Hồ Sơ Thần Côn

Chương 17: Bo bo



Edit: jena

Mưa lâm râm khiến cho không khí có chút lạnh lẽo. Chu Ngọc Nhan nhìn công viên vắng vẻ, lại nghiêng đầu nhìn Chu Viễn, trái tim không khỏi đập nhanh hơn. Kế hoạch ban đầu là muốn cùng nhau học tập, nhưng sự tình tiến triển có chút ngoài dự đoán, thật giống như đang đi hẹn hò vậy, cô không khỏi nắm chặt dây đeo túi sách, vô cùng thấp thỏm và chờ mong. Thứ nhất cô sợ rằng Chu Viễn đã cảm nhận được tình cảm chôn giấu của mình nên muốn gặp mặt nói rõ ràng, thứ hai cô cũng mong đợi đây là một cơ hội hiếm có để cả hai ở bên ngoài với nhau.

Chu Viễn nhìn lối rẽ phía trước, đó là một con đường nhỏ dẫn lối vào sâu trong công viên. Không gian chật hẹp khiến cho khoảng cách giữa hai người mơ hồ như gần nhau hơn. Chu Viễn không khỏi ngửi một chút nhưng vẫn không thể ngửi thấy mùi hương gì như lời A Kỳ nói. Nhưng cậu vẫn còn nhớ mùi hương cỏ cây kia, diện mạo của Chu Ngọc Nhan thay đổi vào ngày hôm đó, cậu đã từng ngửi thấy một mùi hương nhưng sau này thì không còn nữa, nếu đúng như bọn họ nói là do tinh phách làm ra... Cậu không khỏi nhìn nữ sinh trước mặt thêm một lần nữa, tiếc hận thở dài.

Khiến cho diện mạo của một người trong khoảng thời gian ngắn nhảy vọt từ "tầm thường" đến mức "tuyệt sắc giai nhân" đúng là điên rồ, chắc chắn có ảnh hưởng nhất định đến sự sống của cô. Bây giờ có giúp cô tách ra khỏi tinh phách thì tuổi thọ hẳn cũng không thể bảo đảm như xưa. Cuộc sống của cô chỉ vừa mới bắt đầu, tương lai còn rất nhiều con đường để lựa chọn, nhan sắc bên ngoài quan trọng đến như thế ư? Có lẽ là có, hoặc có lẽ là không, nhưng dù đáp án là gì đi chăng nữa, cô vẫn không ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm.

Họ bị cây cối xung quanh che lấp, xung quanh càng thêm hẻo lánh, người bên cạnh vẫn chưa đề cập đến đề tài mẫn cảm, Chu Ngọc Nhan không khỏi cắn cắn môi, chuẩn bị làm ra lẽ: "Hôm nay chúng ta đến đây để làm gì vậy?"

Vì cứu mạng cậu đó... Chu Viễn nghĩ thầm, ngoài miệng nói: "Không có gì, trước đây tôi thích chỗ này lắm, đã lâu rồi chưa đi nên muốn ra hóng gió, hơn nữa cây ở đây nhiều, không khí mát mẻ, tốt cho sức khỏe, học hành cuối cấp cũng mệt mỏi mà đúng không, đến đây thả lỏng tâm tình chút thôi."

Chu Ngọc Nhan gật gật đầu hiểu, không trả lời. Cô nhìn khóe miệng cong cong của đối phương chẳng có vẻ gì khác biệt so với thường ngày, nghĩ thầm chẳng lẽ là mình đoán sai? Cô nắm chặt dây đeo, mình đã không còn là con vịt xấu xí như trước đây, nhan sắc bây giờ có thể xếp top đầu, cô không còn tự ti nữa, phải vì hạnh phúc của mình mà phấn đấu.

"Cậu nghĩ gì vậy?" Chu Viễn thấy cô im lặng, không khỏi nghĩ lẽ nào bị tinh phách khống chế rồi?

"Hả?" Chu Ngọc Nhan hoàn hồn, thuận miệng đáp: "À, tôi đang nghĩ trưa nay nên ăn gì, cậu giúp tôi học thì tôi phải mời cậu đi ăn cơm chứ."

"Ăn cơm à..." Chu Viễn lẩm bẩm, theo bản năng lại nhớ đến tình cảnh tối hôm qua. Cha mẹ đều đi công tác, trong nhà không có ai, thế là vị "đại gia" nào đó đem toàn bộ đồ ăn trong tủ lạnh đánh chén, còn giải quyết luôn cả bọc McDonald cậu mua về, cậu tức giận đến điên người, sáng nay vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn cho người ta, sợ rằng... vị "đại gia" kia sẽ chuồn ra ngoài.

Cậu hơi híp híp mắt, nghĩ thầm người nọ đang trên đường đi nên đụng phải một pháp sư thật lợi hại, bị thu phục sạch sẽ!

Chu Ngọc Nhan cắn cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm: "Chu Viễn à, tôi, tôi..." Cô hít một hơi thật sâu, bình ổn lại trái tim đập liên hồn, cuối cùng nói: "Tôi thích cậu."

Bây giờ bọn họ đang chuẩn bị đi qua một khúc cua. Cô thấy đối phương dừng lại liền biết rằng cậu đã nghe thấy nên cúi đầu thấp thỏm chờ đợi, nhưng cô chờ một lúc lâu người nọ vẫn không nói gì nên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

Đằng sau khúc cua kia là một thanh niên đội nón lưỡi trai, tóc dài màu bạc, giống như là con lai. Hai mắt màu xanh, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Viễn. Hai người họ đối diện nhau, mắt đối mắt, mũi đối mũi, Chu Viễn hơi hé miệng, thật lâu sau đó mới tìm lại được giọng mình: "Anh ở đây làm gì?"

Khẩu khí của người nọ ác liệt: "Đại gia đói bụng!"

Chu Viễn theo bản năng nhớ tới chuyện tối hôm qua, trên trán đứt phựt một sợi gân xanh, nhưng ngại có Chu Ngọc Nhan ở đây nên không thể phát tác, phải nhẫn nại nói: "Bây giờ chưa đến trưa mà."

Hồ Tiểu Cửu thích ăn cứng không thích ăn mềm: "Đại gia mặc kệ! Ta đói bụng, ngươi..." Cậu đang nói thì dừng lại, bắt đầu ngửi ngửi, cuối cùng phát hiện ra Chu Ngọc Nhan, vội vàng xen vào giữa cô và Chu Viễn, nhìn chằm chằm vào cô.

Chu Ngọc Nhan bị đôi mắt lạnh lẽo của người nọ nhìn đến run bần bật vì sợ: "Chu Viễn à, anh ta..."

"À, là em họ của tôi."

Hồ Tiểu Cửu lười biếng quay đầu nhìn cậu, Chu Viễn không khỏi ho khan chữa cháy: "Ờ nhầm, là anh họ..."

Cậu kéo Hồ Tiểu Cửu qua một bên, thấp giọng hỏi: "Anh làm gì vậy? Muốn ăn cô ấy? Tôi đã nói là không được ăn người mà."

"Đại gia không có hứng thú với người chết." Hồ Tiểu Cửu nói: "Trên người cô ta có bo bo, nhà ngươi coi chừng bị nó ăn bây giờ."

Chu Viễn ngẩn ra: "Bo bo?"

Hồ Tiểu Cửu khinh thường nói: "Là một loại trung dược, một tinh phách cấp thấp mà thôi." Cậu nhìn lướt qua bên kia: "Trong tay nó đã có một mạng người rồi, coi chừng ngươi thành tên thứ hai đó."

Chu Viễn "ồ" một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên Dương Khải là do nó giết.

"Con người thật yếu ớt, thật là không có cách mà..." Hồ Tiểu Cửu xắn cổ tay áo lên: "Đại gia vẫn còn phải nương nhờ vào nhà ngươi, lần này ta sẽ giúp ngươi một lần."

Chu Viễn kinh ngạc hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Xẻo một miếng thịt cho ngươi ăn."

"Dừng!" Chu Viễn túm tay đối phương lại, không thể tin nổi: "Anh nói, anh muốn làm gì cơ?"

"Xẻo thịt." Hồ Tiểu Cửu trợn mắt: "Không phải nhà ngươi đọc sách rồi hả?"

Chu Viễn lục lọi mớ tri thức mình từng đọc được, trong cuốn "Sơn Hải Kinh" nói về Hồ Tiểu Cửu có một câu: "Người nào ăn thịt nó sẽ không bị nhiễm tà khí."* nhưng cậu không ngờ mình sẽ gặp loại chuyện như thế này. Cậu ho khan, im lặng kéo tay áo lại cho người ta: "Chà... tôi không ăn thịt hồ ly được..."

*食者不蛊: thực nhân bất cổ

Hồ Tiểu Cửu ngay lập tức đạp chân cậu: "Đại gia ta không phải hồ ly!"

"Vậy thì tôi cũng không ăn..." Chu Viễn nhìn vẻ mặt của đối phương, vội vàng nói: "Nếu anh ép tôi ăn, tôi không mua đồ ăn cho anh ăn nữa."

"... Thôi được rồi." Hồ Tiểu Cửu nghĩ nghĩ, lại vén tay áo lên: "Cho nhà ngươi chút máu cũng được!"

"Dừng lại!" Chu Viễn run rẩy nhìn đối phương: "Tổ tông của tôi ơi, ngài tốt xấu gì cũng sống mấy ngàn năm rồi, suy nghĩ một chút ngoài máu ra còn cách nào nữa không?"

"Ồ, ừ nhỉ, đúng vậy, đại gia ta cũng đã hóa hình rồi, được thôi, cho nhà ngươi một chút khí vậy."

Chu Viễn còn chưa tiêu hóa kịp "khí" kia là gì thì đã bị cố định cả người, gương mặt diễm lệ của đối phương phóng to trước mắt, bên tai lại nghe tiếng hét của Chu Ngọc Nhan. Cậu cảm nhận được một xúc cảm mềm mại trên môi mình, sau đó hàm răng bị tách ra, một hơi thở ấm áp theo đó đi vào trong.

Cậu tròn mắt, hai tay buông lỏng, dù theo đó rớt xuống đất. Cậu nhìn thấy đôi mắt xanh trong của Hồ Tiểu Cửu, đến cả hàng mi đen dài khẽ run.

Người nọ thấy hình bóng của mình trong mắt cậu thì cong cong mắt, hai mắt sáng lấp lánh như sao xa khiến cậu không khỏi ngây người, dần dần cảm nhận được trong cơ thể mình đang có một luồng hơi dịu dàng từ từ chuyển động.

Hồ Tiểu Cửu buông cậu ra, lùi về phía sau vỗ tay: "Thu phục được rồi! Đại gia ta quả nhiên là lợi hại nhất ha ha ha!"

Tôi bóp chết anh được không.... Chu Viễn ngơ ngác nghĩ, khóc không ra nước mắt. Cậu thế mà lại để cho nụ hôn đầu tiên của "giai nhân" rơi vào tay của một con hồ ly ngốc nghếch tham ăn! Trời xanh ơi, sao lại đối xử với cậu như vậy!

Mặt của Chu Ngọc Nhan trắng bệch, không thể tin nổi: "Chu Viễn, hai người..." Cô vẫn luôn cho rằng trước đến nay Chu Viễn không yêu đương ai là vì muốn tập trung học hành hoặc chưa gặp được người mình thích, bây giờ mới biết được rằng người con trai dịu dàng, ưu tú mình thích thầm bấy lâu thật ra là gay!

Chu Viễn quay đầu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt hốt hoảng kia, nghĩ thầm một đời của mình thế là bị hủy hoại rồi. Cậu hít sâu một hơi, vừa muốn giải thích vài câu thì vị "đại gia" kia đã vui vẻ nói trước: "Lần đầu tiên ta giúp con người đó, tối nay đừng đuổi ta ra khỏi phòng nữa nha!"

"..." Chu Viễn yên lặng rơi lệ, còn giải thích cái quái gì nữa!

"Nghe thấy chưa?"

"..." Chu Viễn hoàn toàn không quan tâm đến dù bị rớt xuống mặt đất, móc bóp tiền trong túi ra, lấy một cọc đưa cho đối phương: "Tổ tông của tôi ơi, ngài đi mua gà rán ăn đi, đi đi..." Tốt nhất là đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Hồ Tiểu Cửu vui vẻ cầm lấy mấy tờ giấy đỏ: "Anh nói đúng quá, cứ đi theo ngươi là có đồ ăn ha ha ha!"

"..."

Hồ Tiểu Cửu còn muốn lắm lời thêm nhưng đột nhiên mũi động đậy, khuôn mặt lại trắng thêm vài phần, kéo Chu Viễn chạy đi: "Lại là cái tên Cát Thiệu kia, còn có mùi của anh nữa... Tiếc quá sao anh cứ ở bên cạnh tên kia vậy, ta đánh không lại hắn..."

Chu Viễn bị đối phương kéo đi, nhịn không nổi la lên: "Anh đánh không lại thì lôi tôi đi làm gì?!"

"Đi mua gà rán đó."

"Anh đi một mình đi!"

"Không được." Hồ Tiểu Cửu vừa chạy vừa quay đầu nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc đáp: "Đại gia không biết đường."

Chu Viễn điên lên: "Vậy sao anh tìm được tôi!?"

"Đánh hơi."

"Vậy thì anh đánh hơi tới chỗ mấy cái đùi gà rán đi!"

"Ồ, ừ nhỉ."

"#%$#^%..."

Chu Ngọc Nhan đứng tại chỗ nhìn bọn họ chạy đi xa, đáy lòng một mảnh thê lương, nhưng ngoài đau khổ ra thì cô còn cảm thấy có chút thoải mái. Chu Viễn là gay, cô không thể có được thì những người con gái khác cũng vậy.

Cô nhìn dù của Chu Viễn trên mặt đất, muốn cúi xuống nhặt rồi về nhà, thứ hai đi học lại trả cho đối phương. Nhưng cô vừa mới bước lên một bước thì hô hấp liền cứng lại, mắt tối sầm mất ý thức.

"Hình như ngươi không có ý định chạy trốn." Cát Thiệu chậm rãi bước đến, nhìn bóng đen mờ nhạt lơ lửng giữa không trung.

Hứa Du Kỳ kéo Đậu Tử đi sát phía sau. Mưa càng lúc càng nhỏ, bọn họ đã gập dù lại làm phương tiện chiến đấu.

Hứa Du Kỳ nhìn bóng đen kia, nó rất mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đại khái hình dáng của một người con gái, tóc dài eo thon, trên người dường như có một chất lỏng màu đỏ như máu chảy dài. Đậu Tử đứng sau lưng cậu, kích động kêu: "Tao thấy được rồi! A Kỳ đưa bùa cho tao đi, tao muốn dùng bùa lôi giống lần trước."

"..." Hứa Du Kỳ nói: "Mày trốn sau lưng tao làm gì?"

"Không phải do tao sợ sao... Lỡ như cái thứ đó xông tới thì còn có mày đỡ nữa..."

Hứa Du Kỳ xoay người đá cậu qua một bên, không muốn quản người nữa, nhìn chằm chằm nó: "Dương Khải là do ngươi giết?"

Bóng đen kia kiêng kỵ nhìn Cát Thiệu, nghe được giọng của Hứa Du Kỳ thì quay đầu nhìn cậu. Nó đảo mắt nhìn từ Hứa Du Kỳ sang Đậu Tử rồi quay lại chỗ cậu, nháy mắt di chuyển, tốc độ rất nhanh. Hứa Du Kỳ không ngờ nó sẽ đột nhiên động thủ, vội vàng kéo Đậu Tử trốn qua một bên. Đậu Tử cũng không đoán được một màn này, trong lúc nhất thời ngây cả người, thân thể căng cứng, bị Hứa Du Kỳ kéo đi mới miễn cưỡng trốn thoát nhưng quần bị lủng một lỗ. Cậu ôm đầu la: "Cứu mạng!"

Hứa Du Kỳ đá chân cậu một cái, nhanh chóng chắn trước mặt cậu. Trên tay Hứa Du Kỳ xuất hiện một lá bùa, bắt đầu vận phép. Bóng đen kia một kích không thành định ra tay tiếp thì nháy mắt lại xuất hiện một rào chắn bằng lôi điện, nó cả kinh, vội vàng chạy trốn.

Biểu tình của Cát Thiệu vẫn không đổi, từ từ bước lên một bước.

Đều là bùa hệ lôi nhưng uy lực phát ra tạo thành một cái rào chắn như vậy nó chưa bao giờ gặp qua, đây chắc chắn không phải là bùa hệ lôi bình thường, hơn nữa nhìn phép thuật của người này, nó chỉ có thể sợ hãi xác định rằng mình không phải đối thủ của đối phương, vì vậy bỏ chạy sang vườn hoa khác.

Hứa Du Kỳ thấy vậy lại hấp tấp quăng thêm một lá bùa hệ lôi ra, đánh nó một cái nhưng nó đã nhanh chân chạy thoát.

"Chết thật..." Hứa Du Kỳ trừng mắt nhìn Cát Thiệu: "Sao anh không ra tay!?"

"Tôi muốn cho cậu một cơ hội học tập." Cát Thiệu đuổi theo, giọng nói vẫn dịu dàng như thường: "Ai biết cậu yếu vậy, một tinh phách bo bo cấp thấp cũng không thu phục được."

"..." Gân xanh trên trán Hứa Du Kỳ đứt phựt, không quan tâm tới tên khốn này nữa, vọt lên trước. Cậu nghĩ thầm tên khốn họ Cát kia anh cứ chờ đi, lần này tôi nhất định sẽ tự tay mình giải quyết nó!

Cát Thiệu chạy theo sau cậu, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt. Hắn đã sớm bày binh bố trận ở khu vực gần đây, bo bo đó không thể thoát ra ngoài được, bọn họ có thể từ từ tìm kiếm.

Hứa Du Kỳ chạy ở phía trước bỗng hỏi: "Bo bo là cái gì?"

"Một loại trung dược, đồng thời cũng là nguyên liệu làm mĩ phẩm thời xưa, thường có tác dụng làm trắng da, tiêu trừ mụn, đồi mồi, cho nên nó mới có thể giúp Chu Ngọc Nhan xinh đẹp hơn, nhưng dù sao cũng chỉ là một tinh phách cấp thấp thôi."

Hứa Du Kỳ hiểu hiểu, im lặng tiếp tục chạy.

Cát Thiệu dịu dàng hỏi: "Hiểu không? Không hiểu thì tôi giảng lại từ từ cho."

"..." Hứa Du Kỳ lại nghiến răng nghiến lợi.

Đậu Tử ngồi xổm trên mặt đất nhìn hai người họ chạy đi, lại nhìn Chu Ngọc Nhan nằm trên mặt đất không xa, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy level của mình đi đánh quái còn hơi non, vì vậy run run rẩy rẩy trốn trong góc, sợ bóng đen kia lại xuất hiện.

Đúng lúc này trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Cậu ở đây làm gì?"

Đậu Tử kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy rõ đối phương, không khỏi thở ra một hơi như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới: "Lăng Huyền, cậu tới chậm rồi."

Lăng Huyền lạnh lùng hỏi: "A Kỳ đâu?"

"Đuổi theo bóng đen rồi, Cát Thiệu cũng đi chung. Bọn họ chắc là không sao đâu."

Lăng Huyền gật đầu, chuyển dời tầm mắt, lại nhìn thấy ống quần của cậu. Đậu Tử nhìn theo tầm mắt của hắn, nói: "À, không sao, chỉ bị rách quần thôi."

Lăng Huyền ngẩng đầu, vừa muốn mở miệng nói thì ánh mắt khựng lại, nhìn về phía sau cậu. Đậu Tử trong lòng cảm thấy bất an, cũng quay đầu nhìn. Một bóng mờ màu đỏ nhanh chóng phóng đến. Cậu cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn ý thức.

Tác giả có lời muốn nói: Đố vui có thưởng: Giữa Hồ Tiểu Cửu và Chu Viễn ai công ai thụ?

Đây là ý dĩ (薏仁) hay còn gọi là cườm thảo, bo bo, là một loài thực vật nhiệt đới thân cao để lấy hạt trong họ Hòa thảo. Cây có nguồn gốc từ Đông Á và Malaysia bán đảo nhưng được gieo trồng ở nhiều nơi trong ruộng, vườn như là một loại cây một năm.

16.07.22