Hồ Sơ Thần Côn

Chương 67: Tương lai không biết trước



Edit: jena

Thủy Kỳ Lân thuộc tính thủy, ưa lạnh, tuy vẻ bề ngoại lạnh lùng nhưng bản chất vẫn là thụy thú, tính tình rất tốt, không dễ tức giận. Tuy nhiên không vì vậy mà hắn yếu đuối dễ bị khi dễ, có thể thấy rõ điều này qua thái độ của Ngạo Lân với Hứa Du Kỳ. Vì vậy sau khi Ngạo Lân thoát khỏi trận pháp đã nhanh chóng tấn công ngược lại phe địch.

Hắn trời sinh là khắc tinh của ma vật, yêu lực của ma vật càng mạnh thì năng lượng của hắn cũng theo đó tăng lên, hắn nhìn chằm chằm quỷ khuyển gần nhất, chỉ suy nghĩ nửa giây đã lập tức động thủ.

Mọi người chỉ thấy đầu váng mắt hoa, khi bình tĩnh lại đã thấy Thủy Kỳ Lân và quỷ khuyển chiến đấu với nhau. Ngạo Lân đã trở về nguyên hình, thân hình to lớn từ trên cao áp xuống, gần như không tốn chút sức lực nào đã nuốt trọn quỷ khuyển vào bụng.

Đậu Tử có chút ngây ra, trố mắt đứng nhìn, chỉ mới chớp mắt một cái mà Ngạo Lân đã điềm nhiên quay trở về bên cạnh cậu, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ, dường như mọi chuyện chỉ là ảo giác, cậu hít vào một hơi: "... Anh..."

Ngạo Lân nghiêng đầu, kiên nhẫn hỏi: "Sao thế?"

Đậu Tử ngây người, đường cong khớp hàm của người này có chút thay đổi, đôi mắt cũng thâm thúy hơn, nhìn qua càng thêm vẻ tuấn lãng. Hứa Du Kỳ biết đó là do hắn đã hấp thụ năng lượng của quỷ khuyển, vết thương cũ trên người cũng theo đó chuyển biến tốt hơn.

Mà khi Ngạo Lân khỏi hẳn... thì sau này Hứa Du Kỳ càng sống thảm hơn.

Hứa Du Kỳ tỉnh táo lại, kiếp trước cậu đúng là quá mềm lòng, nếu lúc trước không chừa đường sống cho tên này thì bây giờ cậu cũng không xui xẻo như thế này, hơn nữa còn kéo anh em nhà mình xuống bùn theo. Mà Cát Thiệu nghĩ rằng hôm nay họ có thể tận hưởng thế giới hai người, có thể tắt hết điện thoại của cả hai rồi lôi vợ lên giường tâm sự một phen, tốt nhất làm tới khi em ấy bất tỉnh, không cần phí sức tới đây cứu tên Thủy Kỳ Lân này làm gì.

"..." Đậu Tử nhìn anh chồng nhà mình một lúc lâu, cuối cùng yếu ớt nói: "Anh ăn nó... liệu có bị tiêu chảy không?"

"..." Ngạo Lân đáp: "Không có."

"Ồ." Đậu Tử ngốc ngốc gật đầu, muốn nhìn phản ứng của những người khác, kết quả lại nhìn thấy gương mặt của Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu.

- Quá hối hận, cực kỳ hối hận.

"..." Cậu im lặng.

Ngạo Lân liếc mắt nhìn bọn họ: "Nghĩ đến dưỡng hổ di hoạn à?"

Khóe miệng Hứa Du Kỳ giật giật, im lặng dính sát vào người con mèo bự nhà mình. Biểu tình của Cát Thiệu không thay đổi, vươn tay ôm cậu vào lòng, nhìn thẳng về phía Ngạo Lân. Người nọ im lặng một lát, tạm thời không quan tâm đến bọn họ mà nhìn về phía nhóm người Nhật Bản: "Các ngươi còn muốn tiếp tục?"

Sắc mặt của những người kia không hề tốt chút nào, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hơn phân nửa bọn họ ngoài trừ cảm thấy ngưng trọng còn có một sự đau lòng khó tả. Hứa Du Kỳ âm thầm đánh giá, ngoại trừ một người mặc đồ đen là có lẽ là người mạnh nhất thì những người còn lại mặc đồ khá giống nhau, chứng tỏ người của Thổ Ngự Môn và Thương Kiều cũng không có ý định phân chia ra, cho đến khi quỷ khuyển bị giết rồi mới nhìn ra được hai gia tộc khác nhau.

Quỷ khuyển và khuyển thần thuộc thức thần cấp cao, đều là của gia truyền, đặc biệt trân quý, bây giờ quỷ khuyển đã chết, người của Thổ Ngự Môn đương nhiên sẽ đặc biệt đau lòng.

Người đàn ông trung niên kia là người của Thổ Ngự Môn, ông hằn học nhìn về những người phía trước, theo bản năng nhìn về một góc không chớp mắt, ở đó có một người đang đứng, sau lưng vác theo một thanh đao, vẫn chưa kịp dùng. Ông trầm ngâm một chút, bây giờ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, tiếp tục chiến đấu sẽ không được lợi gì, chỉ có thể quay về bàn bạc kỹ hơn. Ông và lãnh đạo của người nhà họ Thương Kiều ăn ý liếc nhau, người nọ cũng gật đầu, cắn răng nói: "Lui."

Mọi người cũng không cần phải nhiều lời nữa, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi rút lui, trong lòng không hẹn mà cùng có chung ý nghĩ – Thành viên của đội đặc nhiệm đặc biệt của Trung Quốc không thể dùng lẽ thường để phán đoán, bề ngoài càng nhu nhược yếu đuối chứng tỏ bên trong lại càng biến thái.

Hứa Du Kỳ thu phản ứng của người đàn ông trung niên vào đáy mắt, cũng nhìn qua, chỉ thấy nơi đó có một người trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, cảm giác tồn tại rất thấp, nếu không phải do động tác nhỏ của người đàn ông trung niên thì cậu cũng không phát hiện ra. Trên người người nọ có một hơi thở ẩn nấp kỳ lạ, gần như hòa nhập cùng không khí.

Đó là một người có năng lực che giấu.

Người nguy hiểm... Cậu nắm lấy tay Cát Thiệu, hắn bóp tay cậu, hiển nhiên cũng đã chú ý đến người kia.

Sau khi người Nhật Bản đã rời đi, người kia xoay người ngẩng đầu nhìn Hứa Du Kỳ. Y có một đôi mắt hẹp dài, đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm khi nhìn đến Hứa Du Kỳ lại thổi bùng lên một ngọn lửa nóng rực, giống như của dã thú phát hiện ra con mồi, mang theo máu tanh và ham muốn chinh phục, cực kỳ trái ngược với khí tức trên người. Mọi thứ diễn ra gần như trong nháy mắt, y nhanh chóng quay đầu rời đi.

Hứa Du Kỳ khẽ nhíu mày: "Tên đó muốn giết em."

Cát Thiệu lại có chút bất đắc dĩ: "Ai bảo em thể hiện xuất sắc quá, tên đó cảm thấy tìm được đối thủ, muốn giết em."

Hứa Du Kỳ nhìn theo bóng của người nọ: "Tên đó vác theo gì vậy? Kiếm à?"

Cát Thiệu híp mắt nhìn: "Ừm, chắc vậy."

"Kiếm gì nhỉ? Em cảm thấy nhận được sự coi trọng của gia tộc Thổ Ngự Môn thì..." Hứa Du Kỳ còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị một người nào đó nắm lấy, thân thể của theo quán tính quay đi, cậu giương mắt nhìn, ngẩn ra: "... Lăng Huyền?"

Khi Lăng Huyền vừa đến đã nhìn thấy ấn ký và ánh lửa còn lưu lại trên mặt đất, hơn nữa còn thấy Ngạo Lân có một bên cánh tay bị thương và tiếng hô thứ hai vang vọng khắp núi rừng khi nữa liền biết thiếu niên vừa sử dụng pháp ấn gì: "Em..." Hắn có chút tức giận, hắn ít khí bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng khi gặp người này đúng là không thể khống chế được: "Em điên rồi hả?"

Hứa Du Kỳ cảm thấy bàn tay kia gia tăng lực đạo, không khỏi thở dài từ đáy lòng, nhẹ giọng nói: "Lăng Huyền, em không sao."

Lăng Huyền không nói gì, cúi đầu, cẩn thận kiểm tra viên ngọc.

Cát Thiệu thấy tay vợ mình bị người khác nắm lấy, tuy hiểu rõ quan hệ của hai người này không thể bỏ xuống được nhưng vẫn có chút khó chịu, hắn đang muốn dời lực chú ý thì lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên: "Ồ, đánh xong rồi?"

Mọi người hoa mắt, trong nháy mắt, Nam Phụng đã xuất hiện ở giữa Lăng Huyền và Hứa Du Kỳ, túm lấy Hứa Du Kỳ ngó trái ngó phải, từ từ hỏi: "Kỳ, em có sao không? Tôi nghe thấy tiếng động liền tới cứu em đây, có cảm động không, cục cưng?"

Thái dương của Cát Thiệu giật giật, cục cưng?

Hứa Du Kỳ nhìn thấy đám nhóc ở trên núi cũng đã tới, hơn nữa còn ái muội nhìn bọn họ, cảm thấy vô lực, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: "Nam Phụng, đủ rồi."

Nam Phụng nháy mắt, vô tội hỏi: "Yêu một người có gì là sai?"

"..."

Cát Thiệu tiến lên một bước, kéo vợ về bên cạnh mình: "Kỳ, chúng ta về thôi."

Hứa Du Kỳ gật đầu, xoay người thấy Hứa Hạo Đình và Hứa Du Thiện lo lắng nhìn mình liền lắc đầu với bọn họ, ý bảo cậu không sao, tiếp theo nhìn về phía Đậu Tử: "Đậu Đậu, hai người thì sao? Về nhà hay vẫn ở lại đây?"

Đậu Tử nhìn Ngạo Lân, người nọ đặc biệt cương quyết, kéo vợ mình về nhà hưởng thụ thế giới hai người, nhanh chóng rời đi. Hứa Du Kỳ cũng không ngăn lại, cậu ước gì Ngạo Lân đi thật xa, nhưng có chút lo lắng cho Đậu Đậu, dù sao thì với tình hình khi nãy, có lẽ những người Nhật Bản kia chắc chắn sẽ không cam lòng, mà Đậu Đậu chắc chắn là uy hiếp lớn nhất đối với Ngạo Lân. Tuy trong giới có quy định không được xuống tay với người thường nhung cậu sợ rằng những người kia sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Nam Phụng tủm tỉm cười ở một bên, tuy bị đoạt người trong lòng nhưng biểu tình vẫn không thay đổi. Hắn nghiêng đầu, cố ý nhìn về phía Lăng Huyền, nghiền ngẫm, thấp giọng nói: "Hơi thở này... Dạ Huyên cho cậu thứ gì vậy? Đừng nói là viên ngọc kia nhé?"

Lăng Huyền hoàn toàn không có hảo cảm với người này, hoàn toàn ngó lơ. Nam Phụng không khỏi nhướng mày, thấp giọng cười nói: "Thật không hiểu cậu có gì tốt mà có thể khiến kiếp trước em ấy nhớ thương như vậy."

Lăng Huyền hơi chấn động, lại nghe người nọ nói tiếp: "Nhưng bây giờ em ấy cũng thay đổi mục tiêu rồi, với bản tính si tình của em ấy thì bây giờ cậu có hối hận cũng chẳng có nghĩa lý gì."

Lăng Huyền cuối cùng cũng quay đầu nhìn. Nam Phụng híp mắt, khóe miệng cong lên, ý cười thâm thúy, chờ đợi sự biến sắc của đối phương nhưng người nọ chỉ nhàn nhạt hỏi: "Sao anh vẫn còn sống? Tôi nghe nói anh đã bị Ma giới..."

"Câm miệng." Nam Phụng thấp giọng ngắt lời, gần như không thể nghe thấy được gì nữa.

Lăng Huyền liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói: "Chuyện này đã vang xa khắp tam giới rồi."

"..." Nam Phụng cứng đờ người, nụ cười trên mặt cũng cụp xuống, không còn tâm trạng ở đây đùa giỡn người khác, hậm hực xoay người rời đi.

Người của hiệp hội nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy Cát Thiệu, dò hỏi nguyên nhân có chuyện gì. Cát Thiệu trả lời đơn giản, mọi người im lặng lắng nghe, cảm thấy phẫn hận với hành động của nhóm người Nhật Bản, cũng tiếc nuối vì mình không tới kịp, cuối cùng chỉ có thể tò mò vây quanh dấu vết trên mặt đất xem xét.

Người của hiệp hội muốn biết quá trình liền lấy ra bùa chú đã chuẩn bị sẵn dán một vòng xung quanh. Mặt đất từ từ hiện lên một pháp ấn, người Nhật Bản đã thu hết quyển trục nên cũng không còn thứ gì có thể nghiên cứu, vì vậy chỉ có thể thấy ấn pháp ngôi sao sáu cánh, ngoài ra không còn gì. Ánh mắt mọi người chậm rãi di chuyển, trong đó có một người bị một vòng hỏa ấn hướng ra ngoài tạo thành một pháp trận mới hấp dẫn.

"Cái này..." Người hiệp hội tái mặt, sao cái này còn phức tạp hơn cả cái trước vậy?!

"Giỏi... Giỏi quá..." Trong nhóm người có ai đó cảm thán, nhìn Cát Thiệu bằn ánh mắt sùng bái.

"..." Cát Thiệu giật giật khóe miệng, Hứa Du Kỳ kéo tay hắn: "Đi thôi, về nào."

Cát Thiệu biết ý tứ của cậu, cho dù có nói thì những người này cũng không tin, hà tất gì phải kéo thêm phiền toái đến? Hắn nhanh chóng đuổi theo vợ mình, nghiêng đầu nhìn cậu: "Em thật sự ổn không?"

Sắc mặt của Hứa Du Kỳ vẫn trắng bệnh, không hề tốt hơn, cậu cười cười: "Không sao mà, chỉ là dùng nhiều linh lực quá nên sức khỏe hơi kém thôi."

Ánh mắt Cát Thiệu tối đi: "Vậy mà bảo không sao?"

"Chỉ hơi choáng đầu thôi, không sao thật mà." Hứa Du Kỳ vừa đáp vừa nhích lại gần: "Em bảo đảm, về nhà anh ngủ với em một giấc em sẽ khỏe hơn ngay."

"Chỉ một lần này." Cát Thiệu nói: "Lần sau em ngoan ngoãn đứng phía sau anh đi."

Hứa Du Kỳ thở dài: "Em trốn sau anh để anh dùng linh thể à? Anh thấy vì sao người của Thổ Ngự Môn và Thương Kiều lại liên thủ với nhau như thế này?"

"Bọn họ có hiệp nghị, một gia tộc dù sao cũng đơn cô thế đơn, hai nhà liên thủ thì tình huống sẽ khác." Cát Thiệu nói: "Thủy Kỳ Lân chỉ có một, không thể chia cho cả hai nhà, khả năng lớn nhất là muốn thu phục một thức thần, dựa theo tình huống hôm nay thì có lẽ người của Thổ Ngự Môn muốn Thủy Kỳ Lân, còn nhà Thương Kiều..."

"Bọn họ muốn anh." Hứa Du Kỳ nói tiếp.

"Anh biết, ngày mà người Thổ Ngự Môn phát hiện ra Thủy Kỳ Lân cũng là ngày anh hoàn toàn thức tỉnh, chắc chắn họ đã nghe thấy tiếng hổ gầm."

Hứa Du Kỳ trừng mắt: "Nếu vậy thì anh còn nhào lên trước làm gì?"

Cát Thiệu vuốt ve viên ngọc trên vòng tay cậu: "Nếu em không còn thì anh sống cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Hứa Du Kỳ nhìn hắn một lúc lâu: "Lần sau em sẽ không làm bậy nữa đâu."

Cát Thiệu cười, xoa đầu cậu, cùng cậu tiếp tục đi.

Hứa Hạo Đình luôn nhìn con trai nhà mình, lúc này thấy bộ dạng của cả hai thì trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác lạ thường. Hai đứa nhỏ đều được vào đội đặc nhiệm, quan hệ giữa người giám hộ và người bị giám hộ cũng không còn, nhưng bây giờ vẫn suốt ngày dính lấy nhau, nếu nói quan hệ tốt thì cũng không sai, nhưng ông vẫn cảm thấy loại quan hệ này hình như đã vượt qua giới hạn nào đó, cho nên nhìn qua cảm thấy có chút quái dị.

Lăng Huyền cũng nhìn bọn họ, biểu tình không thay đổi, cho đến khi họ rời đi xa mới xoay người. Hắn không có hứng thú ở đây, trực tiếp quay về.

Dạ Huyên đang ở nhà con thỏ hưởng thụ cuộc sống, con thỏ ôm ly nước cà rốt, im lặng ngồi ở bên cạnh hắn, hình như đã xù lông một lần, vừa mới bình tĩnh lại, bây giờ thấy Lăng Huyền quay về thì lười biếng vẫy móng vuốt: "Cậu đã về rồi..."

Lăng Huyền gật đầu, lướt qua họ, lên lầu.

Con thỏ liếc đối phương một cái, hỏi Dạ Huyên: "Anh đưa viên đá cho cậu ta à?"

"Ừ." Dạ Huyên dựa vào ghế: "Dù sao thì cũng là chuyện sớm muộn, suy nghĩ của cậu ta cũng không khác gì tôi."

Con thỏ cảm thấy không hề bất ngờ, tiếp tục hỏi: "Khi nào anh chuẩn bị bắt đầu?"

"Sắp rồi." Dạ Huyên thuận miệng đáp, thấp giọng nói: "Sớm một chút... Tôi cũng muốn kết thúc một việc sớm."

04.12.22