Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa

Chương 44: Coi ta như vô hình à



“Ngưng, vậy thì đừng để ta hầu hạ ngươi nữa.” Phượng Cửu U trong mắt hàm xuân, cười ha ha.

Kính liếc Phượng Cửu U một cái, ngồi bên cạnh nàng, nói “Tiểu U nhi, vậu ngươi trả nợ thế nào, sẽ không phải muốn lấy thân báo đáp chứ?”

Phượng Cửu U vừa muốn nói điều gì, lại bị một thanh âm như hoàng oanh xuất cốc cắt đứt.

“Ca ca!”

Nhìn về phía phát ra thanh âm, một nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc đứng đó cười yêu kiều, một cỗ yêu mị hồn nhiên thiên thành (*), y như tuyệt thế vũ cơ, yêu mị mà cao ngạo.

(*) hoàn hảo, không tì vết

Phượng Cửu U nhìn đến há hốc miệng, Kính ở một bên thấy nữ tử kia, mâu quang ấm áp, khóe miệng khẽ nhếch lên độ cong hài hòa.

“Tử Vân, sao muội lại tới rồi.”

Nữ tử kia đong đưa, phong tình vạn chủng đi đến bên cạnh Kính, đến nhìn cũng không nhìn Phượng Cửu U một cái, nói “Ca ca, huynh xem huynh ra đây chơi cũng không mang theo Tử Vân, để Tử Vân một mình ở lại Thanh Khâu chán muốn chết.”

Phượng Cửu U bị thanh âm hơn dỗi kia làm cho nổi da gà.

Kính liếc Phượng Cửu U, trong mắt ánh lên ý cười. Tay lại kéo Tử Vân ngồi xuống bên cạnh mình, nói “Được rồi, là ca ca sai rồi, lần sau không thế nữa.”

Tử Vân híp mắt phượng xinh đẹp, ôm cổ Kính, nói “Biết ngay ca ca tốt với ta nhất.”

Kính mỉm cười, nói “Được rồi, ca đưa muội đi ăn ngon.”

Nghe vậy, Tử Vân gật đầu, nói “Được á.”

Thấy bóng lưng hai người rời đi, Phượng Cửu U cắn c ắn môi dưới, nói “Ai thế, coi ta như vô hình à.”

Nói xong, đập bàn, hừ lạnh một tiếng, liền đi ra khỏi phòng. Đã đi ra được một nửa, lại nhìn thấy một con dao thái rau trước mắt, Phượng Cửu U hết hồn lùi lại ba bước, lại nhìn thấy người cầm dao là Nghiên Yên, thở phào một hơi nói “Làm gì thế, mưu sát à?”

Nghiên Yên đặt dao thái rau sang một bên, nói “Không có, ta muốn đi mưu sát con hồ ly kia, lại không thấy, ngươi nói hắn có phải là sợ tội chạy trốn rồi không?”

Phượng Cửu U nhếch khóe miệng, nói “Không hề, đi hẹn hò với gái đẹp rồi.”

“Cái gì?!” Nghiên Yên lại cầm sao thái rau lên, mặt mày dựng ngược lên “Vậy mà lại dám ném Cửu U nhà ta lại đi ôm gái đẹp!? Ta muốn chém hắn!”

Phượng Cửu U ném qua một viên long não, nói “Cái gì mà ném ta, ta không là gì của hắn cả, dễ nghe chút là nha hoàn, khó nghe chút chính là nợ tiền hắn.”

Nghe vậy, Nhiên Yên đưa sống dao gõ đầu Phượng cửu U, nói “Ta nói, ngươi là đầu gỗ à?”

“Làm gì thế, đau lắm đó.” Phượng Cửu U vuốt vuốt chỗ bị gõ, kêu đau “Ngươi mới là đầu gỗ ấy.”

Nghiên Yên đặt dao thái rau xuống, kéo tay Phượng Cửu U vào phòng, ngồi lên giường, nói “Ngươi rõ ràng là thích con hồ ly đó, sao ngươi lại làm bộ như không thích vậy.”

Nghe thế, Phượng Cửu U trợn to mắt, hồi lâu mới cười khẩy nói “Nói ngươi là đầu gỗ đúng quá mà, con mắt nào của ngươi thấy ta thích hắn?”

Nghiên Yên khinh bỉ, ngón tay chỉ vào mắt mình, nói “Hai mắt đều nhìn thấy.”

Phượng Cửu U vừa nghe, liền gõ đầu Nghiên Yên một cái, nói “Không nói, nữa ta về phòng trước đã.”

Nghiên yên che trán bị gõ, nháy mắt đã không thấy tung tích Phượng Cửu u, bũi môi, thầm nói “Đã nói là thích mà, vừa bị vạch trần liền chạy còn nhanh hơn cả Lưu Tường, nha đầu đáng chết này lực tay cũng mạnh thật, đau chết ta rồi.”