Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa

Chương 19: Nàng chỉ biết vẽ tam mao



Sau khi tiễn Thục phi, Phượng Cửu U kéo kéo khóe miệng, cảm thấy diễn xuất của Thục phi này thật đỉnh, tâm cơ lòng dạ đều giấu thật sâu.

Bất quá Phượng Cửu U kiếp trước từng hóa trang cho diễn viên, ít nhất cũng xem qua vài bộ phim như vậy rồi.

Tuy nói không giỏi lắm nhưng cũng có thể đối phó với những người như nàng ta.“Tiểu Diệp” Phượng Cửu U phất chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, hạc giấy trên bàn rơi hỗn độn trên đất.Thấy Tiểu Diệp tiến vào, nàng mỉm cười, cầm lấy một con hạc giấy hơi hơi thổi ra một hơi.

Thản nhiên liếc mắt Tiểu Diệp một cái nói: “Đem những hạc giấy này treo lên trong phòng bổn cung.”Tiểu Diệp cúi thân mình, cung kính nói: “Dạ!”Thấy Phượng Cửu U muốn trở về phòng, Tiểu Diệp vội vàng gọi trở về: “Điện hạ, Diêu phi vừa mới đến đây, đang ở đình viện hoa sen chờ ngài.”Thân mình Phượng Cửu U dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Diệp, ánh mắt mang theo một ít sắc bén, nhẹ giọng nói: “Mẫu phi tới lúc nào?”Tiểu Diệp chưa thấy qua vẻ mặt cưỡng ép như thế của Phượng Cửu U, không khỏi sửng sốt, hơi hơi lắp bắp nói: “Là… là chừng một chén trà.”Phượng Cửu U đau đầu vuốt v e cái trán, xem ra Diêu phi chắc chắn đã đoán được.Nàng phất phất tay, nói: “Ngươi đi xuống trước đi, bổn cung lập tức đến ngay.”“Dạ!”Phượng Cửu U co quắp ngồi trên ghế, ngắm con hạc giấy trong tay, hơi hơi ngây người.

Trong lòng thầm nghĩ, xem ra, ở trong hoàng cung này một thời gian nữa thì nàng nhất định chưa già đã yếu.

Thật không phải là nơi dành cho người bình thường, chân trước mới đưa đi một pho tượng Thiết Quan m, hiện nay lại xuất hiện thêm một vị Phật sống.Ném con hạc giấy màu trắng trong tay, Phượng Cửu U sửa lại y phục mỏng, khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ tiêu sái đi đến đình hoa sen.Thấy nữ tử thanh nhã như hoa nhài đang ngưng thần ngắm hồ sen dày đặc những hoa cùng lá, Phượng Cửu U thản nhiên gọi một tiếng “Mẫu phi.”Diêu phi chậm chậm quay đầu lại, cười cười nói: “U Nhi đến đây, tới chỗ này ngồi xuống đi.”Phượng Cửu U nể mặt nghe lời ngồi xuống, nhìn Diêu phi trước mắt, cười hỏi: “Mẫu phi hôm nay đến chỗ U nhi có chuyện gì sao?”Diêu phi oán trách nhìn thoáng qua, khẽ mím môi trêu ghẹo nói: “Như thế nào? Không có chuyện thì không thể tới thăm ngươi sao?”Vẻ mặt Phượng Cửu U ngưng trệ, ngược lại cười nói: “Mẫu phi nói cái gì đó? Mẫu phi đến chỗ U nhi, U nhi cao hứng còn không kịp nữa là.”Diêu phi cười cười cũng không nói cái gì nữa, liếc mắt nhìn về hướng hồ sen một màu xanh của lá, nói: “Mấy ngày nữa là quốc yến, U nhi muốn biểu diễn tiết mục gì không?”Quốc… Quốc yến? Phượng Cửu U trợn tròn mắt.

Cái gì quốc yến? Làm sao chẳng có ai nhắc tới chuyện này cho nàng?“Ách! Này… Tạm thời còn chưa nghĩ ra.”Diêu phi từ chối cho ý kiến, vẫn như cũ là vẻ mặt nụ cười ưu nhã nói: “U nhi chưa nghĩ ra cũng là bình thường.

U nhi hoạ tranh có thể nói là thiên hạ đệ nhất, mỗi lần quốc yến ngươi đều là tự vẽ tranh tặng phụ hoàng, không người nào có thể hơn bàn tay khéo léo của ngươi.”Phượng Cửu U cực lực nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Năm nay ta nghĩ nên khác mọi năm một chút.”Diêu phi mâu quang chợt lóe, cười khẽ một tiếng, mắt đẹp nhìn Phượng Cửu U có điểm không biết phải làm sao nói: “Không cần phiền não, có ý tưởng rất là tốt, coi như thật sự không nghĩ ra được thì chỉ cần họa lên một bức tranh cũng không có việc gì.”Phượng Cửu U thật sự rất muốn chết đi cho rồi.

Vẽ tranh? Được rồi, nàng thừa nhận, nàng sẽ vẽ bức tranh Tam Mao.“Ách! Mẫu phi nói rất đúng.”Trầm mặc nửa ngày, Diêu phi liếc mắt Phượng Cửu U một cái, ôn hòa nói: “Không còn sớm nữa, ta ở chỗ này dùng bữa tối được chứ?”“A…? Được, được chứ.” Đang trầm tư, Phượng Cửu U đột ngột bị gọi quay về, có chút bối rối đồng ý..