Hồ Sơ Thần Côn

Chương 51: Cuộc chiến ở Minh giới



Edit: jena

Hứa Du Kỳ nhìn thấy linh hồn chết xuất hiện ngày càng nhiều, cậu quay đầu chạy như điên, trước mặt là một luồng sáng đỏ chói mắt, không có phương hướng. Bên tai bỗng vang lên tiếng gió ầm ào, tuy không lạnh nhưng từ bên trong lại vô cớ rét run. Bây giờ cậu không đủ lực chú ý để bận tâm đến chuyện này, vì phía sau không ngừng rít gào tiếng thét chói tai khiến cho cậu có cảm giác mình trở thành một miếng thịt béo bở bị bộ lạc ăn thịt người không ngừng đuổi giết.

Cậu lấy lá bùa cuối cùng trong túi ra, đây là bảo mệnh cậu dùng khi gặp nguy hiểm, có thể giúp che giấu tạm thời hơi thở của cậu, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc cứu cậu được một mạng nhỏ. Nhưng thời gian sử dụng tương đối hữu hạn, nếu không đến bước đường cùng cũng không nên phí phạm. Cậu hít một hơi, lá bùa này là lúc trước khi vừa mới có phép thuật, cậu rỗi rãi mới vẽ chơi thử, sớm biết có ngày hôm nay, khi đó cậu đã vẽ thêm nhiều lá nữa, dùng một lá lại đổi một lá khác để không khỏi rơi vào tình trạng này.

Hứa Du Kỳ cầm lá bùa chạy bán sống bán chết, thở hồng hộc, quay đầy lại nhìn quân đoàn ngày càng rút ngắn khoảng cách, lại thở dài một hơi. Ngay lúc đó, cậu nghe thấy một tiếng thét chói tai cách đó không xa, vô cùng thảm thiết. Cậu đảo mắt nhìn, nghĩ thầm không chừng là Tiểu Bạch và Ngạo Lân rồi thở phào một hơi, ngã quỵ về trước, ẩn nấp vào một bụi hoa rực rỡ, dán lá bùa lên người.

Hơi thở của linh hồn sống biến mất, vô tung vô ảnh, quân đoàn linh hồn chết dừng lại, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh. Hứa Du Kỳ chậm rãi đứng dậy, nhìn bụi hoa bỉ ngạn đang không ngừng mọc lên cao, lấy tay lau mồ hôi lạnh, nhấc chân quay về.

Ở bên kia, Ngạo Lân vừa mang Đậu Tử rời đi, Cát Thiệu cũng không nhìn theo mà ngẩng đầu tìm kiếm ở nơi xa, nhìn thấy hồn phách đều dừng lại thì trong lòng không khỏi căng thẳng, cho rằng Hứa Du Kỳ đã xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy qua, linh lực bùng phát trong người, thân thể nháy mắt hóa thành Bạch Hổ giữa không trung, cấp tốc lao đi.

Linh khí của Thần tỏa rộng khắp Minh giới, yêu ma quỷ quái điên cuồng la hét trốn tránh, Hứa Du Kỳ đang bị kẹp ở chính giữa, tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể bị cuốn theo dòng người, cảnh sắc xung quanh quay cuồng không thấy rõ. Cậu bị tiếng hét gầm gào la to đến choáng đầu, muốn há mồm rống lại nhưng không có can đảm. Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn với tiếng la, ngay lập tức sửng sốt, sao cậu lại đến bên bờ sông Vong Xuyên?

Cậu bị xô đẩy đến trước một vách tường, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một cái đình nhỏ, đi tiếp một chút, trên đình có treo một tấm bảng, ghi là "Đài Vọng Hương".

Đến đây, cậu nín thở, vậy mà cậu lại đang đi qua cầu Nại Hà.

Cát Thiệu tìm một vòng cũng không nhìn thấy người đâu, trong lòng nôn nóng lo lắng không thôi, không ngừng nghỉ lao qua đám quỷ. Đám bị sợ hãi linh lực lại dùng sức thoát thân, khiến cho thân thể của Hứa Du Kỳ lại bị chèn ép dính sát vào vách tường của Đài Vọng Hương.

Cố gắng thêm một lát, cuối cùng cũng có thể thoát thân, cậu thở ra một hơi. Cậu biết vì lá bùa đang dán lên người nên Tiểu Bạch không thể tìm được cậu. Cậu xoay người leo lên Đài Vọng Hương, nhìn về nơi xa, nghe nói muốn qua cầu Nại Hà thì phải đến Đài Vọng Hương trước, quỷ sẽ ở đây nhìn lại nhân gian, nhìn đủ, khóc đủ thì sẽ xuống đài.

Cậu nhìn quanh bốn phía, nơi này không còn quỷ, vì vậy cậu xé bùa trên người xuống, chờ Tiểu Bạch đến.

Cát Thiệu vẫn không tìm thấy thân ảnh của người yêu, đang muốn lật tung địa phủ tìm một lần thì bỗng nhiên ngửi thấy hơi thở của thiếu niên, trong lòng vui mừng chạy qua, trong chớp mắt đã xuất hiện ở Đài Vọng Hương.

Hai mắt Hứa Du Kỳ sáng lên khi nhìn thấy con mèo bự nhà mình, nhào qua, gắt gao ôm lấy: "Ôi chao Tiểu Bạch, cha nhớ con quá, con có biết sau khi con chuyển kiếp liền rất là hư hỏng không hả, rất nhiều lần cha tức hộc máu muốn bóp chết con luôn."

"..." Cát Thiệu: "Anh nghe được."

Hứa Du Kỳ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ôm Bạch Hổ cọ cọ: "Tiểu Bạch à chỉ có con là ngoan, Cát Thiệu hoàn toàn không bằng con, cha muốn nằm trên, anh ta cũng không chịu."

Cát Thiệu bất đắc đĩ: "... Dù lúc trước anh có nghe lời em thì cũng sẽ không đáp ứng được chuyện này."

Hứa Du Kỳ vẫn mặc kệ, tiếp tục ôm Bạch Hổ, vui mừng vô cùng.

"..." Cát Thiệu cảm thấy người yêu đã hoàn toàn bỏ mặc mình.

Hứa Du Kỳ ho khan một tiếng, lùi về phía sau một bước: "Ai cho anh biến về? Em chưa ôm đủ mà."

"Bây giờ anh là người, không thể giữ nguyên hình lâu như vậy, có thể sử dụng hồn thể để biến về là đã tốt lắm rồi." Cát Thiệu kéo thiếu niên vào trong lòng, nâng cằm cậu lên: "Vừa rồi em nói gì cơ?"

Hứa Du Kỳ nghiêm túc đáp: "Em nói là chúng ta nên rời đi, thật đó."

Cát Thiệu cũng không thèm để ý, nắm lấy tay cậu, nghĩ Đậu Tử đã không sao, liền thấp giọng hỏi: "Chuyện của Lăng Huyền em tính làm sao?"

"Em đã biết sớm muộn gì anh cũng hỏi..." Hứa Du Kỳ thở dài, lựa chọn ăn ngay nói thật: "Em không có cảm giác này với anh ấy... Nhưng đôi khi cảm thấy rất kỳ lạ, như là trong lòng bỗng nhiên trống trơn hụt hẫng."

Cát Thiệu không tỏ rõ cảm xúc: "Dù sao thì trước kia em cũng từng yêu anh ta, dù bây giờ đã quên... Có lẽ cảm giác vẫn còn."

Hứa Du Kỳ suy nghĩ: "Có lẽ vậy..." Cậu nhìn Cát Thiệu, hơi nhướng mày: "Sao thế, sợ em đột nhiên nhớ hết rồi đá anh?"

Cát Thiệu đối diện với thiếu niên, không đáp mà hỏi lại: "Bây giờ em có yêu anh không?"

"Anh đoán thử đi?"

Cát Thiệu cười: "Vậy thì anh không có gì phải lo cả."

Hứa Du Kỳ bĩu môi, cùng hắn đi xuống Đài Vọng Hương, băng qua cầu Nại Hà. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả một linh hồn chết cũng không có. Mạnh Bà không biết đã biến mất khi nào, thay thế bà là một người mặc đồ đen, phía sau vác theo một thanh kiếm đen thật dài, đang đứng yên trên cầu, khí thế bức người của đối phương không ngừng tỏa ra khiến cho cô hồn dã quỷ dưới sông Vong Xuyên đều phải ngậm miệng.

Bước chân Cát Thiệu dừng lại: "... Huyết Dư."

Người nọ từ từ rút kiếm ra: "Tứ Linh Bạch Hổ, lại gặp nhau rồi."

Bây giờ khoảng cách giữa họ rất gần, Hứa Du Kỳ có thể nhìn thấy thân kiếm toàn là màu đem, không phản quang, khiến cho người nhìn có cảm giác ớn lạnh, cậu siết tay Cát Thiệu: "Anh quen?"

"Ừm, năm đó anh xông vào địa phủ, có giao chiến với hắn."

"Từ đó kết thù?"

"Có thể xem là vậy." Cát Thiệu nhìn người nọ, hơi mỉm cười: "Xem ra hôm nay nếu không đánh với ngươi một trận thì ngươi sẽ không cho chúng ta qua?"

Huyết Dư không đáp, lạnh lùng nói: "Ra chiêu đi."

"Này này..." Hứa Du Kỳ không khỏi kêu lên: "Không công bằng, anh cầm vũ khí, Tiểu Bạch không có gì, sao mà đánh lại anh được? Anh đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của."

Huyết Dư không dao động, bước lên trước một bước. Hứa Du Kỳ thấy thế thì muốn nói tiếp, lại bị Cát Thiệu ngăn lại: "Vô dụng thôi. Em tìm chỗ nào đợi anh một lát."

"Nhưng anh..."

"Không sao." Cát Thiệu thúc giục linh lực trong người, Hứa Du Kỳ cảm thấy hoa mắt lên, tỉnh táo lại đã thấy Cát Thiệu thay đổi thành hình dáng khác, tóc dài trắng, trường bào trắng, trên người còn phát sáng. Cậu biết đây là bộ dáng khi hóa hình của Bạch Hổ, tức khắc nhíu mày. Người này muốn duy trì hình thái Bạch Hổ cũng phải cố gắng hết sức, huống chi còn trực tiếp nhảy cóc từ Bạch Hổ sang hình người? Nhưng cậu chưa kịp nói thì Cát Thiệu đã xoa đầu cậu: "Ngoan, nghe lời, qua một bên đợi anh, trận này bắt buộc phải đánh."

"Đúng thế." Một âm thanh khác truyền đến: "Nếu không thì các ngươi nghĩ Minh giới là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?"

Hứa Du Kỳ quay đầu nhìn, một người đang ông mặc trường bào xanh lá đột nhiên xuất hiện trên đường, trên tay phe phẩy một chiếc quạt xếp, chậm rãi bước đến: "Huyết Dư, ngài Diêm Vương vừa mới nói rằng muốn đánh nhay thì đi chỗ khác đánh, không được phá cầu Nại Hà, nếu không phí sửa chữa sẽ trừ vào tiền lương của ngươi."

Hai mắt Huyết Dư vẫn nhìn thẳng, có vẻ như là không nghe thấy gì.

"Chậc, cái tên tứ chi phá triển này..." Người nọ lẩm bẩm, nhìn về phía Cát Thiệu: "Này, ngài Bạch Hổ, ngài rũ lòng thương xót, làm ơn đổi chỗ khác được không?"

Cát Thiệu không quay đầu: "Tố Hi, giúp tôi trông chừng em ấy."

Người nọ gập cây quạt lại: "Thành giao."

Dứt lời, Cát Thiệu liền điểm nhẹ mũi chân, trong chốc lát đã dịch chuyển đến biển hoa đối diện. Huyết Dư vội vàng đuổi theo, kiếm trên tay cũng vung ra, hai người bắt đầu giao chiến.

Hứa Du Kỳ căng thẳng, muốn chạy qua theo, lại bị Tố Hi đè lại: "Này, nhìn cho rõ, người đàn ông của cậu không sao, huống hồ ngài Tiểu Diêm Vương cũng đã nhắc nhở, nếu gặp Bạch Hổ cũng không được tùy tiện đả thương đến tính mạng."

Hứa Du Kỳ không thể động đậy, chỉ có thể nôn nóng nhìn theo, sau đó xác nhận Tiểu Bạch quả thật không có vấn đề gì mới dời lực chút ý: "Tiểu Diêm Vương?"

"Đúng vậy, là Diêm Vương đời trước, con trai của Diêm Vương đời trước nữa, chúng tôi thích gọi thêm chữ "Tiểu" trước tên của ngài ấy. Còn về ngài ấy thì..."Tố Hi bung quạt, bắt đầu phe phẩy: "Ngài ấy hơi lười nhưng tính tình không tồi."

Hứa Du Kỳ nhìn cây quạt của đối phương, trên bề mặt có viết bốn chữ lớn — người tốt vô cong, trên mặt còn lại cũng có chữ nhưng lại không đọc được, cậu cong khóe miệng: "Ngươi và Huyết Dư đều là quỷ sai?"

"Quỷ sai cấp cao."

"Ồ, vậy thì Tiểu Diêm Vương..."

Tố Hi hiểu biết, tiếp tục nói: "Ngài ấy giúp Bạch Hổ là vì 300 năm trước được Bạch Hổ cứu, còn ân nghĩa gì thì..." Hắn hơi dừng lại, nở một nụ cười quỷ dị.

Hứa Du Kỳ nhìn hắn cười mà cả người dựng tóc gáy, ho khan một tiếng: "Quên đi, ngươi đừng nói nữa."

Tố Hi tủm tỉm cười, phe phẩy cây quạt, nghe lời ngậm miệng.

***

Trong nhà có một bó nến đang phát sáng, linh hồn Đậu Tử cũng chưa tỉnh ngay, Ngạo Lân rũ mắt nhìn cậu, sau đó lại nhìn sang hai người đang nhắm mắt ngồi bên cạnh, rồi nhìn sang bóng người nhỏ hơn.

Hồ Tiểu Cửu nhìn thấy ánh mắt của Ngạo Lân nhìn anh mình, theo bản năng muốn tiến lên, Chu Viễn phải giữ cậu lại, thấp giọng nói: "Không sao đâu."

Hồ Tiểu Cửu còn muốn đi qua: "Sao ngươi chắc chắn là không có việc gì?"

"Kỳ Lân là thụy thú, dù sao muốn báo thù cũng sẽ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của."

Hồ Tiểu Cửu bán tính bán nghi, Ngạo Lân lại không quan tâm đến bọn họ, thu hồi tầm mắt, cúi người bế Đậu Tử lên: "Ta về phòng, các ngươi trông ngọn nến." Dứt lời liền xoay người rời đi.

Chu Viễn nhìn những thứ ở trên mặt đất: "Cái này để làm gì?"

"Linh hồn sau khi xuất ra khỏi thân thể thì sức sống sẽ bị giảm bớt, sẽ dễ bị lạc đường, cho nên dùng nến để dẫn đường, giúp họ nhìn thấy đường về."

Chu Viễn cùng Hồ Tiểu Cửu ngồi chờ, họ thấy Hứa Du Kỳ vẫn không có biến hóa gì, nhưng sắc mặt của Cát Thiệu lại trắng bệch, cậu không khỏi nhíu mày: "Đây là chuyện gì?"

"Có lẽ là Tiểu Bạch gặp phải phiền toái ở dưới đó." Hồ Tiểu Cửu lo lắng nhìn Cát Thiệu: "Linh hồn của bọ có liên hệ với thân thể, nếu linh hồn bị thương thì thân thể cũng sẽ bị thương theo..."

Chu Viễn xoa xoa đầu cậu ăn ủi, nhìn thấy cây nến đã bị đốt một nửa: "Nếu cái này cháy hết thì sao?"

"Thì họ vĩnh viễn không thể về được nữa... À, nếu có Lăng Huyền thì vẫn về được, nhưng người nọ lại có thù oán với Tiểu Bạch, ta sợ..." Cậu chưa nói xong, thân thể của Cát Thiệu liền chấn động, tay trái xuất hiện vết chém, máu tươi chảy ròng ròng.

Chu Viễn lập tức đứng bật dậy: "Rốt cuộc Lăng Huyền đang làm gì? Anh ta đi cứu người hay là đi giết người vậy?"

***

Khóe miệng Hứa Du Kỳ run rẩy, nhìn quanh bốn phía: "Này, tôi nói..."

Tố Hi đang nằm trên một cái ghế to, nhìn vào cuộc chiến ở đối diện, cầm một tô trái cây đưa qua: "Đây, không biết con quỷ nào mới phục vụ, mới rửa xong, ăn không?"

Hứa Du Kỳ ngồi xuống ghế của một con quỷ mới đưa đến, im lặng nhận trái cây, cắn một miếng: "Bọn họ muốn đánh tới khi nào? Lúc trước cũng đánh như vậy à?"

"Không, lúc trước Bạch Hổ có việc gấp, vội vàng tới vội vàng đi." Tố Hi ăn trái cây, nói đơn giản: "Chỉ đánh vài cái liền đá Huyết Dư qua một bên, Huyết Dư là một tên sùng võ, ghét nhất là loại đối thủ chưa phân thắng bại đã chạy đi, Bạch Hổ bị cậu ta ghi hận. À, nhưng mà cậu ta cũng không hẳn là quá rảnh rỗi, lúc đó Bạch Hổ còn mang theo một linh hồn, là cậu hả?"

Hứa Du Kỳ gật đầu.

"Khi đó trên người cậu có một lớp linh lực của Bạch Hổ, trước khi nhảy vào luân hồi bị yêu quái theo dõi, chúng muốn hút khô linh lực của cậu, nếu không có Huyết Dư ra tay thì cậu cũng hồn phi phách tán luôn rồi."

Đó là lý do cậu lại vãn sinh sau Cát Thiệu? Hứa Du Kỳ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cắn một miếng táo trấn an tinh thần.

Tố Hi liếc cậu một cái: "Kiếp trước cậu tên là Phong Kỳ đúng không? Đồ đệ nhỏ của Nguyên Phong."

Hứa Du Kỳ ngạc nhiên: "Anh quen sư phụ của tôi?"

"Rất lâu trước kia, nhưng mà lâu rồi tôi chưa gặp lại ông ta, lần cuối cùng gặp thấy ông ta cũng không tệ lắm."

Hứa Du Kỳ liền thả lỏng tinh thần, quay đầu nhìn về phía đối diện, cảm thấy thời gian trôi qua càng lâu, Tiểu Bạch càng có thêm nhiều bất lợi: "Cái đó..." Cậu thử hỏi: "Cứ để cho họ đánh tiếp như vậy có sao không? Hai người vẫn còn việc làm, nếu bị cấp trên trách phạt thì sao?"

"Không sao. Mạnh Bà vẫn còn đang đưa canh ở phía trước, quỷ mới đến cũng phải sắp xếp trật tự lại, còn bị phạt thì..." Tố Hi phe phẩy quạt, tủm tỉm cười: "Bây giờ là thời buổi rối loạn, người ở trên thọc đại một dao nào đó, khiến cho tam giới đều không an bình, hơn nữa Diêm Vương vừa mới nhậm chức, nhiều chuyện chưa rành, đương nhiên sẽ không quản chúng tôi, bọn họ đánh ba ngày ba đêm cũng chẳng sao."

"Ba ngày ba đêm?!" Hứa Du Kỳ kêu lên: "Đùa gì vậy? Tiểu Bạch sao mà chịu nổi, nói Huyết Dư dừng tay đi, không phải Tiểu Diêm Vương nói rằng không được tổn thương anh ấy à?"

"Đúng, quả thật có nói vậy." Tố Hi tủm tỉm cười: "Nhưng Huyết Dư là tên sùng võ, cậu ta không quan tâm đâu."

Hứa Du Kỳ vứt quả táo đi, nhào đến túm cổ hắn: "Anh nhanh lên ngăn anh ta lại, tốt xấu gì anh cũng quen biết sư phụ tôi, dù tôi đã bị trục xuất khỏi sư môn nhưng ít nhiều cũng là hậu bối của anh, anh nhẫn tâm nhìn tôi phải thủ tiết chờ chồng à?!"

"A..." Tố Hi dùng cây quạt chỉ về phía đối diện: "Người đàn ông của cậu bị thương kìa..."

Hứa Du Kỳ quay đầu theo, thấy cánh tay trái của Cát Thiệt bị chém một đường, máu tươi ồ ạt chảy ra, cậu không nói gì muốn nhào qua, Tố Hi lại giữ chặt cậu: "Thôi được rồi, tôi qua."

Hắn lười biếng đứng dậy, đi hai bước thì quay đầu nhìn thiếu niên: "Đúng rồi, cậu còn có một người sư huynh lên là Lăng Huyền đúng không?"

"Đúng, sao vậy?"

"Người đó vừa mới đến đây, trực tiếp từ trên dương gian xuống, đang tới gần chính điện rồi, hẳn là lần này đến để tìm cậu." Tố Hi phe phẩy quạt, vừa đi vừa nói.

Hứa Du Kỳ ngẩn ra: "Sao lại nói là lần này?"

"Hai lần trước đến, hắn không tìm cậu." Tố Hi dùng quạt chỉ chỉ: "Mà vì một cục đá, đó là nó."

Hứa Du Kỳ nhìn theo phương hướng của cây quạt, nhìn thấy bên cạnh Đài Vọng hương quả nhiên có một tảng đá lớn, cậu nhíu mày.

Tố Hi không quản thiếu niên nữa, nhấc chân đi qua bên kia, cười tủm tỉm nói: "Này, Huyết Dư, sai rồi, đừng đâm vào đó, đấy, cậu xem, lại bị cậu ta né kìa. Cánh tay trái của cậu ta bị thương, động tác chậm chạp cho nên cậu hẳn là nên đâm vào vai trái của cậu ta, như vậy thì tương đương với việc cậu ta bị phế đi một cánh tay, còn có..."

Huyết Dư tức giận đến tái mét mặt, lạnh lùng nói: "Câm mồm! Nếu rảnh thế thì cút đi tìm tên kia của cậu đi!"

"Không được, anh ấy đang làm việc, sao tôi làm phiền được chứ." Tố Hi tiếp tục tủm tỉm cười, biểu tình cực kỳ vô hại: "Tôi đang giúp cậu đó, cậu nhanh chóng đánh cậu ta lẹ đi, hôm nay không biết từ đâu xuất hiện một khe nứt không gian, có một con quỷ mới tiến vào nghe nói là còn đứng đầu một đám quỷ tà môn nào đó, võ công vô địch thiên hạ."

Hai mắt Huyết Du bỗng chốc sáng ngời, chỉ cảm thấy bốn chữ vô địch thiên hạ quá chói mắt, chốc lát có chút thất thần, nhân cơ hội đó, Cát Thiệu tấn công bất ngờ. Chờ đến khi Huyết Dư hoàn hồn thì cũng không kịp tránh.

Huyết Dư tự biết chính mình đã thua, lạnh lẽo nhìn về phía Tố Hi, nhưng người nọ vẫn vô tội cười: "Cậu mau đi đi chứ, tên kia thật sự rất lợi hại đó."

Huyết Dư hậm hực thu kiếm, nói hẹn ngày tái chiến rồi quay đầu bỏ chạy.

Cát Thiệu nhìn theo bóng dáng của đối phương, chần chờ hỏi: "Anh ta... cứ như vậy thôi? Ý tôi là đánh giữa chừng rồi vì anh ngắt lời nên rời đi."

Tố Hi cười ra tiếng: "Đúng thế."

"..." Cát Thiệu không biết nên nói gì.

Tố Hi nhìn theo bóng dáng của Huyết Dư, sau đó "ồ" lên một tiếng, vì từ hướng đó lại có một người đang chạy đến. Người nọ không nhìn thấy Đài Vọng Hương đang che lấp Hứa Du Kỳ nên trực tiếp chạy đến đây, lạnh giọng hỏi: "A Kỳ đâu?"

Cát Thiệu kinh ngạc: "Sao anh cũng đến đây?"

"Tôi hỏi cậu, em ấy đâu?"

"Không phải ở phía đối diện sao..." Cát Thiệu ngẩng đầu, ánh mắt như đông cứng.

Lăng Huyền nhìn theo tầm mắt hắn, đồng tử không khỏi co rút lại, cảm giác như máu toàn thân đã ngưng lại.

Hứa Du Kỳ đang đứng yên ở bên cạnh Đài Vọng Hương, cúi đầu nhìn không nhúc nhích. Trước mặt cậu là một tảng đá lớn, bên trên hai đường chia mặt đá thành ba phần, chính là Tam Sinh Thạch.

08.09.22