnh trong dự đoán cũng không xảy ra.

Tống Văn nhất thời xấu hổ nhìn nữ streamer trước mặt đang nhắm chặt hai mắt, lại nhìn nhìn sang đồng đội hô to: "Không có việc gì, không sao rồi, nguy cơ đã được giải trừ, thoải mái đi, tin tưởng tôi, vừa nãy điện thoại tôi kêu doạ đến cô ấy mà thôi."

Sau đó Tống Văn bắt đầu giải thích: "Tôi đã tháo bỏ bộ phận nối, hiện tại thiết bị đánh lửa cùng bộ phận đếm ngược không có vấn đề gì nữa." Nói đoạn, cậu chậm rãi gỡ xuống quả bom bên eo Triệu Lục Nhân. Lời của cậu nói đến thoải mái thế nhưng sau lưng đã ướt mồ hồi, không ai biết vừa rồi áp lực của cậu là lớn thế nào, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi thì cậu và cô gái trước mắt đều sẽ chết ở nơi này.

"Vậy...... Tôi không sao rồi chứ?" Nước mắt Triệu Lục Nhân lại nhanh chóng tràn ra, lúc này là khóc vì vui mừng. Quả bom quấn trên người cô một ngày rốt cục cũng rời khỏi cơ thể cô, thế nhưng bây giờ cô không dám tuỳ tiện đi lại nữa.

Tống Văn: "Ừm." một tiếng, "Cô qua đó đi."

Triệu Lục Nhân lập tức đứng lên chạy về phía xe cảnh sát, thấy cô đã chạy đến một khoảng cách an toàn, Tống Văn thở ra một hơi dài đem quả bom kia cẩn thận đặt trên mặt đất, cất bước đi trở về nói với Hứa Trường Anh: "Để người của bên chống khủng bố đến thu hồi vận chuyển đi đi."

Hứa Trường Anh vừa nãy thiếu chút nữa đã bị biến cố trong đó doạ đến mắc bệnh tim, lấy ra còng tay tra vào tay Triệu Lục Nhân. Lúc này anh ta nhìn Tống Văn bình yên trở về thì trái tim đang treo lên cuối cùng cũng rơi xuống, khoé miệng co rút nhỏ giọng nói: "Vất vả."

"Thiết bị kia không quá phức tạp." Có lẽ do thời gian Trương Tòng Vân đặt ra có phần bị lệch vừa may đủ để cậu hoàn thành tháo gỡ, Tống Văn vừa nói vừa đưa tay lấy điện thoại trong túi quần ra: "Vừa nãy thời điểm loại bỏ mấu chốt lại có tin nhắn Wechat, không biết là ai."

Nói chuyện, Tống Văn mở điện thoại lên, vẻ mặt đột ngột thay đổi, tay cầm điện thoại run rẩy gần như cầm không nổi nữa.

Hứa Trường Anh một khắc trước còn nhìn Tống Văn Trần Nhan Thu cười đến phong khinh vân đạm thu phục một quả bom hẹn giờ, lúc này lại không biết chuyện gì lại khiến cậu kích động như vậy, nhíu mày hỏi một câu: "Sao thế? Tình huống gì?"

Tống Văn do dự chớp mắt một cái, mở miệng nói: "Là Lục Tư Ngữ." Cậu dừng một chút lại nói, "...... Anh ấy đang ở trên tháp Nam Thành."

~ Hết chương 99 ~