Hồ Sơ Thần Côn

Chương 14: Giống tôi



Edit: jena

Hiện trường ở lớp Năm không thể động vào. Hôm nay là thứ sáu, nhà trường tập hợp toàn bộ học sinh ra sân trường, thống báo vắn tắt với các em về sự cố, đồng thời đọc diễn văn kích thích tinh thần học tập, hi vọng các em vượt qua áp lực, thuận lợi học tập, kiên cường chiến đấu đến kì thi quan trọng nhất cuộc đời rồi cho mọi người về nhà. Việc học phụ đạo vào thứ bảy cũng được hủy bỏ, đến thứ hai tuần sau đi học lại bình thường.

Mưa to khiến các phương tiện giao thông ùn tắc trầm trọng, những ngày qua Hứa Du Kỳ và Đậu Tử đều đi nhờ xe của Lăng Huyền. Hôm nay trường cho nghỉ học đột xuất, chưa đến giờ về nên Lăng Huyền phải gọi điện thoại trước rồi tìm chỗ ngồi chờ. Ở tầng học này có một người chết, không ai muốn ở lại lâu, các lớp học nhanh chóng vắng vẻ. Đậu Tử đã đi WC, chỉ còn lại hai người.

Hứa Du Kỳ nhìn phía sau, không biết Lăng Huyền lấy một quyển sách từ trong cặp ra từ lúc nào, bộ dạng vẫn lạnh nhạt như bình thường, giống như chuyện ngày hôm nay chẳng liên quan gì đến mình. Hứa Du Kỳ cảm thấy rằng dù trời có sập trước mặt, người này cũng sẽ không có bất cứ phản ứng nào. Cậu nghĩ nghĩ, buổi tối mình cũng phải quay lại đây, bây giờ về thì hơi phiền, chi bằng tìm một chỗ ngồi nghỉ rồi gọi điện kêu tên khốn kia đến là được, chờ đối phương đến, kiểm tra xung quanh rồi về nhà cũng không muộn. Cậu chống tay lên bàn, nhoài người về phía Lăng Huyền nói: "Nè, buổi chiều tôi với Đậu Tử có chút chuyện, hôm nay chắc là không về cùng với cậu được rồi... Ơ?"

Cậu kinh ngạc nhìn cuốn sách trên bàn: "Cái này không phải "Sơn Hải Kinh" à?" Cậu nói rồi cầm lên xem: "Sao cậu lại đọc cuốn sách này vậy?"

Lăng Huyền nhàn nhạt đáp: "Thấy có hứng thú."

Hứa Du Kỳ "ồ" lên, hỏi: "Cậu tin những thứ ghi trong này không?" Cậu vừa nói vừa mở ra trang ghi chép về quái thú trường hữu, anh trai đã nói cho cậu biết rằng cơn mưa hiện tại có liên quan đến nó, nhưng không biết cụ thể ra sao: "Ví dụ như..." Cậu đặt cuốn sách lên bàn, chỉ vào hình ảnh trường hữu, giọng điệu đùa cợt: "Theo như sách ghi thì nếu loài thú này xuất hiện sẽ xuất hiện bão lũ, nó là loài thú của lũ lụt, cậu có nghĩ rằng trời mưa mấy ngày này có liên quan gì đến nó không?"

Lăng Huyền ngẩng đầu nhìn cậu, không đáp mà hỏi lại: "Cậu thấy sao?"

Hứa Du Kỳ nhìn gương mặt ảm đạm trước mặt, nhất thời có hứng chọc ghẹo người ta, tiến lại gần thấp giọng nói: "Tôi nghĩ nguyên nhân là do nó thật đó. Cậu tin không?"

Biểu tình của Lăng Huyền không thay đổi, gật đầu: "Tin."

Hứa Du Kỳ ngẩn ra, chớp chớp mắt: "Cậu cũng tin?"

Lăng Huyền nhìn đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu hình bóng mình, biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Cậu nói gì tôi cũng tin."

Hứa Du Kỳ lại ngẩn người, nhướng mày, sống qua hai đời, cậu chỉ gặp một người dám nói như thế này với mình, đó là Đậu Đậu sớm tối ở bên cạnh, bây giờ lại có thêm một người khác, hơn nữa người này khi nói còn rất ngầu, như thế đó là chuyện hiển nhiên vậy, chuyện này...

Cậu chớp chớp mắt suy nghĩ, chẳng lẽ sau khi cậu quay về quá khứ, haki bá vương* tiềm ẩn bùng nổ, thu phục thêm được một đàn em? Những tên xưng bá xưng vương đó luôn có một đám người thề sống thề chết nguyện trung thành đi theo đúng không? Cậu cố gắng nhớ lại hành vi, biểu hiện dạo gần đây của mình, kết quả bi đát nhận ra bản thân chẳng có gì nổi trội, nhân vật "đàn em" này không phải vì cậu có haki bá vương mới đi theo rồi.

*王霸之气: vương bá chi khí: khí chất của bậc vương giả, mình dùng cụm "haki bá vương" cho nó vui thôi nha

Cậu nghĩ lại, đối phương luôn chủ động trả lời mấy câu hỏi của mình, ngược lại bỏ ngoài tai lời nói của người khác, chuyện này chứng tỏ điều gì? Cậu âm thầm nắm tay lại, chuyện này chỉ chứng tỏ được một điều: đó chính là sức hấp dẫn của nhân cách! Người này vì nhân cách của cậu nên mới chủ động theo cậu! Đúng vậy, chắc chắn là thế!

Tự bổ não một đoàn xong, Hứa Du Kỳ cười như cầu vồng sau mưa, phấn khích hỏi: "Tại sao vậy?" Cậu nhìn em trai 10/10 này, chờ mong hắn có thể trả lời điều gì đó từ tận đáy lòng, như là mình có cái gì đó hay ho lắm nên muốn đi theo.

Lăng Huyền nhìn đôi mắt phát sáng trước mặt, trầm mặt một chút rồi nhàn nhạt đáp: "Vì cậu là người của nhà họ Hứa, lời nói của hậu nhân pháp sư có thể tin được."

Hứa Du Kỳ vì câu trả lời của hắn mà trái tim hồng phấn của mình vụn vỡ ngay tại chỗ, mấy chữ "người nhà họ Hứa" sáng chói đập vỡ nụ cười của cậu. Cậu ỉu xìu ngồi xuống trước mặt Lăng Huyền, lười biếng nằm dài ra bàn của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu biết chuyện hậu nhân pháp sư?" Trong trí nhớ của cậu, người này không có ấn tượng gì cả, đến đời này mới thấy xuất hiện, cho nên người này là tác động của hiệu ứng cánh bướm, là một pháp sư giống cậu ư? Không nên nha, nếu là pháp sư giống cậu, nhìn thấy cậu một thân âm khí, sao có thể bình tĩnh ở chung với cậu được?

Lăng Huyền không đáp, tầm mắt rơi xuống bàn tay của cậu. Hắn cầm bàn tay cậu lên, chậm rãi soi xét vòng tay màu đỏ, đôi mắt không khỏi sâu thêm một tầng.

Hứa Du Kỳ ngồi thẳng dậy, hơi nhướng mày, nhìn vòng tay hộ mệnh của mình, hỏi: "Sao vậy?"

Lăng Huyền ngẩng đầu nhìn cậu: "Người nhà đưa cho cậu thứ này?"

Hứa Du Kỳ gật đầu, thử hỏi: "Có vấn đề gì hả?" Cậu nhìn thái độ của ông nội và cha mình đối với vòng tay này khá nghiêm trọng, nhưng cậu không biết tác dụng thật sự của nó là gì. Cậu vốn định tìm thời gian rảnh hỏi thử anh trai, kết quả anh bận tối tăm mặt mũi, vì vậy cậu phải nhẫn nhịn lòng tò mò lại.

"Không có gì." Lăng Huyền lấy ngón tay trượt vài vòng trên bề mặt viên ngọc: "Vòng tay này có lợi cho cậu, tốt nhất đừng tháo ra."

"Tôi biết mà, cha tôi cũng dặn kĩ lắm. Cậu biết tại sao không?"

Lăng Huyền im lặng một giây, chậm rãi lắc đầu: "Tôi chỉ biết vòng tay này giống như một lá bùa hộ mệnh."

"Chà, thôi kệ, chừng nào có thời gian tôi về nhà hỏi lại." Hứa Du Kỳ rút tay mình lại, đầu ngả rạp lên bàn, thấp giọng: "... Cậu có, giống tôi không vậy?"

Lăng Huyền thản nhiên gật đầu: "Từ nhỏ tôi đã theo sư phụ tu hành học tập, bây giờ có việc nên quay lại đây."

Hứa Du Kỳ nghĩ thầm hẳn là thái độ trầm ổn thành thục trải đời này của đối phương là do quá trình tu hành rèn luyện nên, không khỏi tò mò hỏi: "Sư phụ của cậu là ai vậy?" Cậu biết ngoài gia đình mình ra thì ở bên ngoài cũng có nhiều pháp sư lợi hại lắm, những người đó từ khi sinh ra đã có mắt âm dương và phép thuật, sau đó có cao nhân đi ngang qua nhìn trúng thì dẫn đi tu hành luôn, sau đó ở lại học tập.

Lăng Huyền lắc đầu: "Sư phụ không cho nói."

Mỗi môn phái đều có quy củ riêng, Hứa Du Kỳ hiểu rõ, không hỏi nữa, đổi đề tài: "Vậy cậu nói là cậu có việc phải quay lại đây... là vì thứ đó hả?"

"Đúng vậy. Thời gian trước năng lượng đó quá lớn, sư phụ bảo tôi đến đây xem thử. Ông ấy nói rằng đây là địa bàn của nhà họ Hứa, tôi có thể sẽ gặp một vài người."

Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Vậy sao cậu không, ờm... tiêu diệt tôi? Trên người tôi có âm khí đó."

Lăng Huyền nhìn cậu trùng vai xuống đầy uể oải, hai mắt cong cong: "Tôi biết cậu là người đặc biệt, và là người rất tốt, là người có thể ở bên cạnh."

Hứa Du Kỳ chợt nhớ tới những đãi ngộ khi mình vừa quay về quá khứ, ngay lập tức cảm động đến ứa nước mắt, nắm lấy tay hắn: "Anh em tốt của tôi!"

Lăng Huyền nhìn hai bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, cuối cùng hơi dùng lực nắm lại.

"Này, A Kỳ!" Đậu Tử vội vàng chạy vào từ bên ngoài: "Tao vừa gặp Tiểu Viễn, cậu ta nói thật hả? Buổi tối mày tính quay lại đây? Má ơi..." Cậu nhìn hai người trước mặt: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Nhận anh em." Hứa Du Kỳ rút tay lại: "Tiểu Viễn nói thật, mày cũng phải đi với tao."

Đậu Tử ngay lập tức rống lên: "Tại sao chứ?!"

Hứa Du Kỳ lười biếng nhìn cậu: "Mày không phải muốn đại sát thiên hạ hả? Hơn nữa còn có tên khốn Cát Thiệu tới, mày sợ cái gì?"

"Anh ta cũng tới hả?" Đậu Tử thở ra một hơi, lau mồ hôi trán: "Vậy được rồi."

Biểu tình của Hứa Du Kỳ cứng đờ, túm cổ áo cậu ta: "Bạn học Đậu Tử, tao không đáng tin như vậy hả? Chúng ta tốt xấu gì cũng học hành chăm chỉ mỗi tối, mày nghĩ tao học như nước đổ đầu vịt hay gì?"

Đậu Tử cẩn thận nhìn cậu một cái, im lặng gỡ tay cậu ra, che mặt lại: "Thì tao cũng chỉ phòng ngừa tình huống xấu nhất thôi..."

Hứa Du Kỳ híp mắt, vùa muốn phản bác thì Lăng Huyền hỏi: "Buổi tối cậu quay lại đây?"

Hứa Du Kỳ quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Đúng rồi, cậu cũng giống tôi, đi cùng nhau không? Tôi cảm thấy Dương Khải chết có chút kỳ quái."

Lăng Huyền hỏi: "Kỳ quái?"

Đậu Tử hỏi: "Giống mày là sao?"

Hứa Du Kỳ kể lại, cuối cùng giải đáp vấn đề của Đậu Tử. Đậu Tử ngẩn ra, chậm rãi tiêu hóa tin tức này, sau khi cậu ngất xỉu thì như bước đến một thế giới mới, xung quanh ai cũng là pháp sư, hơn nữa còn là những pháp sư lợi hại!

Hứa Du Kỳ nhìn Lăng Huyền: "Cậu muốn đi chung không?"

Lăng Huyền nghĩ nghĩ, nhàn nhạt hỏi: "Cát Thiệu là ai? Nghe giống như người ở chung với cậu vậy, có quan hệ gì với cậu?"

"Anh ta á hả?" Hứa Du Kỳ theo bản năng trợn mắt lên: "Anh ta là thiếu gia của nhà họ Cát, là người giám hộ hiện tại của tôi, âm khí xuất hiện trên người tôi có nguyên nhân nhưng vẫn đang điều tra, chừng nào tra ra tôi kể cho cậu nghe. Vậy tối nay cậu có đi chung với tôi không?"

"Người giám hộ..." Lăng Huyền lẩm bẩm, gật đầu: "Được, tôi cũng đi."

Hứa Du Kỳ cười: "Tốt quá, vậy thì chúng ta có thể giúp đỡ nhau ròi. Vậy thì bây giờ cậu đừng về, chờ lát nữa đi với bọn tôi xong rồi chúng ta về cùng nhau được không?"

Lăng Huyền còn chưa trả lời, giọng của Chu Viễn vang lên từ ngoài cửa: "Này, A Kỳ, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Hứa Du Kỳ quay đầu, vẫy vẫy tay gọi đối phương: "Tao còn chưa nghĩ ra, bây giờ tìm McDonald hay KFC ăn lót dạ đã, tao vẫn chưa gọi cho Cát Thiệu."

"Vậy cậu gọi điện thoại trước đi." Chu Viễn chậm rãi đi vào: "Lỡ như tối nay anh ta có việc không tới được, cậu vẫn muốn đi à?"

"..." Hứa Du Kỳ nhìn sang Lăng Huyền, năng lực chiến đấu của đối phương cậu chưa thấy bao giờ, tuy rằng Cát Thiệu cậu cũng chưa thấy nhưng mà ai cũng ca ngợi tên khốn đó là thiên tài... Cậu trầm mặc một chút, bắt đầu mở điện thoại ra: "Thôi được rồi để tao gọi cho anh ta..." Cậu vừa nói vừa mở danh bạ ra xem, nhìn thấy bóng người lấp ló ngoài cửa, cười cười: "Tìm Chu Viễn hả? Không sao đâu, vào đi."

Chu Viễn nghiêng đầu, nhìn thấy Chu Ngọc Nhan đang đứng ở ngoài cửa, cậu mỉm cười: "Không sao, cậu vào đi."

Chu Ngọc Nhan từ từ bước vào. Hứa Du Kỳ xấu xa cười nhìn Chu Viễn, đi qua một bên gọi điện thoại. Lúc đi ngang qua Chu Ngọc Nhan, cậu không khỏi sờ sờ mũi, cậu nhớ rằng thời gian đầu tiên khi Chu Ngọc Nhan trở nên xinh đẹp hơn, cậu có ngửi thấy mùi hương lạ trên người cô, nhưng về sau không còn nữa, bây giờ lại ngửi thấy mùi hương đó, so với lúc trước còn nồng hơn, có cảm giác như đã bỏ thêm nguyên liệu khác vào, cảm giác khá quái dị.

Nhưng chỉ lướt qua nhau chốc lát, cậu không quan tâm nữa, quay đầu tiếp tục gọi điện.

Chu Viễn nhìn nữ sinh đến gần, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Gương mặt Chu Ngọc Nhan ửng hồng, nhỏ giọng hỏi: "Chiều nay hoặc chiều mai cậu có thời gian rảnh không? Tôi còn muốn hỏi cậu vài vấn đề... Chúng ta cùng nhau học được không?"

Chu Viễn ngẩn ra, Đậu Tử cũng cảm thấy có vấn đề, không khỏi nhe răng cười nhường chỗ trống cho hai người. Khi cậu đi ngang qua Chu Ngọc Nhan cũng sờ sờ mũi nhưng không nghĩ nhiều, lập tức rời đi.

Phía sau chỉ còn Lăng Huyền vẫn ngồi như cũ, hắn nhìn chằm chằm Chu Ngọc Nhan một chút, hơi nheo mắt lại. Chu Ngọc Nhan chờ mong nhìn Chu Viễn, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, theo bản năng ôm lấy tim mình.

Chu Viễn đang tự hỏi không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của nữ sinh thì không khỏi hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

"Không biết..." Thân thể của Chu Ngọc Nhan run lên, sắc mặt dần trắng bệch: "Tôi cảm thấy không thoải mái lắm... Tôi về trước đây, chuyện kia..."

Chu Viễn vội vàng nói: "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, nếu cảm thấy khỏe thì nhắn cho tôi một tin, chúng ta hẹn nhau sau."

"Vậy được, cậu nhớ nhé." Chu Ngọc Nhan chịu đựng đau đớn, cố gắng mỉm cười rồi rời đi.

Bên kia Hứa Du Kỳ vừa cúp máy, cậu nhìn người đẹp đi ra khỏi lớp học, quay đầu lại cười hỏi: "Sao vậy? Mày không hộ tống giai nhân về nhà à?"

Chu Viễn trừng mắt với cậu, quyết định làm lơ, Hứa Du Kỳ cũng không thèm để ý, cười hắc hắc chuẩn bị trêu chọc vài câu thì Lăng Huyền đứng đậy: "Xe nhà tôi tới rồi, tôi về trước. Buổi tối tôi quay lại."

Hứa Du Kỳ gật đầu: "Tạm biệt. Lúc đó tôi gọi cho cậu."

Lăng Huyền "ừ" một tiếng, đi ra ngoài. Lúc này đã qua giờ cao điểm khi tan trường, trong sân trường không còn ai. Hắn mở dù ra, từ từ bước đi, từng bước từng bước thong thả chậm rãi, nhưng phương hướng không phải cổng tường mà là nhà giữ xe.

Chu Ngọc Nhan vừa lúc đẩy xe ra, sắc mặt đã khôi phục bình thường, trong đầu toàn là hình ảnh hẹn hò với Chu Viễn, không để ý có người trước mặt.

Lăng Huyền đứng yên, lạnh nhạt nhìn nữ sinh đang đến gần. Hô hấp của Chu Ngọc Nhan lại khó khăn, tay nắm tay lái không chặt, cô khẽ nhíu mày, nghĩ thầm nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Khoảng cách của hai người ngày càng gần, sắc mặt của Chu Ngọc Nhan ngày càng tái nhợt, chờ đến khi lướt qua người kia, Chu Ngọc Nhan cảm giác như sức lực của mình bị rút cạn kiệt, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống sàn đá lạnh lẽo.

Lăng Huyền không nhìn người nằm trên mặt đất, chậm rãi đi ra ngoài cổng trường. Dù của hắn hạ thấp xuống, một tay khác đang bóp một thứ gì đó, lạnh lùng nói: "Còn chưa hóa hình mà đòi diễu võ giương oai trước mặt ta?"

Thứ trong tay hắn giãy giụa điên cuồng, cuối cùng từ bỏ.

Trên mặt Lăng Huyền không có cảm xúc gì: "Ngươi muốn hóa hình thì ta có thể dạy ngươi, nhưng ngươi phải làm cho ta một chuyện."

Thứ trong tay hắn lại giãy giụa, Lăng Huyền nói: "Ta cũng không phải đang đặt điều kiện mà là ra lệnh cho ngươi, ngươi có thể không nghe, ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán ngay tại đây."

14.07.22