Hồ Sơ Sinoga

Chương 5: Váy cưới hoa Tử Đằng



Ả đứng trên hành lang kính, đưa mắt nhìn xuống khu vực phòng thí nghiệm ở tầng bên dưới. Số liệu trên máy tính bảng cầm tay của ả liên tục thay đổi, những con số màu xanh lá nhảy loạn xạ trên các biểu đồ. Gương mặt xinh đẹp ấy không gợn chút biểu cảm nào, khiến cho ả càng giống như một pho tượng thạch cao tinh xảo đang được đặt lặng im ở nơi đó.

Cánh cửa tự động sau lưng mở ra, một ông lão râu tóc bạc phơ bước vào, đứng kế bên cạnh ả. Qua một quãng thời gian rất lâu, cả hai người đều không ai cất lời nói chuyện. Ông lão tuy tuổi đã cao, nhưng xem chừng vẫn bảo dưỡng rất tốt, phong thái và thân thể trông còn rất minh mẫn và khỏe mạnh. Lão ta mặc một bộ võ phục trắng thường hay thấy của những người luyện Thái Cực Quyền, dáng đứng thẳng tắp.

"Tình hình thế nào rồi?"

Cuối cùng, lão già là người mở lời, giọng lão trầm thấp, vài câu chữ bình thường nhưng âm lực toát ra mang theo cảm giác rất uy quyền.

Người đàn bà nở nụ cười, trong ánh mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng, vô cảm, "Các chỉ số đều đang ở mức tốt nhất. Đợi qua thêm một vòng kiểm tra nữa, nếu như không có biến chuyển gì thất thường, con nghĩ mọi thứ đã có thể sẵn sàng."

"Nó đã bay về Tây Cống đêm nay." Lão già làm như vô tình nói sang một câu chuyện khác. Qua khóe mắt, lão tinh ý phát hiện bàn tay của người đàn bà đứng cạnh mình đã siết chặt vào viền kim loại của máy tính bảng. Nhưng lão không nói gì thêm.

Đợi đến khi lão già nghĩ ả ta sẽ không lên tiếng nữa thì người đàn bà lại mỉa mai cười, "Hắc Thành không thể giữ chân anh ấy. Nhưng con vẫn không hiểu vì sao Thầy lại..."

"Lại để nó đi dễ dàng thế sao? Ha ha ha, Red, hai đứa rất giống nhau, đều đặt trái tim vào tay người sẽ không bao giờ trân trọng mình. Chỉ cần một ngày nó chưa có được người nó muốn, nó sẽ không có tâm tư mà đi đối đầu với chúng ta."

Đợi cho lão già đã quay lưng đi ra khỏi trạm thí nghiệm, người đàn bà mới khẽ nhíu mày, đôi mắt ả ánh lên tia tà ác, "Thầy đã quá xem thường thứ cảm xúc được trái tim điều khiển."

- --

Sở Cảnh sát Tây Cống

Tiêu Nhất Ninh vẫn chăm chỉ làm nhiệm vụ của một người đội trưởng, cầm bút lông ghi chú chi chít những suy luận lên tấm kính trong suốt vừa là bảng thông tin vừa là vách kính của căn phòng, "Trong lúc đợi em gái của Hoa Bích Dật, chúng ta rà soát lại các thông tin mới về bốn nhóm nạn nhân để xác định thêm hướng điều tra cho từng nhóm. Bắt đầu từ nhóm A1."

"Hiện tại, tôi vẫn đang thử nhiều cách để điều chế lại thuốc độc, tôi nghĩ nếu biết được các chất thành phần sẽ có thể cho chúng ta thêm nhiều manh mối về thông tin của người điều chế ra nó. Thông thường, các loại thuốc độc đặc biệt sẽ phải dùng đến những thành phần chất đặc biệt mà chỉ có một số cơ quan thẩm quyền hoặc người trong lĩnh vực đặc trưng nào đó mới có thể tiếp cận được." Trần Lam Thiên chủ động báo cáo tình hình.

Màn hình chiếu hiện lên hình ảnh của một khu vực cắm trại hoang tàn. Mia vừa tiếp tục gõ bàn phím tra tin, vừa nói, "Cả ba vị bác sĩ của nhóm này đều có nỗi đau mất vợ con vào mười lăm năm trước trong một vụ hỏa hoạn khi ba gia đình cùng nhau đi cắm trại ở ngoại ô thành phố. Đây là hình chụp nơi hỏa hoạn đã bị niêm phong sau tai nạn thảm khốc năm đó."

"Nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là gì?" Trần Lam Thiên thắc mắc.

"Em không rõ nguyên nhân. Hôm phát hiện ra thi thể, cảnh sát có lấy lời khai của những đồng nghiệp và người nhà nạn nhân. Thông tin ghi chép lời khai cho biết mọi người chỉ được nghe ba nạn nhân nhóm A1 kể lại vụ tai nạn hỏa hoạn thương tâm kia khi cả ba người họ trở về nhà từ chuyến cắm trại, vậy nên tình hình chi tiết ra sao thì không ai biết. Mấy ngày nay em đã kiểm tra rất nhiều nguồn thông tin khác nhưng có một điều kỳ lạ là không tìm thấy bài báo nào đưa tin về vụ việc này."

Tiêu Nhất Ninh lên tiếng phân phó, "Em điều tra thêm giúp anh xem ai là chủ khu vực cắm trại năm đó nhé Mia."

Nhóm nạn nhân A2 là ba thiên kim nhà tài phiệt, bị giết chết bằng một chất độc tiết ra trong nước bọt của một loài động vật.

"Xét về kích cỡ và độ sâu của vết cắn trên cổ các nạn nhân, bước đầu tạm xác định đây là răng của một động vật thuộc họ Mèo. Tuy nhiên, bên phía chuyên gia động vật học vẫn đang nghiên cứu xem là loài mèo nào có khả năng tiết ra độc tố gây chết người như vậy." Chloé cũng đã tham gia vào quá trình phân tích các thông tin mới.

Hung thủ của nhóm nạn nhân này hiện được xem là bí ẩn nhất vì chưa có một manh mối nào rõ ràng. Thông tin mà đội chuyên án có được chỉ là các mối quan hệ xã hội vô thưởng vô phạt của ba cô gái. Lớn lên trong môi trường giáo dục tốt, học vấn, gia cảnh và tính cách của cả ba đều được mọi người khen ngợi. Trước mắt chưa truy ra được lý do hay hiềm khích xã hội nào. Ba tập đoàn cũng là những doanh nghiệp uy tín, nên những trường hợp trả thù cá nhân cũng đã bị loại bỏ.

"Lồng sắt dùng để chứa xác của ba nạn nhân có tình trạng rỉ sét nghiêm trọng, là tình trạng bị ngâm nước trong một khoảng thời gian dài, khoảng bảy, tám năm. Nhưng trong báo cáo pháp y có ghi phổi của các nạn nhân không có tình trạng tụ nước. Vậy thì, những lồng sắt này từ đâu mà có, và làm cách nào bọn chúng có thể di chuyển lồng sắt to bự vào nhà của nạn nhân?"

Tiêu Nhất Ninh vừa phân tích, vừa vẽ một dấu chấm hỏi lớn ở điểm nghi vấn mới cần được điều tra.

Tiếp đến là ba nạn nhân của Chu Y Dạ. Trong nhóm nạn nhân B1 này có một người tên Đoàn Tú Linh, là luật sư chuyên giải quyết các vụ án ly hôn. Điều đặc biệt là Đoàn Tú Linh chỉ nhận thân chủ là nữ. Cô luật sư này cũng từng có một tuyên bố rằng "Trên đời này, không tin tưởng được nhất chính là lời nói của đàn ông." Người trong ngành luật đều biết Đoàn Tú Linh hận đàn ông đến cực điểm.

"A... Đoàn Tú Linh này từng có chồng nhưng đã ly hôn mười lăm năm trước. Lạ thật, hồ sơ của Cục Dân Chính lại không có thông tin về chồng cũ của cô ta. Bây giờ ly hôn là có thể xóa tên chồng hoặc vợ ra khỏi hồ sơ tình trạng hôn nhân của mình sao?" Mia khó hiểu thắc mắc.

Mọi người đồng loạt lắc đầu. Thấy thế, Mia vui vẻ nói, "Vậy là em lại có thêm một điểm để điều tra rồi. Em phải tìm xem ai là chồng cũ của bà cô cực đoan này. Không biết chừng người này sẽ cho chúng ta thêm manh mối."

Nhóm nạn nhân cuối cùng của Đoạt Nhãn Sát Thủ là nhóm nạn nhân gây khó khăn nhất cho đội chuyên án. Bởi vì ở giữa các nạn nhân không có bất kỳ mối liên hệ xã hội gì, mà đời sống cá nhân của những người này cũng vô cùng kiệm thông tin. Cả ba đều sống ẩn dật, những người biết về cuộc sống riêng của ba nạn nhân rất ít, họ cũng không có bạn bè hoặc người thân nào. Khi cảnh sát tiến hành lục soát nhà ở của ba người, mọi thứ trong nhà cũng đều ở tình trạng gọn gàng và tối giản, như thể ba người đã chuẩn bị trước cho sự rời đi khỏi căn nhà của họ bất cứ lúc nào.

"Đó là điểm kỳ lạ của nhóm nạn nhân này. Nhà của bọn họ cho tôi cảm giác họ không sống ở đấy, đó chẳng qua chỉ là nơi được đăng ký trên giấy tờ mà thôi. Họ chắc chắn có một nơi ở khác và nơi đó có thể đang cất giấu sự thật mà nhóm hung thủ muốn chúng ta cần phải tìm ra." Hoa Bích Dật suy tư.

- --

Sau khi nhận được cuộc gọi của anh trai, Hoa Bích Hy đã dùng tốc độ nhanh nhất để phóng đến Sở Cảnh sát. Vừa thấy cháu gái của Phó Sở trưởng xuất hiện ở cửa chính, một vài nhân viên cảnh sát quen mặt cô đã đi qua chào hỏi. Nhưng Hoa Bích Hy không có tâm trạng để vui đùa xã giao như cách cô vẫn thường làm mỗi khi đến đây, mục đích cô đến là để lấy tin nóng mà anh trai siêu nhân đã đích thân nhắn gửi.

Tuy nhiên, Hoa Bích Hy đã giải thích gần nửa tiếng mà vẫn chưa nhận được lệnh thông qua để được lên tầng mười ba. Cô dùng mọi cách từ đe dọa đến năn nỉ, từ trực diện đến lén lút nhưng vẫn không thể lọt khỏi đôi mắt chim ưng của hai người bảo vệ khu thang máy.

"Để em ấy vào đi, tôi bảo lãnh."

Đang trong lúc tuyệt vọng, Hoa Bích Hy liền nghe thấy giọng nói vô cảm quen thuộc của Hoa Bích Dật vang lên từ phía sau lưng. Cô vừa mừng vừa tức chạy lại phía anh trai, trách móc, "Anh hai siêu nhân của em ơi, anh dùng điện thoại để trưng bày thôi hả? Em gọi nãy giờ tổng cộng đã hai mươi cuộc rồi đấy."

Hoa Bích Dật thản nhiên đáp lại, không hề có cảm giác áy náy nào, "Không phải bây giờ anh đã xuống đây đón em rồi sao?"

Biết mình không có khả năng đấu võ mồm với Hoa Bích Dật, Hoa Bích Hy đành nhịn xuống, lủi thủi theo anh trai đi vào thang máy.

"Giữ tay chân của em nghiêm chỉnh một chút, không được táy máy lung tung. Tiêu thần thám nói tầng mười ba không phải là nơi em muốn chụp là chụp đâu. Em chỉ được vào đây để nghe tin, sau đó tự mình ghi nhớ và về viết bài. À, không được sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào. Đưa điện thoại của em cho anh cầm."

Hoa Bích Dật cố tình dùng cách nói chuyện của Tiêu Nhất Ninh để căn dặn Hoa Bích Hy, sau đó tịch thu điện thoại của cô cho vào túi quần âu đen của mình.

Mang theo tâm trạng vui vẻ vì sắp có tin nóng, Hoa Bích Hy bước vào phòng họp của đội chuyên án. Cô giới thiệu bản thân với mọi người, sau đó còn chia phần ăn chiều mình đã chuẩn bị cho từng thành viên.

"Em biết mấy anh chị hôm nay đã vất vả ở đây từ sáng nên đã mang qua đây mấy phần đồ ăn ngon đãi mọi người nè. Thay mặt toàn dân chúc anh chị nhiều sức khỏe và chiến thắng."

Hoa Bích Hy là một cô gái rất biết cách tạo không khí và bày trò. Cô vừa nói vừa làm hành động cổ vũ, khiến cho mọi người trong phòng họp đều phì cười. Cả đội như được tiếp thêm sức mạnh, cảm thấy cơn uể oải đã bay biến mất.

"Lắm trò, em tưởng mình đang đi chúc Tết hả?"

Ai ai cũng đều đã quen với cái sự độc miệng này của Hoa Bích Dật, nên chỉ mặc kệ bỏ qua. Cả văn phòng vui vẻ ăn uống và trò chuyện phiếm để làm quen, không khí vô cùng dễ chịu.

"Được rồi, vào việc chính thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian." Sau khi chờ mọi người ăn xong, Tiêu Nhất Ninh lấy lại tác phong của một người đội trưởng chuẩn mực, "Chúng ta sẽ gửi tín hiệu chấp nhận tham gia trò chơi cho bọn chúng."

"Khoan đã, tham gia trò chơi gì vậy ạ?" Hoa Bích Hy hớ miệng thắc mắc, bị Hoa Bích Dật lườm khiến cô ngay lập tức bặm môi im lặng.

Tiêu Nhất Ninh mỉm cười với Hoa Bích Hy, muốn an ủi để cô không cần thấy có lỗi, "Hoa Bích Dật, việc gửi tín hiệu cho bọn chúng, cậu có đề xuất gì không?"

"Đó là lý do con nhóc nhiều chuyện này có mặt ở đây. Tôi muốn mượn tay truyền thông để thông báo."

Trên mặt thành viên nào cũng biểu hiện một ý "Yêu cầu nói rõ ràng hơn."

"Bọn chúng muốn nắm quyền chủ động bằng cách thao túng dư luận, đe dọa chúng ta bằng những thông tin mà bọn chúng nghĩ khi tung ra sẽ làm xã hội rơi vào tình trạng rối loạn. Vậy chúng ta sẽ không cho phép bọn chúng chiếm được lợi thế này."

Hoa Bích Dật nhàn nhạt giải thích, mọi người như cũ gật gù lắng nghe. Hoa Bích Hy đã biến thành bộ dạng người hâm mộ gặp được thần tượng lớn, nhìn anh trai với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và tôn sùng.

"Chúng ta sẽ tung ra một tin chấn động của một người có sức ảnh hưởng lớn trong nhóm mười hai con tin mới. Điều này sẽ tập cho dư luận làm quen dần với việc tiếp nhận những tin giật gân, giảm tránh việc sau này họ có thể rơi vào tình trạng bất ngờ bị đẩy cho một sự thật quá sức chịu đựng."

Mia nhanh chóng đưa hình ảnh của mười hai con tin chiếu lên màn hình lớn. Phản ứng đầu tiên của Hoa Bích Hy là trợn tròn hai mắt khi biết danh tính của những người này.

Nhìn thấy thái độ của Hoa Bích Hy, mọi người đều bắt đầu tin cách thức mà Hoa Bích Dật đề xuất là hợp lý. Hoa Bích Hy là phóng viên, mỗi ngày không biết đã tiếp nhận bao nhiêu tin tức bí mật và giật gân.Vậy mà Hoa Bích Hy còn có thể bị dọa đến mức bất động khi biết danh tính của mười hai con tin. Nếu như không chuẩn bị tấm đệm nào lót đường, chỉ cần một tin tức về mười hai con tin này được tung ra, chưa kể đến tin tức đó là tích cực hay tiêu cực, cũng sẽ có tác động rất lớn đến dư luận trong nước.

"Bích Hy, em hiểu mười hai người này rõ hơn bọn anh. Gần đây em có tin tức nào về nhóm người này đáng để làm 'bài tập về nhà' cho dư luận không?" Tiêu Nhất Ninh thân thiện hỏi han ý kiến của Hoa Bích Hy.

Hoa Bích Hy dè dặt, "Mấy anh chị muốn tin tốt hay tin xấu?"

Câu hỏi của Hoa Bích Hy khiến mọi người hào hứng, hóa ra mười hai con tin nổi tiếng này cũng có tin xấu để cân nhắc.

"Tin xấu." Cả năm người, trừ Vương Kỳ Chiến, cùng nhau đồng thanh.

"Người thứ ba từ trái đếm sang tên Lý Đồng Đồng, là một nữ ca sĩ hiện đang rất nổi tiếng tại thị trường trong nước và quốc tế. Lý Đồng Đồng xây dựng hình tượng ngoan hiền, ngây thơ, là ca sĩ đi lên bằng năng lực với giọng hát trời phú. Nhưng tụi em đã điều tra ra được lai lịch thật sự của Lý Đồng Đồng, phát hiện cô ta là một cô nhi, được bố mẹ hiện tại nhận nuôi từ bé. Người mẹ nuôi hai năm trước qua đời do tai nạn, Lý Đồng Đồng hiện tại là tình nhân nhỏ bí mật của người ba đã nuôi mình khôn lớn. Ông ta là một doanh nhân thành đạt trong ngành bất động sản, có mối quan hệ rộng rãi, nên đã mở đường cho con gái nuôi tiến vào giới giải trí."

"Cạch..." tiếng đồ kim loại rơi trên sàn nhà, mọi người được một phen giật mình.

"Em... em xin lỗi. Do tin tức này sốc quá." Mia xấu hổ cúi người tìm đồ.

"Tin khác. Xấu hơn. Chính chuyên hơn."

Hoa Bích Dật lạnh giọng yêu cầu. Các thành viên khác lén lút liếc nhìn nhau, họ âm thầm trao đổi ánh mắt, "Còn muốn tin xấu đến cỡ nào nữa?"

Hoa Bích Hy dùng ngón tay gõ gõ lên cằm, trong đầu lục lại toàn bộ trí nhớ của bản thân, tìm kiếm một tin tức hợp ý với yêu cầu anh hai siêu nhân đã đưa ra.

"Người thứ hai bên phải đếm sang, chính trị gia nổi tiếng liêm chính Hồ Đức Vinh, chắc anh chị đều biết nhỉ?" Hoa Bích Hy chọn một người mới.

Hồ Đức Vinh là nhân vật nổi tiếng trong nước, không những thế ông còn là tấm gương sáng được nhận Huân chương Liêm Chính của chính phủ.

"Tụi em sở hữu một nguồn tin mật cho biết Hồ Đức Vinh mắc phải căn bệnh ung thư tim giai đoạn cuối, đang điều trị với bác sĩ riêng trong bệnh viện. Điều đáng nói hơn là ông ấy đã ủy thác luật sư của mình làm di chúc để lại toàn bộ số tài sản ông có cho một tổ chức giấu tên, về phía gia đình và người thân của ông sẽ không được hưởng một đồng nào. Phóng viên tòa soạn bọn em đã điều tra rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được nơi mà ông muốn quyên tiền là tổ chức gì."

Không ai hỏi ai, toàn đội đều đưa mắt nhìn Hoa Bích Dật.

Hoa Bích Dật trầm ngâm vài giây, rồi gật đầu, kèm theo một lời phân phó, "Bích Hy, em nhường lại tin này cho một người đáng tin cậy lên bài, chỉ thông báo tin tức ông ấy bị ung thư tim giai đoạn cuối. Còn em, tiếp tục âm thầm tập trung điều tra tên của tổ chức mà Hồ Đức Vinh muốn quyên tiền."

Mặc dù bị bắt buộc nhường cơ hội viết bài cho người khác, nhưng Hoa Bích Hy rất thần tượng Hoa Bích Dật, cho nên những suy tính của anh trai, Hoa Bích Hy đều có niềm tin tưởng vô cùng mãnh liệt. Cô dễ dàng chấp thuận.

Hoa Bích Hy ra về, đội chuyên án trở lại tình trạng bận rộn phân tích thông tin vụ án.

Một tiếng sau đó, tin tức về Hồ Đức Vinh đang chống chọi với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối đã được lan truyền khắp các kênh truyền thông lớn, nhỏ trong nước. Bài đăng trên trang nhất của Nhật báo Tây Cống có tựa đề "Chấp nhận cuộc chơi của số phận", khiến đội chuyên án rất hài lòng về sự nhạy bén của Hoa Bích Hy.

"Chúng ta nhanh chóng chỉnh trang, hai mươi phút nữa sẽ xuất phát ạ. Mọi người nhớ mang theo thiết bị chuyên dụng mà em đã phát hôm đầu tiên tập hợp nha. Đội trưởng đang đi liên hệ với bên đặc vụ để thông báo kế hoạch bảo vệ an toàn cho mười hai con tin mới, sẽ gặp chúng ta trên xe công vụ đến Diễm Dạ."

- --

Diễm Dạ

Xe công vụ đưa sáu người của đội chuyên án đến địa điểm tổ chức bữa tiệc theo đúng giờ hẹn. Mọi người nhanh chóng kiểm tra lại các thiết bị định vị và quay hình và súng đặc chế đang được gắn trên người, rồi lập tức xuống xe tiến về cánh cửa lớn của Diễm Dạ. Tiêu Nhất Ninh đưa tấm thiệp mời cho hai người bảo vệ đứng chắn trước cửa. Họ dùng máy quét kiểm tra mã vạch được in chìm trên tấm thiệp, sau khi đã xác định được danh tính khách mời thì cúi người mở cửa cho đội chuyên án vào trong.

"Đội trưởng, bọn họ không lục soát người chúng ta sao? Chẳng lẽ bọn họ không lo lắng chúng ta mang vũ khí vào trong này?" Mia tiến đến sát gần Tiêu Nhất Ninh, thì thầm thắc mắc. Cô cứ nghĩ nhóm hung thủ sẽ quản lý bọn họ vô cùng nghiêm ngặt.

Tiêu Nhất Ninh không trả lời Mia, chỉ chăm chú quan sát không gian phía trước mặt. Lúc này, Mia mới đưa mắt nhìn bao quát Diễm Dạ và nhanh chóng nhận ra sự khác thường của bữa tiệc này.

Diễm Dạ đêm nay không bật đèn, không gian tối đen mờ mịt. Đội chuyên án phải dựa vào thứ ánh sáng màu xanh lam huyền ảo kỳ lạ phát ra từ những ly đèn trang trí đang được đặt trên một loạt chiếc bàn cao hay thường dùng trong các buổi tiệc rượu.

Vương Kỳ Chiến bỗng chốc căng cứng người, nhanh chóng lách qua vai Trần Lam Thiên và Hoa Bích Dật để tiến lên đứng đầu, chắn trước mặt tất cả mọi người. Từ kinh nghiệm của lần ở trong phòng họp cho toàn đội biết, Vương Kỳ Chiến đã phát hiện ra nguy hiểm nào đó.

"Có chuyện gì thế?" Tiêu Nhất Ninh cảnh giác hỏi.

"Thứ ở trên bàn có lẽ là Pháo hoa xanh. Nó là loại thuốc nổ đặc biệt từng được bí mật nghiên cứu trái phép bởi một nhà bác học điên trong quân đội khoảng mười năm trước. Bên trong ly đèn có một hợp chất lỏng màu xanh lam với thành phần hóa học tương tự với hợp chất Nitroglycerin, chỉ cần bị tác động mạnh làm vỡ thì chúng sẽ xẹt tia lửa tựa như pháo hoa và phát nổ ngay sau đó khoảng mười giây."

Đây là lần đầu tiên Vương Kỳ Chiến nói nhiều đến thế, điều này khiến những người còn lại trong đội bất giác ngẩn người vài giây. Vương Kỳ Chiến cũng nhận ra được điều đó, có chút ngượng ngùng nên nhanh chóng quay lưng lại với mọi người.

Tiêu Nhất Ninh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Vương Kỳ Chiến, đồng thời lên tiếng nhắc nhở toàn đội, "Trong này ước tính có khoảng một trăm con tin sống là khách mời của tiệc đang hoạt động tự do. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối đầu tiên và rút lui. Nhưng nhớ phải để ý đến các khách mời, tránh để họ lỡ tay làm vỡ ly đèn."

Trong bóng tối, mọi người im lặng gật đầu nhận lệnh.

Một nhân viên phục vụ từ đâu bước đến, ra hiệu mời đám người bọn họ đến đằng sau sân khấu chính. Lúc cậu nhân viên vén tấm rèm nhung đen lớn, đội chuyên án nhìn thấy một hành lang sâu hun hút với những ly đèn Pháo hoa xanh đang được đặt dọc hai bên lối đi.

"Các vị cứ đi theo lối này đến căn phòng trong cùng." Nói đoạn, cậu nhân viên đó liền mất dạng.

Đội chuyên án theo hướng dẫn tiến vào bên trong hành lang hẹp, khoảng cách giữa hai bức tường của nó chỉ cho phép hai người lớn có thể đồng thời di chuyển mà không làm bể các ly đèn. Hiển nhiên, hai người có thân thủ nhanh lẹ và giỏi võ nhất của cả đội là Vương Kỳ Chiến và Tiêu Nhất Ninh sẽ đi đầu. Theo giữa là Mia và Trần Lam Thiên. Hoa Bích Dật và Chloé đều nói họ có thể tự phòng thân bằng cách riêng nên ung dung đi cuối.

Hành lang này rất dài, đến độ khi đi được một nửa, tiếng nhạc bên ngoài sảnh đã không thể lọt đến nữa, toàn bộ không gian chật hẹp rơi vào tĩnh lặng. Sáu người của đội chuyên án bắt đầu trở nên cẩn trọng hơn, bởi vì chỉ cần bất cẩn làm bể ly đèn, họ sẽ bỏ mạng tại đây. Tiếng bước chân và hơi thở được khuếch trương, tạo ra thêm một tầng áp lực vô hình đè nén lên tâm tình của từng người.

Không một ai lên tiếng nói chuyện, họ cứ im lặng và dè chừng đi về phía trước.

Cuối cùng, đội chuyên án cũng đã nhìn thấy một căn phòng kính lớn. Bên trong phòng tắt đèn tối om, chỉ lấp loáng ẩn hiện vài thứ dây nhợ tua rua rủ xuống từ trần nhà. Mia vô thức căng cứng người, cô nàng sợ nhất là mấy chuyện kỳ quái, nhưng cũng không dám lên tiếng la hét vì sợ ảnh hưởng đến đồng đội. Đột nhiên, Mia cảm nhận thấy một va chạm nhẹ nhàng nơi mu bàn tay đang lạnh toát của mình, là Trần Lam Thiên đang dùng ngón tay khều lên nơi đó.

"Đừng sợ, có anh và mọi người ở đây với em mà." Trần Lam Thiên cúi đầu ghé sát vào tai Mia thì thầm. Nỗi bất an trong lòng cô dịu hẳn đi ít nhiều.

Theo sự dẫn dắt của Tiêu Nhất Ninh và Vương Kỳ Chiến, đội chuyên án mở cửa bước vào căn phòng kính. Hệ thống cảm biến nhanh chóng hoạt động, người vừa bước vào, toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên. Khung cảnh diễm lệ đến choáng ngợp.

Toàn bộ căn phòng được trang hoàng lộng lẫy bởi hàng trăm ngàn dải hoa Tử Đằng thả từ trên trần nhà xuống lơ lửng trong không trung. Bên dưới sàn nhà được lát bằng mặt gương, phản chiếu tứ phía tạo thành một biển hoa vô cực. Đội chuyên án vẫn rất cảnh giác, nối đuôi nhau tiến dần vào bên trong. Ở giữa phòng có một bục dài bằng kính trong suốt, bên trong đang chảy loại hợp chất màu xanh lam sóng sánh trong ánh đèn.

"Đội trưởng!"

Vương Kỳ Chiến rít lên qua kẽ răng khi thấy Tiêu Nhất Ninh định bước chân lên bục kính. Cậu cau mày nhìn Tiêu Nhất Ninh, bàn tay giữ chặt khuỷu tay của vị đội trưởng, ngăn không cho anh tiếp tục hành động.

"Đây là kính cường lực, sẽ không sao đâu. Hơn nữa, tôi nghĩ bục kính này dẫn chúng ta đến đâu đó. Nhìn xem, điểm cuối cùng của bục kính dường như là một cánh cửa nữa."

Mọi người theo lời của Tiêu Nhất Ninh nhìn về phía cuối phòng, cùng lúc đó Tiêu Nhất Ninh cũng nhẹ nhàng đặt chân lên mặt kính của chiếc bục. Quả nhiên, tiếng động cơ bắt đầu vang lên, bức tường kính phía trước mặt của mọi người lại dần hé mở. Bên trong, hiện ra một sân khấu hình bán nguyệt.

"A..."

Tiếng hét thất thanh của Mia khiến mọi người giật bắn. Mia thì vẫn rụt rè núp sau lưng Trần Lam Thiên, lắp bắp nói, "Trên sân khấu hình như có ma. Em thấy bóng dáng người nhưng không thấy chân họ đâu cả."

"Nhàm chán! Em là trẻ con hả?" Hoa Bích Dật lên tiếng mỉa mai, sau đó tự mình phóng lên sân khấu, gạt phăng lớp khói lạnh đang là đà trôi.

"Nhìn đi, là người, không phải ma!" Giọng nói bỡn cợt của Hoa Bích Dật vang vọng khắp phòng, Mia sượng sùng dịch người xa khỏi Trần Lam Thiên, đưa mắt nhìn lên sân khấu.

Khi khói lạnh tan đi hết, một cảnh tượng khác đã hiện ra, quỷ dị đến ngột ngạt. Mười một dáng người đứng đơ trên sân khấu; nhưng chỉ một trong số đó được khoác trên mình chiếc đầm cưới lộng lẫy, còn lại đều không mặc gì. Váy cưới màu trắng tinh khiết, lớp vải mềm mại cao cấp làm nền cho những dải hoa Tử Đằng tím được thêu tay lên phần tà váy. Rõ ràng khung cảnh trong phòng rất hoành tráng và đẹp đẽ, nhưng lại luôn khiến cho những ai đang chứng kiến đều thấy bức bối trong lòng.

Càng tiến đến gần để quan sát, sáu người trong đội chuyên án càng hiểu ra vì sao họ lại có cảm giác đó. Mười một dáng người đang đứng hóa ra lại là những con ma-nơ-canh được chế tác hoàn hảo. Chúng được tạo ra một cách tỉ mỉ và tinh xảo đến mức khi sờ vào phần cánh tay hoặc gò má đều mang lại cảm giác như đang chạm lên da thịt của con người.

"Dưới váy cưới có tờ giấy gì kìa!" Chloé bất chợt tinh mắt phát hiện ra một mảnh giấy lộ ra dưới nền sân khấu.

"Thương tặng Doãn Tử Tâm, người con gái mà anh yêu nhất trên đời. Nguyện chúc chúng ta mãi mãi hạnh phúc, bạc đầu bên nhau."

Đó là nội dung tấm thiệp được kẹp bên trong tà váy. Không còn nghi ngờ gì nữa, váy cưới hoa Tử Đằng này chính là manh mối đầu tiên mà họ cần tìm kiếm. Mặt sau của tấm thiệp cũng ghi thêm "Thời hạn điều tra: 4 ngày".

Sau khi xác nhận chắc chắn váy cưới là thứ cần tìm, cả đội ngay lập tức chia nhau ra hành động, mỗi người làm một công việc riêng của mình. Mia cùng Vương Kỳ Chiến kiểm tra xung quanh váy cưới, muốn chắc chắn rằng chiếc váy không bị đính kèm bất kỳ vật liệu khả nghi nào. Đợi hai người bọn họ gật đầu, Tiêu Nhất Ninh tiến lên cẩn thận gỡ váy cưới khỏi người ma-nơ-canh, xếp lại ngay ngắn bỏ vào túi đựng vật chứng để mang về.

Song song đó, tổ pháp y chia nhau ra xung quanh sân khấu và căn phòng, tìm kiếm xem họ có còn để sót bất kỳ một vật chứng nào khả nghi không. Ai nấy cũng đều bận rộn, riêng chỉ có Hoa Bích Dật là lững thững đi về phía giữa phòng, sau đó nhắm hai mắt lại, giang rộng hai tay, như đang tận hưởng mùi hoa trong không gian.

"Tôi có thể mang ma-nơ-canh này về không?" Chloé rất tò mò chất liệu để làm nên lớp 'da thịt' trên người những con ma-nơ-canh, cô muốn nghiên cứu chúng.

Hoa Bích Dật vẫn đang đứng nhắm mắt ở giữa phòng, khóe môi nhếch lên nụ cười nửa miệng trào phúng, "Em có chắc sẽ muốn rinh một con ma-nơ-canh ra khỏi Diễm Dạ trước con mắt của hơn hàng trăm đại gia không?"

Chloé nghe thấy thế thì bĩu môi, "Không sao, em lột 'da' nó về là đủ."

Điện thoại riêng của Hoa Bích Dật bỗng vang lên một tiếng chuông báo thức. Cậu chậm chạp mở mắt, suy nghĩ vài giây rồi như sực nhớ ra điều gì đó, Hoa Bích Dật lập tức quay lưng đi vội về hướng cửa phòng, "Tôi đi gặp một người có thể cung cấp một chút thông tin về váy cưới cho chúng ta."

Tiêu Nhất Ninh nhìn theo bóng dáng vội vàng của Hoa Bích Dật, nhíu mày trầm tư.

- --

Đền Tư Niệm

Mỗi năm, sẽ có một ngày cố định Đỗ Quân Nghi đi viếng đền Tư Niệm. Và Hoa Bích Dật dù có đang ở đâu cũng sẽ sắp xếp thời gian và công việc để đến cùng. Lúc Hoa Bích Dật tìm thấy Đỗ Quân Nghi trong góc khuất quen thuộc, vị luật sư tuấn tú vẫn như thường lệ đang đứng im lặng ngắm nhìn ngăn chứa nhỏ trước mặt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

Đền Tư Niệm là nơi lưu trữ tro cốt của người đã khuất. Dịch vụ ở đây thuộc hàng cao cấp, vậy nên các ngăn chứa đều được sắp xếp cách nhau khá xa để bảo đảm tính riêng tư của từng người đến viếng.

Đỗ Quân Nghi nhận ra Hoa Bích Dật đã đến, nhưng không có màn chào hỏi ôm vai bá cổ nào diễn ra như mọi khi. Tối nay Đỗ Quân Nghi rất khác, Hoa Bích Dật đã lường trước được điều này, cậu chỉ đơn giản đứng kế bên Đỗ Quân Nghi, yên lặng chờ đợi.

"Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Tiểu Mễ."

Đỗ Quân Nghi rốt cuộc đã mở miệng nói chuyện. Cậu ta say rồi.

"Vẫn chưa quên được sao?"

"Là cậu không biết đấy thôi. Tính khí của Tiểu Mễ có chút khó chiều, lúc tức giận đôi chân mày nhăn lại vô cùng xấu xí. Tôi không muốn chọc giận cô ấy, Tiểu Mễ vẫn thường nói cô ấy sinh ra là để được yêu thương."

Trong giọng nói chứa đựng nhiều đau lòng cùng uất nghẹn. Hoa Bích Dật quay sang nhìn Đỗ Quân Nghi, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Cậu mau tỉnh táo lại, Tiểu Mễ đã mất được ba năm rồi."

Nhưng Đỗ Quân Nghi chỉ cười, gương mặt méo mó như đang khóc, "Tôi luôn biết điều đó. Nhưng Bích Dật à, cô ấy sinh ra là để được yêu thương, không phải để bị lãng quên."

Hoa Bích Dật bất lực lắc đầu, "Cậu thật sự hết thuốc chữa."

Hai người đàn ông đứng trong góc khuất của đền Tư Niệm, một người lặng lẽ khóc thương, một người âm thầm bầu bạn.

Lúc Đỗ Quân Nghi muốn khụy xuống mặt sàn lát đá thủy tinh lạnh lẽo, Hoa Bích Dật nhanh tay kéo cậu ta tựa vào vai. Vài giây lưỡng lự, Hoa Bích Dật mơ hồ hỏi, "Đỗ Quân Nghi, dùng áo cưới làm quà tặng cho một người con gái, sẽ có thể mang ý nghĩa gì?"

"Tiểu Mễ đã từng nói với tôi, váy cưới chính là món quà độc nhất đối với mỗi đôi yêu nhau... Mặc váy cưới em thích, gả cho người em yêu, kể từ nay bên nhau thiên trường địa cửu."

Đỗ Quân Nghi ngờ nghệch trả lời, một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mi.