Hồ Sơ Linh Dị

Chương 27: Tảng đá và bánh trứng



"Cậu nhìn thấy cái gì?" Lục Thính Nam nhìn thấy sắc mặt của Quách Diễn, liền biết hắn bị ảnh hưởng bởi đá cộng sinh.

"Khụ khụ." Quách Diễn làm bộ ho khan hai tiếng, ném cục đá cho Lục Thính Nam, có lệ nói: "Lên xe, về nhà."

Lục Thính Nam cũng không vội vã lên xe, mà cầm đá cộng sinh, tò mò nhìn xung quanh một lát, kết quả không thấy gì cả, chuyện này làm hắn rất thất vọng.

Sau khi lên xe, Quách Diễn cười tủm tỉm hỏi: "Nhìn thấy gì?"

Lục Thính Nam lắc đầu: "Không nhìn thấy gì cả."

Quách Diễn không tin hắn nói, cười nói: "Nói xạo! Còn giả vờ rất giống nha, chắc chắn là nhìn thấy cái gì rồi đúng không?"

"Thật sự không có!" Lục Thính Nam buồn bực nói, hắn cũng rất muốn nhìn thấy, nhưng mà không nhìn thấy được, có thể làm sao đây.

Quách Diễn không tin hắn nói, huýt sáo lái xe trở về văn phòng.

Chuyện cha con Diêu gia xem như đã giải quyết, tình hình của Diêu Thịnh không tính là quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi và điều dưỡng một khoảng thời gian là sẽ khôi phục lại, đến lúc đó ảo giác cũng sẽ không xuất hiện nữa, sinh hoạt của hắn cũng có thể khôi phục lại bình thường.

Diêu Thiên Thành trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ thấy rất mất mát, thật vất vả mới tìm được mối tình đầu lại phải xa nhau. Bất quá ông ta cũng đã trung niên rồi, loại chuyện này, qua một khoảng thời gian sau, tự nhiên sẽ buông tay.

Bất quá chuyện này không có liên quan gì đến hai người Quách Diễn cả.

Hai người trở lại đường Ngô Đồng, trên con đường chật hẹp người đến xe đi rất huyên náo, trong ngõ hẻm bày quán bánh trứng, hai người đậu xe ở ven đường, liền xuống xe đi vào ngõ hẻm, trở lại văn phòng.

Lục Thính Nam lấy đá nhân duyên cộng sinh ở trong túi ra đặt lên bàn, hỏi Quách Diễn: "Cái này tính sao đây?"

"Cứ để đó thôi, còn có thể làm gì?" Quách Diễn không chút nào để ý nói.

Lục Thính Nam nói: "Không phải, tôi là nói hồn ma trong khối đá này tính sao đây? Cũng không thể để cô ta ở mãi trong đó được?"

Quách Diễn giật mình, chợt lấy nước mắt ngưu nhãn ra bôi hai giọt lên mí mắt của mình, sau đó nhìn thấy ma nữ Diệp Linh đang đứng ở bên cạnh bàn, hỏi: "Cô còn chưa đi?"

Diệp Linh rất nghi hoặc. "Đi? Tôi đi đâu?"

Quách Diễn kinh ngạc. "Đi đầu thai, cô không thể tự mình rời đi sao?"

Diệp Linh lắc đầu: "Hình như tôi không thể rời khỏi khối ngọc này...... đá cộng sinh này."

"......" Quách Diễn đứng hình.

Không thể rời đi là có ý gì, chẳng lẽ hồn của cô ta vẫn luôn ở lại trong đá cộng sinh này sao? Cho đến mãi mãi? Chuyện này nó cũng quá vớ vẩn rồi.

Lúc này Lục Thính Nam cũng bôi nước mắt ngưu nhãn, thấy được Diệp Linh.

"Cô không thể tự rời khỏi đá cộng sinh này để đi đầu thai sao?" Quách Diễn hỏi.

Diệp Linh bất đắc dĩ lắc đầu: "Không thể, trước đó lúc chưa gặp được Thiên Thành, tôi ở trong khối ngọc này suốt mười chín năm cũng chưa có cách nào rời khỏi nó. Bây giờ tuy rằng có thể ra ngoài, nhưng tôi cảm giác tôi không thể nào rời khỏi được khối ngọc này, giống như khối ngọc này không cho tôi rời đi."

Quách Diễn kinh ngạc: "Không cho cô rời đi? Bánh Bao, chẳng lẽ tảng đá vụn này sinh ra linh trí?"

Lục Thính Nam nghi hoặc cầm lấy tảng đá, nắm ở trong tay cẩn thận cảm thụ một phen, sắc mặt hơi ngưng trọng. "Có chút phiền toái."

Quách Diễn hỏi: "Phiền toái gì?"

Lục Thính Nam nhìn Diệp Linh nói: "Vừa rồi tôi cảm thụ một chút, phát hiện một phần linh hồn của cô có dấu hiệu dung hợp với đá cộng sinh."

"Dấu hiệu dung hợp!" Diệp Linh kinh ngạc. "Có ý gì?"

Quách Diễn nghe được lời này sắc mặt cũng nghiêm túc lên.

Lục Thính Nam nói: "Ý tứ chính là, nếu linh hồn của cô hoàn toàn dung hợp với đá cộng sinh này, cô sẽ biến thành đá cộng sinh, chỉ cần đá cộng sinh này không biến mất, cô cũng sẽ không biến mất, chẳng khác gì là bất tử. Đồng thời, cô cũng có thể hoàn toàn khống chế được năng lực của đá cộng sinh. Nhưng mà, bởi vì như vậy, cô vĩnh viễn sẽ không thể nào đầu thai được."

Diệp Linh nghe được mấy câu trước cảm thấy rất vui, nhưng khi nghe thấy mấy câu sau không thể đầu thai được, liền sợ hãi. "Vậy, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn phải làm một tảng đá cả đời!"

Lục Thính Nam lúng túng cười. "Cô cũng không cần quá lo lắng, bởi vì muốn hoàn toàn dung hợp, dựa theo tốc độ bây giờ, ít nhất phải cần đến bảy tám chục năm, thời gian dài như vậy, chúng tôi khẳng định sẽ giúp cô tìm được cách rời khỏi đá cộng sinh."

Quách Diễn nói: "Trong khoảng thời gian này cô cứ ở chỗ này đi, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, chờ chúng tôi tìm được biện pháp rồi, tất nhiên sẽ giúp cô."

"A, vậy được rồi." Diệp Linh hơi mỉm cười, rồi trở về trong đá cộng sinh.

......

Khoảng chừng bốn giờ chiều, bụng Quách Diễn đã bắt đầu kêu to, hỏi: "Bánh Bao, có muốn ăn bánh trứng không?"

"Có, cậu đi mua à?" Lục Thính Nam nằm ngủ trên ghế sô pha, mơ mơ màng màng hỏi.

Quách Diễn nhìn thấy trạng thái của hắn, bất đắc dĩ cười. "Tôi đi mua."

Buông tạp chí trong tay xuống, đi ra khỏi văn phòng, đi ra đầu hẻm, nơi này có một quán bánh trứng.

Quán bánh trứng này bày bán ở đây đã được nhiều năm, một năm trước lúc Quách Diễn và Lục Thính Nam dọn vào đây, bữa ăn đầu tiên chính là bánh trứng.

Quách Diễn đi đến quán bánh trứng trước mặt, nói: "Bác gái, cho hai bánh trứng, đều để vị gà xốp giòn và thịt sườn, cho nhiều tương ngọt một chút."

Cái gọi là quán bánh trứng thật ra chính là một chiếc xe ba bánh mà thôi, ở trên đặt một nồi nước, trứng gà, chảo dầu và các thứ khác.

Trừ mấy thứ đó ra, ở bên cạnh xe ba bánh treo một bảng thông báo tìm người, nội dung trên đó là tìm kiếm một ông cụ.

Thịt sườn và vị gà xốp giòn ở trong chảo dầu vang lên xèo xèo, Quách Diễn nhìn chằm chằm bảng thông báo tìm người ở bên cạnh xe ba bánh, không có ý tưởng gì.

Ông cụ trên bảng thông báo tìm người là bạn già của vị bác gái trước mắt này, mất tích đã hơn một năm, rất nhiều người đều cho rằng ông cụ đã chết, nhưng bà lại không tin, cho nên vẫn luôn treo bảng thông báo tìm người.

Nói là sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Bác gái bày bánh ra, cười hỏi: "Tiểu Quách, hai tiểu tử các cậu tới đây cũng đã được một năm rồi nhỉ?"

Quách Diễn cười nói: "Đúng vậy, đã một năm rồi, nhanh thật."

Bác gái cười hỏi: "Đã qua một năm rồi, mà đến bây giờ bác còn chưa biết được các cậu đang làm gì."

Quách Diễn nói: "Tùy tiện làm chút chuyện, không phạm pháp đâu."

Bác gái gật đầu: "Đúng đúng đúng, không thể phạm pháp, nếu các cậu dám làm chuyện phạm pháp, chắc chắn bác là người đầu tiên nhìn thấy."

Một cái bánh trứng được để vào túi, bác gái thành thạo bắt đầu bày ra cái thứ hai.

Bác gái tán gẫu với Quách Diễn, cười nói: "Cậu cũng đừng trách bác gái nói nhiều, đây là bác thấy hai tiểu tử các cậu đều lớn hết rồi, sao vẫn chưa kết hôn chứ?"

Quách Diễn cười khổ: "Bác gái, chúng con vẫn còn nhỏ mà."

"Nhỏ cái gì mà nhỏ, cũng sắp ba mươi rồi, có muốn bác giới thiệu cho các cậu không?"

"Không cần không cần, cảm ơn bác gái, tiền để ở đây nhé." Quách Diễn tựa như chạy trốn đi vào hẻm, mỗi lần lại đây mua bánh trứng hắn đều nói chuyện phiếm với bác gái, kết quả mỗi lần trò chuyện đều sẽ nói đến vấn đề tìm đối tượng, vì thế Quách Diễn chỉ có thể chuồn đi.

Lúc đi đến cửa văn phòng, hình như hắn thoáng nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở dưới đèn đường, nhưng khi quay đầu nhìn lại thật kỹ, thì phát hiện dưới đèn đường không có ai cả.

"Lại hoa mắt?" Hắn nghi hoặc, xách theo bánh trứng vào phòng.

Hắn nhìn thấy Lục Thính Nam còn ngủ say trên ghế sô pha, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, cầm bánh trứng nóng bỏng đi lại gần Lục Thính Nam, đặt ở trên mặt hắn.

Chưa đầy một lát, Lục Thính Nam bụm mặt kích động nhảy dựng lên. "A! Nóng nóng nóng......"