Hồ Sơ Thần Côn

Chương 21: Bày binh bố trận



Edit: jena

Mưa liên miên đến chạng vạng thì ngừng. Cuối cùng mặt trời phá tan tầng mây, nhuộm đỏ ráng chiều.

Cát Thiệu ngồi trong một quán trà sữa ngoài mặt đường ở khu phố cổ. Hắn ngẩng đầu nhìn người đang đi đến, cười nói: "Chà, ngắm trời kìa, thời tiết ngày mai sẽ đẹp lắm đó."

"Đúng vậy, tiền đề là anh còn sống được đến ngày mai." Hứa Du Kỳ ngồi xuống đối diện, đặt hộp cơm lên bàn, sau đó lấy từ trong balo một cái bọc khác đưa qua cho hắn: "Đây, đồ anh muốn. Đúng như lời anh nói, Cổ Điêu không ra ngoài vào ban ngày, nhưng bây giờ đã tối rồi, trừ khi nó muốn chết đói, nếu không chắc chắn nó sẽ xuất hiện. Tôi chỉ có thể chúc anh may mắn."

Cát Thiệu cười cười giơ tay nhận, hơi hơi nhướng mày: "Cậu sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên?"

"Tất nhiên rồi." Hứa Du Kỳ chống hai tay lên bàn, ngả người ra trước, bình tĩnh nhìn hắn rồi chậm rãi nói: "Để có gì còn nhặt xác cho anh chứ."

Đôi mắt của cậu sáng trong, hai màu đen trắng rõ ràng, tuy lời nói không có chút ý tốt gì nhưng ánh nhìn chăm chú đó lại khiến người khác cảm thấy thâm tình dị thường.

Nghe xong câu cuối cùng kia, Cát Thiệu bỗng nhiên có một ảo giác bi thương quen thuộc, nhưng nó chỉ thoáng qua, khó lòng phát hiện ra, tay cầm đồ hơi khựng lại: "Xin chân thành cảm ơn."

Hắn cười cười, mở bọc nhỏ ra xem, suy nghĩ hơi xa một chút, nghĩ thầm ánh mắt người này nếu bỏ đi những cảm xúc dư thừa, chỉ chuyên tâm nhìn một người nào đó thì sẽ như thế nào? Một ngày nào đó trong tương lai, cậu ấy sẽ nhìn một ai đó như vậy ư? Không, tay hắn cứng lại, hắn quên mất cậu đã sống qua hai đời, nếu cậu ấy ở đời trước liệu có từng...

Có từng thâm tình như thế, chỉ mãi nhìn về một người không?

Hắn tưởng tượng ra cảnh tượng kia, theo bản năng nhíu mày, cảm thấy cả người không khỏe. Hứa Du Kỳ thấy thế thì hỏi: "Sao vậy? Bị thiếu gì hả?"

"Hả, à, không." Cát Thiệu hoàn hồn, mỉm cười nhìn cậu: "Tôi nghĩ rằng có lẽ cậu nên nhanh lên một chút, Cổ Điêu ăn thịt người, hơn nữa đã lâu chưa được ăn, cậu tới nhặt xác cho tôi thì cậu sẽ..."

"Yên tâm, vậy thì tôi sẽ bỏ anh lại rồi chạy đi." Hứa Du Kỳ nhanh chóng ngắt lời, lười biếng nói: "Nên là anh ngoan ngoãn để bị ăn đi, nhưng làm quỷ thì đừng tìm tôi, tìm nó nha."

Cát Thiệu cười nói: "Vẫn còn giận dỗi?"

Hứa Du Kỳ "hừ" một tiếng: "Tôi cũng không có nhỏ mọn như vậy." Cậu mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn.

Nếu là lúc trước, hắn sẽ suy nghĩ về một vài biện pháp rồi thương lượng đối sách với cậu. Nhưng bây giờ hắn chỉ mỉm cười một chút, một bộ làm như không quan tâm, dịu dàng hỏi một câu: "Cậu ôn thi xong chưa? Chưa xong thì về nhà làm bài tập đi."

Tinh thần chiến đấu của cậu nháy mắt bị dội một gáo nước lạnh, trán không khỏi giật giật: "Anh có ý gì?"

Cát Thiệu thở dài: "Đến tinh phách bo bo còn chưa đối phó được thì cậu muốn làm gì? Bây giờ tay cậu còn bị thương, hành động cũng không tiện, cho nên cậu tốt nhất là phải tìm một chỗ an toàn để trốn, nếu không lỡ như tôi không kịp cứu, cậu bị nó ăn thì anh cậu sẽ nổi điên lên đó."

Hứa Du Kỳ phản bác: "Con bo bo đó là có sự cố ngoài ý muốn..."

"Được thôi, vậy cậu nắm chắc đối phó với Cổ Điêu nổi không?"

Cậu cứng đờ người, cậy mạnh nói: "Không chắc, nhưng nó đói bụng bị giam dưới nước mấy ngày rồi, còn đánh nhau với âm dương sư Nhật Bản, tôi cảm thấy nó không còn tính uy hiếp đâu."

Cát Thiệu khen: "Phân tích rất đúng."

Cậu lập tức trừng mắt: "Vậy sao anh không cho tôi đi theo? Chê tôi phiền à?"

"Tôi chỉ cảm thấy cậu nên từ từ mà tiến, chưa có kinh nghiệm nhiều mà đối phó với chuyện này, nhớ hồi tôi để cậu hành động một mình đánh con bo bo.."

Hứa Du Kỳ lại phản bác: "Con bo bo đó là ngoài ý muốn..."

"Được được, là ngoài ý muốn." Cát Thiệu gật đầu, tiếp tục nói: "Nên tích góp kinh nghiệm từ thấp đến cao, giống như tăng level trong game vậy, hiểu không?"

Hứa Du Kỳ nhướng mày: "Mấy anh cũng giống vậy?"

"Đa số." Cát Thiệu xoa đầu cậu: "Nhưng khi gặp những tình huống đặc thù thì không có lựa chọn khác."

Hứa Du Kỳ nhịn không được nói: "Bây giờ tôi cũng không có lựa chọn khác mà."

"Không, cậu có lựa chọn." Cát Thiệu chỉ vào bản thân: "Bởi vì tôi ở đây, cậu có thể đứng ở một nơi an toàn nhìn."

"Tại sao?" Hứa Du Kỳ nhìn thẳng hắn: "Mặc dù anh là người giám hộ của tôi thì không nhất thiết phải vì tôi..."

"Bởi vì việc cậu học phép thuật là do tôi ngầm đồng ý." Cát Thiệu không cho cậu nói xong đã ngắt lời, nhìn cậu bằng một đôi mắt dịu dàng: "Tôi có trách nhiệm với cậu."

Hứa Du Kỳ hơi chấn động, nhìn hắn một lúc lâu cũng không biết nên nói gì. Dù cậu thường xuyên khó chịu với vị giám hộ này nhưng không thể không thừa nhận rằng anh ta quả thật là một người tốt.

Nhưng trải qua một phen đả kích, tâm trạng của cậu vẫn còn dưới đáy.

Cát Thiệu mỉm cười nhìn con mèo nhỏ giận dỗi vùi đầu ăn cơm, vừa định mở miệng nói thì điện thoại reng lên. Hắn nhận máy: "Sao rồi? Tan làm hả?"

"Đúng vậy." Diệp Minh Cẩm nói: "Bên cậu thế nào? Có phát hiện gì mới không?"

"Có." Cát Thiệu khái quát lại tình huống. Diệp Minh Cẩn cả kinh nói: "Từ từ, Cổ Điêu? Sơn Hải Kinh? Cậu đùa cái gì vậy? Nếu "Sơn Hải Kinh" có thật thì cái thành phố này không phải sớm xong đời rồi ư?"

"Bởi vì trước đó xảy ra một số chuyện, nếu anh muốn biết thì sau này này tôi kể lại cho." Cát Thiệu đáp: "Tóm lại là đêm nay sợ rằng nó sẽ ra ngoài kiếm ăn, tôi sẽ ở đây chờ tới buổi tối."

"Được rồi, để tôi qua tìm cậu, có cần tôi mang gì không?"

"Không cần."

Diệp Minh Cẩn im lặng một giây, nghiền ngẫm nói: "Khoan, tôi nghĩ rằng cậu chỉ muốn bắt tôi nói "Tôi là cảnh sát đây!" thôi, sau đó dễ dàng thả tôi đi, không nghĩ rằng có chuyện gì cậu nhờ tôi được nữa. Rốt cuộc là muốn tôi giúp gì?"

Cát Thiệu cười cười: "Thông minh. Chờ anh đến rồi tự biết." Hắn cúp máy, mở hộp cơm của mình ra ăn.

Diệp Minh Cẩm nhanh chóng đến nơi, hắn cũng không hỏi Cát Thiệu cần mình giúp gì, hắn thích giải đố hơn.

Màn đêm buông xuống, mưa đã tạnh. Ở đây ban ngày vừa phát hiện người chết nên cũng ít người đi tản bộ như bình thường. Hứa Du Kỳ cầm ly trà sữa thứ ba nhìn chằm chằm vào con sông tĩnh lặng, hỏi: "Còn chưa ra nữa, không lẽ nó chết đói rồi?"

"Có lẽ suy đoán của chúng ta đã sai từ đầu." Cát Thiệu trầm ngâm một chút: "Nếu tấm ván gỗ kia có thể bị một đứa trẻ dễ dàng lấy được thì cũng có thể người khác cũng lấy được. Nhưng tại sao lại không xảy ra chuyện gì?"

Diệp Minh Cẩm mẫn cảm hỏi: "Liệu có đến hai lớp bảo vệ không?"

"Có khả năng." Cát Thiệu híp mắt: "Nếu là tôi, tôi sẽ đặt một cái ở dưới nước và một cái ở trên bờ."

Hứa Du Kỳ kinh ngạc: "Nhưng khắc một cái ở trên bờ thì là chết..." Cậu nói xong thì ngẩn ra: "Ý anh là thực ra có tới hai pháp trận?"

"Tôi đoán vậy." Cát Thiệu nói: "Hai pháp trận hỗ trợ lẫn nhau, trong đó một cái phá hủy, một cái bảo vệ."

"Thật là phiền phức." Diệp Minh Cẩm nhíu mày: "Còn cách nào không? Ngoài việc giết nó ở ngoài đường?"

"Có." Cát Thiệu gật đầu: "Anh cứ đi đóng 64 cột nước xuống sông, bảo đảm nó sẽ không lên bờ được."

"..." Diệp Minh Cẩm nói: "Thật ra..." Quá tốn thời gian, và hơn nữa, không một ai tin cả. đam mỹ hài

Cát Thiệu cười, vừa muốn nói thì đôi mắt hơi híp lại, nhìn phía sau lưng của hai người họ. Cách đó không xa có một thiếu niên trẻ tuổi đang chậm rãi đi dọc bờ sông về phía chân cầu, ánh mắt luôn nhìn vào mặt sông, đến chân cầu thì đi xuống.

Hứa Du Kỳ theo bản năng nhìn qua. Cát Thiệu giữ cậu lại, bảo tạm thời khoan hấp tấp, đợi một lát người nọ từ từ đi lên quay đầu rời đi. Bọn họ đi qua, dưới chân cầu lại có thêm một tấm ván gỗ. Cát Thiệu lấy lên nhìn rồi bỏ lại chỗ cũ: "Đúng rồi, dưới nước có pháp trận phụ trợ khiến cho Cổ Điêu không thể ra ngoài vào ban ngày. Tôi đoán pháp trận này tiến hành dựa trên năng lượng âm dương, đến khi năng lượng âm trong ngày mạnh nhất thì Cổ Điêu có thể tự do xuất nhập, cho nên người nọ luôn quay lại đây vào mỗi tối để xem xét, sẽ bỏ lại thêm một tấm ván gỗ, giúp cho trận pháp bên ngoài tiếp tục kiềm chế Cổ Điêu. Chờ đến lúc Cổ Điêu không thể chống cự nổi thì dời tấm ván gỗ đi, đứng trên bờ bắt nó là được."

"Cũng đúng." Hứa Du Kỳ nghĩ nghĩ: "Nửa đêm không có ai cũng tiện hành động hơn."

Diệp Minh Cẩm im lặng nghe, hiểu biết nói: "Cho nên từ 12 giờ đêm đến 3 giờ sáng là thời điểm năng lượng âm mạnh nhất trong ngày?"

"Đúng vậy." Cát Thiệu đáp, hai mắt gắt gao nhìn mặt hồ tĩnh lặng, chậm rãi nheo mắt: "Nếu theo như tôi phỏng đoán thì... Tôi có một ý này."

Hai người kia ngẩn ra: "Cách gì?"

"Lát nữa sẽ biết."

"Được thôi." Diệp Minh Cẩm nói: "Bây giờ cậu muốn làm gì?"

"Chà..." Cát Thiệu cười: "Bây giờ thì tranh thủ đi siêu thị, về nghỉ ngơi một chút hoặc tìm một quán cà phê ngồi tán dóc với nhau."

"..."

Mấy tiếng sau, ba người nhàn hạ lại quay về bờ sông, cuối cùng hai người cũng biết vị thiếu gia kia có ý gì. Cát Thiệu đứng ở bờ sông hạ một lá bùa, vẽ một pháp trận nửa vòng tròn, tiếp đó ra siêu thị mua 30 kí thịt, đặt 20 kí trong vòng tròn còn 10 kí còn lại dán lên một lá bùa, đặt cách 20 kí thịt kia một khoảng an toàn.

Hứa Du Kỳ nhìn một hồi: "Anh có chắc là được không? Lỡ như Cổ Điêu không trúng kế thì sao?"

"Tôi nghĩ từ lâu rồi." Cát Thiệu vừa nói vừa dùng mực đỏ vẽ những ký hiệu phức tạp bên ngoài vòng tròn, đứng dậy nói: "Nếu trận này thất bại thì cậu cứ dùng bùa hệ lôi khống chế nó, tôi ở bên ngoài tạo thêm một vòng trấn thủ là xong."

Hứa Du Kỳ gật đầu: "Được."

Diệp Minh Cẩm im lặng đứng một bên nhìn, Cát Thiệu vẽ xong thì bắt đầu mang 10 kí thịt kia rải đều trên bờ, mỗi khối thịt nhỏ đều dán một lá bùa. Hứa Du Kỳ đứng cách đó không xa cũng dán một lá bùa, ngẩng đầu nói với Diệp Minh Cẩm: "Anh lại đây đứng đi, chỗ này có dán bùa che lấp hơi thở của chúng ta, cố gắng hạ thấp hô hấp, không cần nói chuyện."

Diệp Minh Cẩm không có ý kiến gì, cùng cậu bước đến chỗ đó. Cát Thiệu xem đồng hồ, đến chân cầu gỡ tấm ván gỗ ra. Ba người cùng nhau nhìn về phía con sông, bình tĩnh chờ mặt nước bắt đầu dậy sóng. Nước dao động càng lúc càng lớn, từ từ chẻ đôi ra, Cổ Điêu xuất hiện.

Hứa Du Kỳ nhìn thật kỹ. Cậu biết rằng tình huống hiện tại của Cổ Điêu khá thảm, nhưng không ngờ một dị thú viễn cổ lại có thể thảm đến mức này. Trên người nó chi chít vết thương lớn bé, sâu cạn không đồng nhất, có cả vết thương hở nhìn thấy cả xương trắng bên trong. Trông nó vô cùng suy yếu, chỉ nhảy một cái lên bờ nhưng cũng phải dừng lại thở hổn hển. Nó dừng lại không bao lâu đã phát hiện ra đồ ăn cách mình không xa, không nói hai lời ì ạch lết từng bước đến cúi đầu ăn, từ từ ăn đến pháp trận Cát Thiệu bày sẵn.

Cát Thiệu và Hứa Du Kỳ nheo mắt lại, Cổ Điêu ăn ăn lại ăn, đến khối thịt cuối cùng, khối thịt kéo theo một sợi dây nhỏ, lá bùa chịu ảnh hưởng từ sợi dây kéo bắt đầu phát huy công dụng, nửa hình tròn còn khuyết bắt đầu được lấp đầy, tạo thành một pháp trận hình tròn hoàn chỉnh. Cổ Điêu hít một hơi, lăn ra đất ngủ mất.

Ba người thấy thấy thì từ từ đi ra. Diệp Cẩm Minh đi quanh một vòng, tấm tắc: "Thật thần kỳ."

Hứa Du Kỳ muốn nói thì lại nhìn thấy một bóng người. Đó là người trẻ tuổi ban nãy, âm dương sư Nhật Bản, cậu ta đã quay lại, trên vai còn vác thêm một cái bao. Cậu hiển nhiên không ngờ rằng nửa đêm ở đây vẫn còn có người, hơi giật mình, chạy vội đến xem.

Cậu nhìn một màn ba người với Cổ Điêu đã ngủ say ở chính giữa, lại nhìn ba người, nhìn sang Cổ Điêu, không khỏi trầm mặc.

«««

"Âm khí ngày một nặng hơn rồi, cậu tính ngồi ở đây đến khi nào?"

Ở công viên sau núi, một hơi thở yêu dã chậm rãi phả ra: "Chẳng lẽ muốn ngồi đây tới hừng đông?"

Lăng Huyền không ngẩng đầu lên: "Tâm tình của tôi không tốt."

Âm thanh kia không dao động: "Tôi biết. Nhưng có liên quan gì đến chuyện cậu tính ngồi ở đây đến hừng đông?"

Lăng Huyền im lặng không đáp.

Âm thanh kia dừng lại một chút, tựa hồ như thở dài: "Nói đi, rốt cuộc cậu ta làm gì?"

Cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong đáy mắt Lăng Huyền không thể khống chế, một lúc lâu sau mới nói: "Em ấy..." Hắn chỉ nói đến đó thì dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nơi xa, trong không khí truyền đến nguồn năng lượng dao động quen thuộc mà mãnh liệt.

Âm thanh kia im lặng rồi lại nặng nề vang lên: "Đây là..."

Lăng Huyền đứng phắt dậy, sắc mặt trắng bệch, đồng tử co rút: "A Kỳ..."

21.07.22

toi thi mác 2 chán lắm huhu rút kinh nghiệm lần sau đã học thì học hết chứ không chừa nữa đâu trời ơi muốn đấm bản thân kinh khủng đề cương ôn 8 câu học hết ráo 7 câu rồi còn 1 câu nghĩ chắc không xui tới mức ra đâu ;; v ;; ừ xui, nó ra thiệt

orz tôi còn 4 môn nữa, cú