Hồ Sơ Thần Côn

Chương 6: Mắt âm dương



Edit: jena

Hứa Du Kỳ không thích Cát Thiệu chút nào. Bọn họ như hai đối cực của nhau: một người là pháp sư lợi hại nhất, một người là phế vật vô dụng nhất; một người là thiên tài kiệt xuất nhà nhà đón chào, một người là nhân vật bị người đời xa lánh từ nhỏ; một người sự nghiệp thăng hoa, một người không học vấn không nghề nghiệp. Từ lúc sinh ra đến giờ, giữa cả hai dường như đã vạch sẵn một đường ranh giới cách biệt, trở thành người của hai thế giới khác nhau. Vì vậy dù trải qua một sự kiện lớn và có thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với người này cũng không giúp cậu ấn tượng tốt lành với người ta.

Bây giờ, hai người ở hai thế giới lại giao nhau ở một điểm, bắt đầu một mối quan hệ giữa người giám hộ và người bị giám hộ, Hứa Du Kỳ cảm thấy thật khó chịu.

"Nhưng sao anh không nói với bọn họ? Anh giỏi như vậy mà tại sao lại phải đi giám hộ một tên ất ơ như tôi làm gì?" Hứa Du Kỳ nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng hỏi.

Cát Thiệu biết được phương hướng bỏ chạy của Cửu Vĩ Hồ thì bắt đầu đi tìm. Trường học buổi tối tĩnh lặng, học sinh đều đang trong lớp học tiết tự học, trong trường gần như không có ai, hắn sợ những thiếu niên này về lớp bỗng lại gặp Cửu Vĩ Hồ nên khuyên họ đi theo mình. Hắn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ bên cạnh thì đáp: "Vì tạm thời chúng tôi không biết linh hồn trong cơ thể cậu là linh hồn thiện hay ác. Tuy bây giờ linh hồn đó đã dung hòa với linh hồn của cậu nhưng không có ai nhìn thấy ngoài anh trai cậu. Lỡ như linh hồn đó đã nuốt linh hồn của cậu rồi đoạt xác thì sao?"

"Bị chê cười rồi." Hứa Du Kỳ cười lạnh một tiếng: "Đây là hồn phách của tôi, thiện hay ác tôi còn không biết hay sao? Nếu tôi ác thì tôi đã cóc thèm nói cho mấy người biến cố mười năm sau rồi. Và cho dù cái ác có nuốt tôi thì sao? Dù sao cũng là hồn phách của tôi, với tôi mà nói chỉ cần lưu giữ lại được ký ức của mình sau khi chết một lần là được rồi, mấy người có tư cách gì quản tôi chứ?"

"Là giám hộ." Cát Thiệu nhắc nhở, nghiêng đầu nhìn cậu. Thiếu niên có diện mạo giống với Hứa Du Thiện, là một chàng trai thanh tú, nho nhã. Nhưng khác biệt là Hứa Du Thiện thì khiêm tốn, lễ độ, vừa gặp mặt đã khiến người khác có thiện cảm; còn thiếu niên này khi nói chuyện lại luôn đẩy người khác ra xa, nhưng cách nói chuyện lại không khiến người khác chán ghét, ngược lại có ấn tượng sâu sắc hơn.

Hứa Du Kỳ trợn tròn mắt: "Với tôi không khác gì nhau cả. Mấy người chẳng ai tin tôi."

"Chỉ là để phòng hờ thôi." Cát Thiệu kiên nhẫn đáp, tiếp tục đi về phía trước: "Đường này đúng không?"

Hứa Du Kỳ nhìn thoáng con đường hướng đến tòa nhà học thực hành thí nghiệm, gật đầu: "Đúng, nó chạy theo hướng này. Nhưng mà tốc độ nó nhanh lắm, tôi cảm thấy có thể nó đã nhảy qua tường rồi."

"Tôi đến đây phải tận mắt thấy thì mới yên tâm. Cửu Vĩ Hồ có thể hóa hình người, nơi này còn là trường học, một khi nó không khống chế được cơn đói khát thì hậu quả rất nghiêm trọng."

Hứa Du Kỳ nhún vai: "Tùy anh. Dù sao tôi cũng không giúp được gì."

"Không, cậu có thể giúp"

"Hả?" Hứa Du Kỳ bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, nghiêng đầu nhìn đối phương: "Muốn tôi làm gì?" Cậu luôn bị người khác chê là đồ vô dụng, hôm nay có người đầu tiên muốn nhờ cậu giúp, thật là khó tin mà.

"Là như thế này. Trên người của cậu có âm khí, chưa đến gần đã bị Cửu Vĩ Hồ phát hiện rồi." Cát Thiệu quay đầu nhìn cậu, mỉm cười hiền lành, biểu tình vô hại: "Cho nên lát nữa đến chỗ có nó thì cậu cố gắng cách xa tôi ra một chút, đây là sự trợ giúp lớn nhất của cậu."

"..." Trán Hứa Du Kỳ đứt phựt một sợi gân xanh, cậu quả thật rất ghét tên thiếu gia này!

"À, đúng rồi." Cát Thiệu làm ngơ khuôn mặt đầy sát khí của đối phương, tiếp tục cười nói: "Tôi tìm Cửu Vĩ Hồ là do trùng hợp thôi. Mục đích tôi đến đây là để gặp cậu."

"Tới để nói quyết định của Hiệp hội hả. Bây giờ tôi biết rồi." Hứa Du Kỳ hừ một tiếng, nhìn con đường phía trước: "Đến nơi, anh tự làm việc đi." Dứt lời thì quay đầu, chuẩn bị lôi hai anh em nhà mình đi về. Cậu muốn sống tiếp thì tất nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời, dù có khó chịu cũng không thể chống đối ý kiến của Hiệp hội và người trong nhà. Việc này còn khiến cậu sầu não hơn.

Cát Thiệu giữ cậu lại: "Từ từ, tôi chưa nói hết mà."

"Chưa nói hết thì nói tiếp đi." Hứa Du Kỳ nhẫn nại quay đầu, tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời hợp tác.

Cát Thiệu im lặng nhìn cậu, biết rằng cậu đang khó chịu nhưng vẫn ngoan như vậy thì cười nói: "Đa số linh hồn chết vào buổi tối mới có thể hoạt động. Mà tôi thân là người giám hộ của cậu, cho nên từ hôm nay tôi cũng sẽ ở với cậu. Tôi đã thuê một phòng ở chung cư rồi, cách trường cậu không gần lắm. Thế nhưng tôi thấy đó không phải vấn đề, cậu có biết trong thời điểm này cần sức khỏe tốt đúng không, ừ đó, nên là cậu có thể nhân cơ hội này rèn luyện thân thể. À, thuận tiện nhắc cho cậu biết luôn là người nhà cậu cũng đã biết chuyện này rồi, cha cậu cũng đã đồng ý, ông ấy dặn tôi tối nay đón cậu tan học về nhà."

"..." Cả người Hứa Du Kỳ cứng đờ tại chỗ, nhìn miệng hắn lúc đóng lúc mở, cảm thấy gân xanh trên trán đứt càng nhiều, cậu cảm thấy mình như ngủ một giấc dậy thì cả thế giới đã hoàn toàn đảo lộn. Đầu tiên là người trong nhà muốn giết mình, tiếp theo còn gặp một con hồ ly khó hiểu, bây giờ còn bị một tên đáng ghét nhất trong hai đời của mình làm người giám hộ, còn phải sống chung một nhà với hắn. Cậu bi phẫn muốn bước tới rống lên, Cát Thiệu thấy không ổn, vội vàng nhào tới bịt miệng cậu lại, thấp giọng cười: "Khó chịu hả? Được rồi, được rồi, bé ngoan, về nhà rồi nói sau nhé, bây giờ tôi còn có chính sự phải giải quyết."

"..." Hứa Du Kỳ trừng mắt nhìn hắn, mắt phóng ra hai luồng phẫn hận.

Cát Thiệu vẫn nhìn cậu như cũ, miệng cong lên cười gần như vô hại. Hắn phát hiện bản thân rất thích nhìn con mèo nhỏ này xù lông. Hắn là bạn của Hứa Du Thiện, chọc ghẹo em trai của bạn mình lại vui vẻ như vậy nên hắn rất thích. Dù em trai này có chút sống "hơi lâu" nhưng hắn cảm thấy không sao, nhìn xem đi, mới nói mấy câu đã xù lông rồi.

"Tôi biết bây giờ cậu khó chịu, nhưng mà đừng phát tiết ngay chứ, lỡ như dọa Cửu Vĩ Hồ chạy đi thì sao?" Cát Thiệu tiếp tục thấp giọng cười vô cùng thiếu đánh.

Hứa Du Kỳ dùng sức tránh xa hắn, hít một hơi thật sau, một lúc sau mới nhả ra ba chữ đanh thép: "Tôi-từ-chối."

Cát Thiệu biết cậu đang nói đến chuyện vừa rồi, lắc đầu: "Không được, cậu phải ở chung một chỗ với tôi."

Hứa Du Kỳ lại muốn há mồm rống lên, Cát Thiệu lại bịt chặt miệng cậu.

Chu Viễn và Đậu Tử luôn đi theo phía sau, tam quan của hai thiếu niên đã bị vỡ nát nghiêm trọng sau đêm nay. Nhưng Chu Viễn khôi phục lại bình thường rất nhanh, cậu nhìn hai người phía trước đang thấp giọng nói chuyện với nhau, hình như đang có tranh cãi gì đó, A Kỳ vừa quay đầu gọi bọn họ đã bị người kia giữ lại nói tiếp, còn bị bịt miệng. Bây giờ A Kỳ còn đang xoay tròn, đúng vậy, trông như một con mèo ngốc bị cây gậy mèo xoay vòng tròn tại chỗ.

Cậu kéo Đậu Tử tiến lên: "Làm sao vậy?"

"Chà, người nhà em ấy nhờ tôi dạy kèm cho em ấy." Cát Thiệu cười giải thích: "Nên tôi đến đón Tiểu Kỳ tan học nè, nhưng em ấy không chịu đi."

"..." Hứa Du Kỳ đứng lại, hai mắt rực lửa thù hận liếc hắn một cái, tiếp tục xoay người đi về, bỗng nhiên bước chân đụng phải một chai nước không biết do ai ném đến. Cậu vừa bước qua nó lạ nghe thấy một tiếng kinh hô mỏng manh.

Đậu Tử hoàn hồn, quay đầu nhìn: "Tiếng gì vậy?"

Cát Thiệu biết rằng tối nay khó lòng bắt được Cửu Vĩ Hồ rồi, hắn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đầu sỏ gây tội hẳn cũng đang nhìn sang chỗ này, hỏi: "Mấy cậu muốn đi qua? Tôi nghĩ vẫn nên chờ một chút đi."

Đậu Tử ngạc nhiên: "Sao lại phải chờ?"

"Cậu bị ngốc à? Không nghe ra đó tiếng nữ hả? Một nữ sinh thân cô thế cô dám đi đến chỗ tối tăm mù mịt này một mình không? Đương nhiên là phải có người đi theo rồi. Nhưng ở chỗ tối như vậy, lỡ như là một nam một nữ, trai đơn gái chiếc... Cậu nghĩ họ đang làm gì?"

Đậu Tử đã hiểu ý tứ của hắn, "hự" một tiếng, cuối cùng nói một câu: "Đang ở trong trường... hẳn không đến mức mạnh bạo như vậy chứ?" Tuy cậu thích ngắm gái đẹp, nhưng vẫn là một tên trai tân chính hiệu, hơn này trường bọn họ quản rất nghiêm, cậu chưa bao giờ nghe chuyện này xảy ra trong trường học bao giờ.

Đời trước của Hứa Du Kỳ đã từng trải qua cuộc sống đại học phong phú, tất nhiên đã không còn là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, cậu xoa xoa cằm tự hỏi: "Muốn cho họ thời gian chuẩn bị không hả... Không đúng, tôi cảm thấy họ dọn dẹp xong là trốn đi ngay, đi, nhanh qua bên đó xem."

Đậu Tử đỏ mặt tía tai, cuối cùng lựa chọn nghe theo con tim, tung tăng phấn khởi chạy theo. Cát Thiệu là người giám hộ của Hứa Du Kỳ tất nhiên cũng đi. Chu Viễn bị Đậu Tử kéo theo, nhìn ba người, hỏi: "Vừa rồi có tiếng gì hả?"

"Có." Hứa Du Kỳ chỉ vào tòa nhà học thực hành thí nghiệm: "Ở chỗ đó đó, hình như là chân tường."

"Sao tôi chẳng nghe thấy gì?" Chu Viễn vẫn hoang mang như cũ.

"Vậy thì chứng tỏ tai mày có vấn đề rồi." Hứa Dù Kỳ đáp một câu, chạy thật nhanh, sau đó kêu lên: "Ai?! Không đúng, mày... mày là thứ gì?!"

Đậu Tử phấn khích chạy theo sau, thấy rõ thứ kia, một lúc sau mới hé miệng nổi, nghẹn ngào: "Tao... Tao muốn về nhà! Tao muốn gặp mẹ hu hu!"

Cát Thiệu nhìn thoáng qua, sửng sốt nhìn hai người, hai mắt híp lại: "Hai cậu có mắt âm dương?"

Ở đây chỉ có Chu Viễn có biểu hiện bình thường, cậu nhìn góc tường trống không, lại nhìn ba người còn lại, im lặng hỏi: "Ở đó có gì hả?"

Ba người đồng loạt gật đầu.

"..." Chu Viễn nói: "Tôi vẫn cảm thấy tôi đang nằm mơ."

Hứa Du Kỳ kinh ngạc nhìn thứ trước mặt mình. Đó là một nữ sinh mặc đồng phục, tóc cắt ngắn, ở trong góc tường hoảng sợ nhìn bọn họ, thế nhưng trọng điểm là thân thể của cô ấy lại chỉ hiển hiện một nửa, một nửa còn lại trong suốt, trôi nổi giữa không trung. Cậu trợn to mắt nhìn. Đây rõ ràng là một nữ quỷ! Cậu yếu ớt hỏi: "Cô là quỷ... Đúng không?"

Nữ quỷ ngơ ngác gật đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cậu cũng vậy hả?"

"Không phải." Hứa Du Kỳ lắc đầu: "Sao lại hỏi vậy?" Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với quỷ, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

"Bởi vì trên người cậu có âm khí..."

Biểu tình Hứa Du Kỳ cứng đờ, nữ quỷ lại rụt người về sau: "Xin lỗi..."

Đậu Tử hơi hé miệng: "A Kỳ mày dọa cô ấy hả?"

"... Thôi mày im đi." Hứa Du Kỳ nhìn cậu ta: "Sao mày cũng thấy vậy?"

Đậu Tử hít hít mũi: "Tao cũng có biết đâu."

Hứa Du Kỳ nhìn đối phương. Lúc trước cậu có nhìn thấy được hồn phách của mình, vì vậy khả năng cao là cậu có mắt âm dương nên đã sớm có tâm lý chuẩn bị. Nhưng Đậu Tử là như thế nào?

Cậu nhớ lại một chút, khi Đậu Tử tỉnh dậy cũng nói là nhìn thấy làn sương trên người mình, chứng tỏ lúc đó cậu cũng đã có mắt âm dương, mà cậu ta ngất xỉu là vì đỡ mình, cái này... Chẳng lẽ hồn phách mình quay về đây cũng có phép thuật? Phép thuật đó cũng ảnh hưởng đến Đậu Tử, mở mắt âm dương cho cậu ta luôn?

"Người anh em à." Hứa Du Kỳ vỗ vỗ vai cậu: "Có vẻ cậu nhìn thấy được là do tôi làm liên lụy cậu rồi."

Đậu Tử khóc không ra nước mắt: "Nhưng mà tao không muốn thấy..."

Chu Viễn lại nhìn bọn họ, yên lặng hỏi: "Nói cách khác, bây giờ ở trong góc đang có một... con quỷ?" Tam quan của đồng chí Tiểu Chu lại bị một quả bom oanh tạc trong đêm nay.

Cát Thiệu gật đầu, thu hồi tầm mắt đánh giá của mình, nghe cuộc đối thoại giữa Hứa Du Kỳ và Đậu Tử thì chưa rõ lắm, có lẽ chờ đến khi về sẽ hỏi lại sau. Bây giờ phải giải quyết vấn đề trước mắt, hắn nhìn chằm chằm nữ quỷ: "Có phải cô mới chết không lâu đúng không?"

Nữ quỷ gật đậu, giọng nói rất nhỏ: "Tôi là bị áp lực trong nhà. Cha mẹ không thích tôi, tôi học tập cũng không bằng em trai mình nên, nên... đã nhảy lầu."

Đậu Tử "a" lên: "Nói vậy thì cô là người nhảy lầu hôm nay ư?"

Nữ quỷ im lặng gật đầu.

Hứa Du Kỳ nhìn sang Cát Thiệu: "Sao cô ấy lại không đến địa phủ vậy?"

"Người chết không thuận theo tự nhiên thì hồn phách sẽ lưu lại địa điểm tử vong." Cát Thiệu giải thích: "Vì trong lòng có oán hận không muốn đi báo danh ở địa phủ, trừ phi có một ngày suy nghĩ thông suốt, hoặc là..."

"Hoặc là?"

"Hoặc là oán khí tích tụ càng nhiều, trở thành lệ quỷ."

Đậu Tử bất tri bất giác lùi về sau, Hứa Du Kỳ cũng không khỏi run lên: "Vậy làm sao bây giờ?"

Cát Thiệu lấy một lá bùa ra: "Siêu độ cho cô ấy."

Hai người thở ra một hơi, nhường chỗ cho hắn, quay đầu lại nhìn Chu Viễn. Chu Viễn trầm mặc nhìn bọn họ một lúc lâu, cuối cùng vỗ vai từng người: "Anh em của tôi, ngủ ngon." Dứt lời xong liền quay đầu rời đi, trong ba người thì chỉ có mình cậu không ở lại trường, lúc này xe cũng đã đến đón. Hứa Du Kỳ nhìn cậu ta, không khỏi hỏi: "Này, mày không quay về học hả?"

"Không." Giọng nói của Chu Viễn truyền về từ phía xa: "Tôi cần thời gian để bình tĩnh. Vì vậy về nhà đây. Bảo trọng."

"..."

Đồng chí Tiểu Chu đã chịu nhiều đả kích xưa nay chưa từng có. Cậu cảm thấy cả ngày hôm nay như đang nằm mơ, cho nên phải về nhà đi ngủ thôi. Ngủ một giấc dậy rồi thì cậu sẽ tỉnh lại, thế giới vẫn sẽ là thế giới như cậu nhận thức ban đầu, có bao nhiêu tốt đẹp.

Cậu hạ quyết tâm phải nhanh chóng về nhà, cha mẹ cũng đã ngủ, cậu nhẹ nhàng đi lên phòng của mình, chậm rãi mở cửa, sau đó... đứng yên bất động.

Ánh trăng rọi vào căn phòng tối, chiếu sáng cho người đang đứng bên cửa sổ. Người nọ mặc áo khoác màu lam nhạt, có mái tóc dài màu bạc, chính là Hồ Tiểu Cửu, nhìn thấy Chu Viễn về thì vẫy tay: "A, về rồi hả?"

"..." Chu Viễn im lặng đóng cửa lại lùi ra ngoài, một mực đi ra cửa lớn. Cậu ngẩng đầu nhìn nhà mình, xác nhận đúng thật là nhà mình thì lại lên phòng ngủ của mình, xác nhận lại đúng là phòng ngủ của mình, tiếp theo nhắm mắt tự thôi miên bản thân: "Là mình bị hoa mắt, hoa mắt, hoa mắt... Đúng vậy, mình bị hoa mắt."

Cậu hít một hơi thật sâu, lại mở cửa, người trước mắt vẫn không thay đổi: "A, về rồi hả?"

Chu Viễn nhìn chằm chằm sinh vật bên cửa sổ, gằn từng chữ một: "Sao anh lại ở đây?!"

"Ta không có chỗ để đi, anh ta lại đang ở chung với người đánh ta, ta không thể đi qua chịu chết được, chỉ có thể lần theo mùi đi đến đây chờ ngươi. Rốt cuộc chờ được rồi nè ha ha ha!"

Chu Viễn vội vàng đóng cửa lại: "Im mồm, cha mẹ tôi đang ngủ!"

"A, được rồi." Hồ Tiểu Cửu ngoan ngoãn im lặng, chớp chớp mắt vô tội nhìn cậu.

"..." Chu Viễn nói: "Anh muốn gì?"

"Ta đói bụng nha."

Chu Viễn không nói tiếng nào, tự động mở cửa bước ra ngoài.

"..."

12.07.22