Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa

Chương 82: Kinh hãi



Người nằm úp sấp trên giường quay mặt về bên trái, sắc mặt dường như còn trắng hơn tuyết ngoài trời, trên áo mỏng đầu máu tươi, bên trên là vết máu bắn đến kinh người. Có lẽ là vì quá lạnh, khiến môi nàng tím tái, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run.

Mông bị đánh cho bong da tróc thịt, lẫn lộn với quần áo tả tơi, đến Linh Không đã quen nhìn máu tanh cũng cảm thấy kinh hãi.

Tiến lên phía trước, Linh Không nhìn máu tràn ra từ miệng nàng, liền nhíu màu, truyền linh lực vào sưởi ấm cho nàng, nhìn Tiểu Mễ đứng một bên “Ngươi không nghĩ được truyền linh lực sưởi ấm cho nàng sao?”

Nghe vậy, vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Mễ hơi sững sờ, nhớ tới lúc đây bốn rối đến chuyện này cũng quên mất, vỗ vỗ vào đầu, một bộ hối hận.

Linh Không tiếp tục truyền linh lực cho Phượng Cửu U, hồi lâu sau, sắc mặt Linh Không vẫn không đổi nhìn TIểu Mễ nói “Nàng hắn là sẽ không đau, ngươi tiếp tục sưởi ấm cho nàng, ta đi tìm y sư.”

Tiểu mễ nghe vậy, vội tiến lên, gật đầu, thấy Linh Không thu tay lại, trên tay vận páp lực, truyền cho Phượng Cửu U.

Linh Không thấy nữ tử sắc môi đã ổn hơn, sắc mặt thì vẫn tái nhợt, liền xoay người rời đi.

Rời khỏi phòng hạ nhân không lâu, Linh Không vừa định phi thân rời đi, lại thấy Kính đang thưởng thức trà trên bàn đá cách đó không xa, nhíu mày, đi về phía trước

Kính thấy Linh Không đi về phía hắn, sắc mặt lạnh lẽo thoáng cái liền biến mất.

“Ngươi tới rồi?” Kính mỉm cười, trong đôi mắt hoa đào là hào quang mê ngươi.

“Kính, nữ nhân kia.” Linh KHông còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

“Được rồi, không có chuyện gì thì đi đi.” Kính sắc bén liếc Linh Không công cái, tiện đà nhắm mắt lại, nhấp một chén trà, nhàn nhạt nói.

Linh Không mỉm cười, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo “Tùy ngươi, ngươi có tâm với nàng, ta nhìn ra được, còn nữa, ngươi đừng có hối hận.”

nói xong liền biến mất tại chỗ.

Để lại một bạch ảnh, nhàn nhạt phẩm trà, ánh mắt lóe lên, nước trà ghé bên miệng, chậm rãi mà không vơi đi chút nào.

____________________

“Lão già chết tiệt, ngươi nhanh một chút, nếu không thì chết người đấy.” Linh Không mặt không biểu tình quay đầy qua, nhìn người thoải mái nhàn nhã cách đó không xa, thanh âm có chút bén nhọn.

“Chậc chậc chậc, Linh Không ngươi đ ộng tình rồi.” Người tóc trắng kia ngẩng khuôn mặt có thể so với Tây Thi kia lên, nhưng giọng nói lại có chút già nua.

Nghe vậy, Linh Không dừng bước, nhìn người tóc trắng, nói “Cha, nữ nhân kia, rất giống muội muội.”

Nghe xong, sắc mặt người tóc trắng cứng đờ, Linh Không còn chưa phản ứng lại thì đã không thấy nhân ảnh nữa.

Linh Không cũng biến bất luôn.

Kính phủ, phòng hạ nhân.

Tiểu Mễ và Linh Không ngồi trên chiếc ghế có phần cũ kỹ bên cạnh, nhìn người tóc trắng sắc mặt ngưng trọng nhưng lại giống như thở phào nhẹ nhõm trước mắt, Tiểu Mễ nuốt nước miếng, hỏi “Linh Ly lão nhân, thế nào rồi?”

Linh Li nhìn Tiểu Mễ một cái, do dự một lát, nói “Không ổn lắm, vết thương của nàng vài ngày nữa hẳn là có thể khỏi hẳn, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Linh Không có chút lo lắng hỏi.

“Nàng hẳn là sẽ sốt cao, nhưng đây là bệnh tình xuất hiện ở nhân loại, ta cũng không rõ, nếu trị liệu linh tinh, sẽ xuất hiện tình trạng gì ta cũng không thể nói rõ.” Linh Không, Linh Li nhìn người nằm trên giường phía sau, trong mắt lộ ra chút hoài niệm và đau lòng.

“Ta đến nhân giới bắt một đại phu đến chữa trị.” Linh Không nói.

Linh Li nghe vậy, lạnh mặt nói “Bắt? Trưởng lão mà phát hiện cô nương bị thương này không bị liên đới cùng chết mới lạ đấy, hơn nữa, ngươi không thể tùy tiện xuất hiện ở nhân giới, ngươi không biết sao?”

Tiểu Mễ nghiêm mặt, nói “Ta đi!”

Sắc mặt Linh Li càng tệ hơn, nói “Không được, ta đi tìm một người bạn đến nhân giới hốt thuốc. Các ngươi đi ngủ trước đi.” Linh Li sảng giọng quét mắt qua, hai người cúi đầu, đáp ứng một câu.