Hồ Sơ Linh Dị

Chương 5: Chết đuối (5) - Đã tìm được



Editor: Heidi Tran

Chương 5: Chết đuối (5) - Đã tìm được

Khoảng bốn giờ chiều, Quách Diễn lại lần nữa đi ra từ cục cảnh sát Đồng Châu.

Trên tay anh không có bất kỳ tư liệu nào, trở lại trong xe, trực tiếp nói: "Tìm được rồi."

"Tìm được hả? Tìm được gì rồi?" Lục Thính Nam mang vẻ mặt chẳng hiểu gì.

Quách Diễn lấy điện thoại ra đưa cho hắn, nói: "Chụp hình lại, đều lưu ở album ảnh."

Lục Thính Nam mở album ảnh trong điện thoại, anh mở ra ảnh vừa mới chụp, ảnh thứ nhất là tư liệu giới thiệu vắn tắt về Chu Đức Khang.

Quách Diễn nói: "Trong tư liệu ghi Chu Đức Khang có một em gái ruột, còn về vợ ông ta, là từ nơi khác gả tới, cho nên ở Đồng Châu không có người thân."

Lục Thính Nam đẩy kính mắt: "Cho nên khi Chu Thanh Nhã còn sống là ở trong nhà của cô cô ta?"

Quách Diễn nói: "Chắc vậy, cậu lại nhìn tiếp tấm sau."

Lục Thính Nam lướt qua tấm ảnh sau, ảnh chụp là một người phụ nữ nhìn qua hơn bốn mươi tuổi. "Đây là ai?"

Quách Diễn nói: "Cô của Chu Thanh Nhã, Chu Nguyệt Minh, năm nay bốn mươi ba tuổi, những tư liệu khác anh họ không cho tôi xem, chỉ đưa cho tôi một tấm hình và một địa chỉ. Mà cậu nhìn kỹ đi, bà ta và Chu Thanh Nhã có phải rất giống không."

Lục Thính Nam lấy ra tư liệu trước đó của Chu Thanh Nhã, đặt hai tấm ảnh chung một chỗ so sánh một chút, phát hiện quả thật rất giống, chỉ là Chu Nguyệt Minh đã vào trung niên, trên mặt xuất hiện không ít nếp nhăn.

"Nhưng mà Chu Nguyệt Minh là cô của Chu Thanh Nhã, hai người bọn họ lớn lên giống là hiển nhiên rồi."

Quách Diễn nói: "Cậu lại lướt qua tấm sau."

Lục Thính Nam cầm điện thoại tiếp tục lướt qua tấm sau, thấy được một ảnh chụp có vẻ hơi cũ kỹ, văn kiện trong ảnh này hơi cũ.

Có điều khi Lục Thính Nam nhìn thấy tấm hình này, kinh ngạc nói: "Cái này... Cậu đừng nói với tôi đây là Chu Nguyệt Minh!"

Quách Diễn nói: "Rất không may, ảnh chụp trên thẻ căn cước này cách đây hai mươi năm trước chính là Chu Nguyệt Minh."

Lục Thính Nam nhìn chằm chằm ảnh cũ trên điện thoại, còn có ảnh chụp của Chu Thanh Nhã trên tư liệu, hai người giống nhau như đúc! Hoàn toàn được khắc ra từ một mô hình.

Quách Diễn nói: "Chu Thanh Nhã và cô của cô ta giống nhau như đúc, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính khiến cô ta chết."

"Ý của cậu là, con ma trong hồ bơi ở biệt thự, là con của Chu Nguyệt Minh?"

Quách Diễn lắc đầu nói: "Không biết, nhưng khả năng này rất lớn không phải sao, chỉ sợ chính là vì Chu Thanh Nhã và Dư Phỉ lớn lên giống với Chu Nguyệt Minh, cho nên con ma này mới ngộ nhận các cô ấy là mẹ nó."

Lục Thính Nam nhíu mày, hỏi: "Nhưng tôi không rõ, vì sao con ma này muốn giết người?"

Quách Diễn nghe được vấn đề này, há to miệng, cũng không nói ra được gì.

Đúng a, con ma này cho rằng các cô ấy là mẹ của mình, vì sao còn muốn giết các cô ấy chứ? Không có đạo lý này a?

Quách Diễn suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả gì, nói: "Trước hết cứ mặc kệ vấn đề này, đi đến nhà cô của Chu Thanh Nhã trước, nói không chừng có thể biết rõ Chu Nguyệt Minh rốt cuộc có phải là mẹ của con ma kia hay không."

Hai người lái xe rời khỏi cục cảnh sát, chạy thẳng đến nhà của Chu Nguyệt Minh.

Lục Thính Nam nói: "Đậu xanh, tôi có một ý nghĩ."

"Cậu nói đi."

Lục Thính Nam nói: "Tôi cảm thấy, có phải là như thế này không, con ma này thật ra là vì Chu Nguyệt Minh nên mới chết, sau đó oan hồn của nó ở dưới hồ chờ đợi rất nhiều năm. Mãi đến khi nhìn thấy Chu Thanh Nhã, nó tưởng rằng cừu nhân của mình trở về, thế là giết cô ta."

Quách Diễn quay đầu, nhíu mày nói: "Rất có thể. Đúng rồi, trước đó cậu nói với tôi con ma này tồn tại trong một thời gian dài, cậu có thể xác định được thời gian cụ thể không?"

Lục Thính Nam để điện thoại xuống nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại lúc cảm thụ được âm khí, nói: "Dựa theo âm khí lúc đó, nếu như con ma này không hề rời đi chỗ kia, ít nhất có khoảng hai mươi năm."

"Hai mươi năm?" Quách Diễn suy nghĩ. "Hai mươi năm trước Chu Nguyệt Minh hai mươi ba tuổi, nếu như con ma này không phải do bà ta giết chết, có khả năng chính là con của bà ta. Mặc kệ là kết quả nào, chúng ta đi đến nhà của bà ta liền biết."

"Cũng được, dù gì cũng sẽ tìm ra."

Lục Thính Nam cười một tiếng, nói tiếp. "Tôi phát hiện lần này chúng ta tiếp nhận bản án thật buông lỏng, không có gì nguy hiểm, mấu chốt là còn được nhiều tiền."

Quách Diễn cũng cười theo một tiếng. "Giải quyết rồi nói sau."

"Đã đến mức này, nên tra cũng đã tra được, giải quyết không phải là chuyện sớm muộn à."

Quách Diễn nói: "Cũng đừng chủ quan, nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận. Mà tôi cảm thấy ngoại trừ hai khả năng chúng ta mới vừa nói ra, thật ra còn có một khả năng nữa."

Lục Thính Nam hiếu kì hỏi: "Khả năng gì?"

Quách Diễn nói: "Có khả năng, con ma này không hề có chút quan hệ gì đến Chu Nguyệt Minh, cái chết của Chu Thanh Nhã chỉ là trùng hợp mà thôi, còn con ma ở dưới đáy hồ bơi, có khả năng giống như cậu nói vậy, là một con ma vừa mới thức tỉnh lệ quỷ."

Lục Thính Nam cười khổ. "Cậu đừng dọa tôi, thật sự là lệ quỷ, chúng ta cũng không có khả năng giết chết nó."

Quách Diễn nói: "Không giết được thì đuổi đi, trên tay cậu không phải còn có một tấm bùa Khu Linh à, trực tiếp xua đuổi đi."

"Nhưng tôi chỉ có tấm bùa này." Lục Thính Nam có chút đau lòng nói.

"Cậu đau lòng cái con khỉ á, không còn thì đi mua! Vật ngoài thân thế này cậu lo lắng như vậy làm gì. Huống chi đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, tình huống cụ thể như thế nào, phải đợi đến khi đến nhà của Chu Nguyệt Minh rồi mới nói tiếp.". Truyện Dị Giới

"Được." Lục Thính Nam bất đắc dĩ nói.

...

Tới gần năm giờ chiều, hai người tới dưới lầu nhà của Chu Nguyệt Minh.

Lục Thính Nam xuống xe, hỏi: "Chúng ta vẫn giả bộ làm bạn học cao trung của Chu Thanh Nhã à?"

"Ừm, chẳng lẽ cậu có biện pháp khác?" Quách Diễn hỏi.

"Chúng ta có thể giả trang làm bạn thời đại học." Lục Thính Nam cười nói.

"Xéo đi."

Hai người tới lầu bốn của khu dân cư, gõ cửa phòng.

Lúc này, không để hai người chờ lâu, cửa mở.

Một nữ sinh mặc đồng phục cao trung mở cửa từ trong nhà ló đầu ra, sau khi nhìn thấy hai người Quách Diễn hỏi: "Các anh là ai vậy?"

Quách Diễn nói: "Chào em, anh tên là Quách Phi, cậu ta là Lục Tiểu Đông, chúng tôi là bạn cao trung của Chu Thanh Nhã, mới từ nơi khác trở về, vừa biết tin tức của cô ấy, cho nên muốn tới bái phỏng một chút."

"Các anh là bạn cao trung của chị em à, vậy vào đi." Nữ sinh mở cửa để hai người đi vào.

"Các anh tùy tiện ngồi chơi, linh đường của chị em ở bên kia hành lang, các anh muốn thắp hương cho chị thì cứ đi qua, em rót ly nước cho các anh." Nữ sinh nói.

"Không cần khách khí." Quách Diễn nói.

Sau đó, hai người nhìn về hành lang, vừa định đi qua, lại nhìn thấy ở trong phòng khách có một người phụ nữ trung niên ngồi đó, không phải ai khác, chính là Chu Nguyệt Minh.

Quách Diễn và Lục Thính Nam liếc nhìn nhau.

Quách Diễn trực tiếp đi đến phòng khách, đi đến trước mặt Chu Nguyệt Minh, gọi một tiếng: "Dì?"

Chu Nguyệt Minh không có động tĩnh.

Quách Diễn nghi ngờ lại gọi lần nữa: "Dì?"

Chu Nguyệt Minh giống như bị định trụ vậy.

"Anh đừng gọi nữa, mẹ em không nghe được." Lúc này, nữ sinh cầm hai ly nước từ phòng bếp đi ra nói.

"Không nghe được?" Quách Diễn nghi hoặc.

Nữ sinh đưa ly nước cho Quách Diễn. "Vâng, ba năm trước đây đột nhiên mẹ em trở thành bộ dạng này, không nghe được, cũng không nói được. Bác sĩ nói mẹ em bị trúng gió, em cũng không biết vì sao lại thành thế này."

Trúng gió?

Quách Diễn nhìn Chu Nguyệt Minh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, thật vất vả mới tìm ra manh mối, vậy mà lại trở thành như vậy.