Hổ Tế

Chương 1563



Dương Tiêu nở nụ cười vô hại: “Phùng Tứ, cho ông cơ hội tấn công tôi, nêu không, ngay cả cơ hội ra tay ông cũng không có đâu!”

“Tôi… tôi…” Phùng Tứ gia kinh hãi nhìn chằm. chăm Dương Tiêu, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kì mãnh liệt.

Nhìn Dương Tiêu, Phùng Tứ gia chỉ.

cảm thầy da đầu. tê dại, toàn thân nỗi da gà. Ống ta hiểu sâu sắc, Dương Tiêu không nói đùa với ông ta.

Nếu ông ta không ra tay, không cần Dương Tiêu tự mình làm, chỉ cần một người mặc đồ đen đứng sau lưng Dương Tiêu đủ đưa ông ta xuống hoàng tuyền rồi.

Dương Tiêu cười nhạt: “Tốt xấu gì cũng là ông trùm đứng đầu Trung Nguyên, không lễ ngay cả can đảm tân công tôi cũng không có? Phùng Tứ, ông thật sự làm tôi thất vọng!”

Vẻ mặt của Dương Tiêu nhân hậu, nhưng trong lòng Dương Tiêu lại tràn đây sát khí.

Đường Hạo và Miyamoto Masao hiện là doanh nhân lớn, có trợ giúp cho Đường Mộc Tuyết Và còn có giá trị lợi dụng.

Nhưng Phùng Tứ gia là ông trùm xã hội, không có giá trị gì cả, trực tiếp giết ông ta tránh đêm dài lắm mộng.

“Dương Tiêu, cậu thật sự cho rằng mình bất khả chiến bại hả? Cậu thật sự cho rằng Phùng Tứ này là quả hông mêm hả?” Phùng Tứ nghiên răng nghiền lợi, từ từ lây một con đao Đường từ dưới bàn làm việc.

Dương Tiêu kinh ngạc: “Đao Đường?

Hơi thú vị đầy!”

“Dương Tiêu, cậu chỉ là đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô. Chỉ dựa vào cậu hoàn toàn không có tư cách đấu với tôi. Nói cho cậu biết, về mặt hiệu ph chiến đầu, ngay cả Long

Ngũ cũng có thể không phải là đối thủ của tôi”

Phùng Tứ rút đao, hai tay nắm chặt, nhắm thẳng vào, Dương Tiêu, sát khí bắn tung tóe khắp nơi.

Dương Tiêu giễu cợt: “Long Ngũ đại ca cũng không phải là đôi thủ của ông? Phùng Tứ, có phải ông đã đánh giá cao bản thân mình quá không?”

Dương Tiêu biết rất rõ sức chiến đấu của Long Ngũ, lúc trước bị thương nặng mà vẫn một đao xử lý Vương Thiên Long một trong ba ông trùm.

Điều này đủ cho thây sức chiến đầu của Long Ngũ đáng sợ như thế nào.

“Hừ! Chỉ một mình cậu, Phùng Tứ này nhất định có thê khiến cậu rơi vào lưới đao!” Vẻ mặt Phùng Tứ tràn đầy tự tin.

Dương Tiêu bình tĩnh nói: “Nói xong chưa?”

HN có ý gì?” Phùng Tứ cảnh giác ỏi Dương Tiêu giễu cọt: “Tôi không có thói quen nghe người khác đánh rắm.

Nếu ông đã đánh xong, vậy cũng không còn sớm nữa, lên đường sớm đi!”

“Hỗn láo! Ranh con, dám có gan thô lỗ với tôi!”

Nghe vậy, Phùng Tứ vô cùng tức giận, thân hình như một mũi tên rời dây cung bắn về phía Dương Tiêu, đao Đường trong tay vung lên, hung hãn rơi vê phía Dương Tiêu.