Hổ Tế

Chương 122



“Liên lạc với người nhà họ Hoa không được sao?” Dương Tiêu ôn nhu hỏi.

Đường Mộc Tuyết trở dài một hơi, vẻ mặt thất bại, nói: “Điện thoại gọi không được. Em tự mình đi đến trước nhà họ Hoa, thái độ nhà họ Hoa ngang ngược. Người phụ trách em cũng chưa gặp được thì đã bị đuổi ra ngoài.”

“Còn có chuyện như thế sao?” Dương Tiêu sờ sờ cằm.

Phải biết rằng, Đường Mộc Tuyết rất có năng lực làm thị trường vậy mà người phụ trách nhà họ Hoa cũng chưa gặp được, còn đả kích Đường Mộc Tuyết thành vậy, xem ra thái độ nhà họ Hoa không phải ngang ngược bình thường.

Đường Mộc Tuyết tái nhợt vô lực, chua xót nói: “Nhìn kiểu này chắc hẳn bà nội thật sự tính kéo em ra khỏi chức tổng giám đốc của bộ phận thị trường.

Cô thật sự không còn cách nào. Nhà họ Hoa là một trong mười gia tộc nhà giàu lớn nhất ở thành phố Trung Nguyên, lai lịch sâu rộng. Cho dù cô có ba tấc lưỡi nhưng không thấy được người phụ trách của bên đó thì tất cả chỉ là uỗổng phí thôi.

Sắc mặt Dương Tiêu âm trầm, cục diện nhà họ Hoa này rối rắm anh đã từng nghe. Tiền nợ gần chục triệu, kinh động đến cả bà nội Đường.

Một tháng trước, bà nội Đường tự mình đi đến trước nhà họ Hoa, đến cả cửa cũng chưa được vào đã bị ném ra ngoài.

Chung quy, nhà họ Đường là gia tộc gần thượng lưu, không thể nào đuổi kịp so với nhà họ Hoa sở hữu tài sản hơn chục tỷ.

TẮNG, Hiện giờ, bà nội Đường giao cục diện rôi rắm này cho Đường Mộc Tuyết, rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho Đường Mộc Tuyết.

Lúc này, Đường Hạo lái xe mang theo Đường Dĩnh trở lại Đường Nhân. Nhìn thấy Dương Tiêu, trong ánh mắt Đường Hạo hiện rõ một tia kiêng kị. Anh ta nhìn sắc mặt Đường Mộc Tuyết trắng bệch, chế giễu nói: “Đường Mộc Tuyết, tôi khuyên cô hãy tiết kiệm sức lực của mình đi! Tháng trước bà nội đi đòi tiền nợ còn bị ném ra ngoài, đừng nói là cô.”

“Cô nên nhớ kỹ, tôi mới là cháu ruột của bà nội, bà nội chỉ biết xem trọng tôi mà không phải xem trọng cô. Vị trí tổng giám đốc bộ phận thị trường về sau sẽ là của tôi. Về sau sẽ không còn nơi dừng chân nào ở Đường Nhân dành cho cô đâu.”

Vừa mới bị Dương Tiêu đạp một cái, rõ ràng Đường Hạo thành thật rất nhiều. Anh ta không dám nói ra từ ngữ quá khích, sợ bị Dương Tiêu đánh một trận.

Bị Giả Tuấn Kiệt vứt bỏ, Đường Dĩnh lạnh lùng cười, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, ngày mai chính là ngày kỷ niệm kết hôn giữa cô và tên phế vật Dương Tiêu này? Ha ha! Gả cho một tên phế vật, trong năm năm qua chưa từng có một ngày kỷ niệm kết hôn, thật là bi ai. Bây giờ còn sắp bị sa thải, hai”

! Đáng thương, thật sự quá đáng thương.”

Trong mắt Đường Dĩnh, Đường Mộc Tuyết mất đi vị trí tổng giám đốc bộ phận thị trường không khác gì bị sa thải.

Lúc này Dương Tiêu mới nhận ra, ngày mai là ngày kỷ niệm kết hôn giữa anh và Đường Mộc Tuyết.

Năm năm trước, anh kết hôn với Đường Mộc Tuyết vào ngày hai mươi sau tháng sáu, bạn bè người thân ở nơi đó toàn vẻ mặt chế giễu.

Cùng một ngày năm năm trước, Đường Mộc Tuyết luôn luôn kiêu ngạo, được cho là đệ nhất mỹ nhân ở thành phố Trung Nguyên hoàn toàn ảm đạm thắt sắc.

Trong năm năm này, mỗi khi đến ngày kỷ niệm kết hôn Đường Mộc Tuyết đều chịu sự dày vò.

Ngày kỷ niệm kết hôn người ta đi du sơn ngoạn thủy, hạnh phúc như thế mà cô phải nỗ lực làm việc để nuôi sống cả nhà, mà còn chồng mình thì ở nhà làm việc nhà.

Mỗi lần đến ngày kỷ niệm kết hôn, Đường Mộc Tuyết đều cảm thấy chua xót, cảm khái vận mệnh bắt công.

“Đường Dĩnh, cô tự quan tâm bản thân mình đi! Vừa mới bị người ta vứt bỏ, cô đắc ý gì chứ?” Đường Mộc Tuyết vừa mới vấp phải trắc trở, nghe được Đường Dĩnh công kích vào sự đau khổ của cô, Đường Mộc Tuyết lập tức phản kích nói.

“Cô… Đồ tiện nhân này, cô nói ai bị vứt bỏ?”

Lời nói của Đường Mộc Tuyết giống như châm lửa vào túi thuốc nỗ, cả người Đường Dĩnh tạc mao. Cảm xúc của cô ta vô cùng kích động, giương nanh múa vuốt, hận không thể tiến lên vào nát khuôn mặt tinh xảo của Đường Mộc Tuyết.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta toàn khinh thường Đường Mộc Tuyết.

h 5 Bây giò bị Đường Mộc Tuyết chế giễu, làm sao cô ta chịu đựng được đây?

Đường Hạo vội vàng giữ chặt Đường Dĩnh đang sắp mất khống chế cảm xúc, nói nhỏ: “Dĩnh Dĩnh, đừng làm bậy, cẩn thận tên phế vật Dương Tiêu này.”

Được Đường Hạo nhắc nhở, lúc này Đường Dĩnh mới không cam lòng, căm tức nhìn Đường Mộc Tuyết nói móc: “Dù tôi bị người khác vứt bỏ thì làm sao? Về sau tôi còn cơ hội gả vào nhà giàu! Còn cô thì sao? Bây giờ cô không còn cách nào xoay người nữa. Cô chính là vợ của một tên phế vật, tên phế vật này có thể cho cô cái gì chứ? Hừ!”

Đường Mộc Tuyết muốn phản bác nhưng Dương Tiêu vội vàng giữ chặt Đường Mộc Tuyết, nhìn về phía Đường Dĩnh nói nhỏ: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, bằng không tôi thật sự là quên mắt một ngày quan trọng như vậy.”

Nghe được lời này của Dương Tiêu, không chỉ có Đường Dĩnh ngây ngốc mà ngay cả Đường Mộc Tuyết cũng ngây ngốc.

Tại sao Dương Tiêu đột nhiên nói ra lời này?

Đường Hạo bản thỉu nói: “Ha ha ha ha! Phế vật, vừa thấy mày đã không thấy có ngày kỷ niệm kết hôn. Mày biết ngày kỷ niệm kết hôn là thứ gì không?”

Đường Dĩnh nhân cơ hội nói móc: “Đúng vậy, anh biết không?

Tên phế vật này! Đúng rồi, Đường Mộc Tuyết, không phải cô thích thổi sáo sao? Nói không chừng về sau tiểu vương tử thôi sao của cô xem trọng tôi. Tôi sẽ gả vào nhà giàu như trước, mà cả đời cô không thể làm cá mặn xoay người.”