Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa

Chương 67: Tại sao phải kiên trì như vậy?



Phòng trúc trong sơn cốc.

Tiếng chim hót thanh thúy êm tai vậy là Phượng Cửu U nghe lại phiền não như vậy.

Hoa Thanh Y nói, trở thành đệ tử của hắn, phải có ba điều kiện.

Thứ nhất:. Đứng dưới thác nước ở bên kia sơn cốc, ngồi thẳng trong xung lượng của thác nước, kiên trì trong thời gian một tách trà.

Thứ hai:. Đi chặt cây trong sơn cốc, trong ba này bán được một trăm hai mươi lượng bạc.

Thứ ba:. Từ sơn cốc trèo l3n đỉnh núi.

Hoa Thanh Y nói, vì ta là nữ đệ tử đầu tiên cầu sư, tất cả đều giảm bớt một nửa.

Phượng Cửu U bĩu môi, đứng lên, nhìn thác nước chảy ào ào trước mắt, cắn răng, nhìn Hoa Thanh Y phía sau, từng bước đi đến.

Vén ống quần, từ con sông bắt đầu ngược dòng từng bước đi về phía thác nước.

Hai ngày tiếp theo, Phượng Cửu U đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bị nước ập xuống rồi, chỉ biết sau khi mình bị xung lượng của thác nước dội xuống, mỗi lần tiếp tục đều có thể tiến bộ thêm một ít, đến khi kiệt sức, liền lên bờ nghỉ ngơi, trên bờ có trái cây Hoa Thanh Y chuẩn bị sẵn. Thể lực hồi phục được một chút lại tiếp tục xuống nước.

Hoa Thanh Y vẫn luôn ngồi trên bờ, phần lớn thời gian đều giả bộ ngủ say, thỉnh thoảng mở mắt ra, thấy Phượng Cửu U một lần lại một lần lao xuống lại bò lên, trong đôi mắt vẫn luôn không có cảm xúc gì lóe lên thưởng thức và tán thưởng nhàn nhạt.

Nửa tháng sau.

Phượng Cửu U tức giận nhìn thế thác nước không hề suy giảm, thời tiết nóng như thế, vậy mà chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Hiện tại Phượng Cửu U đã có thể kiên trì đứng dưới thác nước mười giây, mỗi lần đến khoảng mười giây liền bị xung lượng ủa thác nước đập rơi xuống.

Phượng Cửu U đứng trong khe suốt cách thác nước không xa, ngoái đầu lại, nhìn Hoa Thanh Y ngồi trên bờ một cái, thấy hắn cười khích lệ với mình, có chút cảm động hít hít mũi.

Nửa tháng này, mình ngày nào cũng trải qua một ngay dưới thác nước chết tiệt, thỉnh thoảng mệt ngã rồi thì lên bờ, ngã bên người Hoa Thanh Y rồi ngủ thiếp đi.

Điều rất kỳ quái là, mỗi lần khi ngủ thiếp đi bên cạnh Hoa Thanh Y, đều ngủ rất ngon, mặc dù ngoài mặt Hoa Thanh Y không nói, nhưng nàng biết mỗi lần khi nàng ngủ say hắn đều sẽ vận công cho mình, để giải trừ mỏi mệt cho cơ thể mình.

Không cảm động thì không phải là người nữa rồi, điều này càng khiến Phượng Cửu Y kiên định hơn với ý niệm muốn làm đồ đệ của Hoa Thanh Y.

Rèn luyện nửa tháng, thể cốt của Phượng Cửu U có thể nói càng gầy đến đáng thương hơn, đừng nói là cơ bắp, đến thịt trên người cũng chẳng còn.

Điều duy nhất khiến Phượng Cửu U cảm động, chính là thể chất của mình…

Lại nửa tháng nữa trôi qua.

Phượng Cửu U đứng dưới tháng nước, bị thác nước dội xuống, cố gắng mở mắt nhìn Hoa Thanh Y, thấy người phía sau mỉm cười với mình, làm một dấu tay.

Phượng Cửu U mừng rỡ trong lòng, chính một phút này, lại bị thác nước xô ngã.

Nhưng nàng lại không đi về phía thác nước nữa, là chạy về phía Hoa Thanh Y. Hai mắt long lanh.

“Thanh Y! Ta thành công rồi!” Phượng Cửu U kêu lớn một tiếng, nhảy vọt đến trước mặt Hoa Thanh Y.

Cũng không để ý vì Phượng Cửu U mà đọng nước lên người, Hoa Thanh Y nhàn nhạt cười một tiếng, nói “Cửu U, đi thay y phục trước đi.”

Phượng Cửu U dừng động tác, nhìn nước đọng loang lổ trên y phục màu đen của Hoa Thanh Y, cười khan hai tiếng, liền chạy về phía phòng trúc nhỏ.

Hoa Thanh Y cười nhàn nhạt một tiếng, lẩm bẩm “Thật không biết, vì sao phải kiên trì như vậy.”